Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 60




Ở một mình bên nhà Tào An cũng không có chuyện gì để làm nên Giang Đào về lại tiểu khu Hòa Bình.

Bà ngoại: “Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?”

Giang Đào cười nói: “Không sao đâu bà, hai tụi cháu đi hẹn hò một chút ạ.”

Nút thắt trong lòng cô chỉ mới xoắn vài tiếng đồng hồ thì đã được bạn trai tháo gỡ hoàn toàn, vậy nên bây giờ vẻ mặt của cô tự nhiên không hề lộ ra sơ hở.

Bà ngoại: “Vậy là tốt rồi, bà còn tưởng hai đứa cãi nhau.”

Giang Đào:……

Giác quan thứ sáu của bà cụ nhạy bén vậy sao? Tuy tối hôm qua cô không cãi nhau với Tào An, nhưng hai người cũng có một vấn đề khẩn cấp cần được giải quyết.

Hơn 5 giờ chiều, Tào An lái xe qua bên đây.

Giang Đào đang ở trong bếp giúp bà ngoại làm cơm chiều, anh vừa tới, bà ngoại chủ động nhường lại nhà bếp cho hai người trẻ tuổi.

Tào An vừa rửa rau vừa nghiêng đầu nhìn bạn gái.

Giang Đào trừng mắt liếc anh một cái.

Tào An lại nhìn cô, “quả đào trắng” biến thành “quả đào hồng”.

Lúc bà ngoại không ở trong phòng khách, Tào An bất ngờ ôm lấy eo bạn gái đặt cô lên mặt bàn, chỗ sạch sẽ không có nước, rồi nâng cằm cô lên hôn.

Giang Đào quýnh đến độ đánh cánh tay anh, vì cửa sổ phòng bếp đang mở, lỡ như bên ngoài hành lang có người đi ngang thì phải làm sao bây giờ?

Quả thật Tào An cũng e ngại điều này nên rất nhanh ôm cô xuống dưới.

Bên phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân của bà ngoại, hai người ăn ý tiếp tục làm việc của mình, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Ăn cơm xong mới hơn 6 giờ, bà ngoại ra ngoài đi bộ.

Tào An bế bạn gái đi đến phòng của cô, kéo rèm lại, hai người ngã lên giường.

Giang Đào hoàn toàn bị anh dẫn dắt, lúc nhận ra anh có ý định làm thật thì cô tức giận cắn anh: “Buổi tối em còn phải đi làm.”

Tào An: “Không phải em từng nói ca đêm không bận rộn, hầu như chỉ ngồi trong phòng trực y tá thôi mà?”

Giang Đào: “Chân không mỏi nhưng đầu óc dễ buồn ngủ đó.”

Tào An im lặng nhưng hơi thở của anh nặng nề.

Giang Đào nhỏ giọng mắng: “Tối hôm qua còn chưa đủ à?”

Hai lần lận đó!

Cả hai lần anh hoàn toàn cởi bỏ cái mác lịch thiệp.

Tào An: “Nếu em ăn một quả đào cực kỳ ngon, vậy ngày hôm sau em có muốn ăn tiếp không?”

Giang Đào: “Ý anh là những quả đào trước đó không ngon hả?”

Tào An: “Ngon chứ, nhưng tối hôm qua là đào chín muồi, khác nhau đấy.”

Giang Đào che miệng anh lại.

Tào An không muốn ảnh hưởng đến trạng thái đi làm của cô nên đành buông tha “quả đào chín muồi” này.

7 giờ rưỡi, chiếc xe Jeep màu đen lái đến bệnh viện.

Xe dừng lại, Giang Đào đang muốn tháo dây an toàn thì Tào An đột nhiên cúi người, nắm lấy tay cô.

Trong lòng Giang Đào nhảy dựng, đừng nói anh muốn làm chuyện gì đó nhé?

Mặt Tào An rất nghiêm túc: “Em còn để ý đến những gì Từ Linh nói không?”

Giang Đào đỏ mặt lắc đầu.

Lần đầu tiên thích một người, cô còn bị Từ Linh cố ý làm cho hiểu nhầm nên nổi cơn ghen, đó là chuyện bình thường, song biết rõ Tào An chưa bao giờ động lòng với Từ Linh nên tâm trạng của Giang Đào không còn gợn sóng nữa.

Tào An: “Anh đưa em lên đó nhé?”

Giang Đào: “Đừng! Vậy thì cố tình quá, xấu hổ lắm.”

Hơn nữa Từ Lăng đã thấy Tào An đối xử tốt với cô nên cô ta cảm thấy mất bình tĩnh, vậy nên mới cố tình nói ra những lời đó.

Tào An: “Không có gì phải xấu hổ cả, chủ yếu là vì không cần thiết thôi”.

“Có lẽ cô ta luôn muốn ở đâu mình cũng phải vượt trội hơn hẳn người khác, chắc cô ta cũng rảnh rang dữ lắm (nên mới nghĩ như thế), chúng ta không cần phải hạ mình xuống cùng cấp bậc với cô ta đâu.”

Giang Đào:……

Ánh mắt cô đầy ẩn ý liếc nhìn bạn trai, bề ngoài anh trông hung dữ, mà cách nói chuyện cũng độc địa ghê.

Tào An xoa đầu cô, rồi vẫn giống như lúc trước, anh đưa cô đến thang máy xong thì đi ngay.

Giang Đào thay quần áo rồi tới phòng trực y tá.

Sau khi bàn giao công việc, ca đêm tối nay chính thức bắt đầu.

Hơn 10 giờ, Từ Linh rời khỏi phòng bệnh để đến phòng trực y tá. 

Giang Đào nghe thấy cô ta nói chuyện nhưng cô không ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục viết báo cáo.

“Tiểu Đào, cô đang làm gì thế?” Từ Linh mỉm cười bước đến trước quầy trực của y tá, cô ta cúi đầu mỉm cười với Giang Đào đang ngồi trước máy tính.

Giang Đào vừa định đáp lời thì nhận được tin nhắn của bạn trai.

Cô trả lời Từ Linh qua loa rồi cầm lấy điện thoại.

Tào An: [Anh đang ở quán cà phê, bọn em có mấy người trực ca đêm?]

Giang Đào nảy ra một suy đoán: [Anh muốn đưa đến đây để “thể hiện” giúp em hả?]

Tào An: [Ừm, mãi mới có một cơ hội để làm “trẻ trâu” mà.]

Giang Đào: [Cấp bậc đâu hết rồi?]

(*) Lúc nãy trên xe Tào An nói với Giang Đào “không cần phải hạ mình xuống cùng cấp bậc với cô ta” nên chỗ này Giang Đào hỏi như vậy.

Tào An: [Dỗ vợ vui quan trọng hơn chứ.]

Giang Đào:……

Từ Linh đi đến gần, có thể thấy rõ khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của Giang Đào, thấy khóe môi cô nhếch lên và đôi mắt trong veo ánh lên sự ngọt ngào.

Mười mấy giây sau, Giang Đào đặt điện thoại xuống, hỏi hai đồng nghiệp bên cạnh: “Hai chị có muốn uống cà phê không?”

Lý Văn Tĩnh là người đầu tiên phản ứng: “Có người đưa tới hả?”

Giang Đào cười, ngầm thừa nhận.

Lý Văn Tĩnh: “Chị muốn chị muốn, ông trùm Tào tốt bụng ghê!”

Hai đồng nghiệp đều muốn uống, Giang Đào cũng khách sáo hỏi Từ Linh: “Cũng mang một ly cho cô nhé?”

Từ Linh nhìn mặt mộc của cô, cười đồng ý.

Cô ta thực sự rất muốn biết, lúc Tào An thấy cô ta và Giang Đào đứng cạnh nhau, anh có hối hận vì năm đó lạnh nhạt với cô ta hay không.

20 phút sau Tào An tới, trong tay anh cầm theo 4 ly cà phê.

Giang Đào nói anh đưa tới phòng trực y tá.

Lý Văn Tĩnh và một người đồng nghiệp khác là chị Phùng đều cười nói cảm ơn.

Từ Linh từ trên ghế đứng dậy, nhìn Tào An, nở một nụ cười nhã nhặn: “Cảm ơn anh nhé, tôi xem như cũng là đồng nghiệp cũ của Tiểu Đào, đêm nay được hưởng ké Tiểu Đào rồi.”

Tuy Tào An mang cà phê cho các đồng nghiệp của bạn gái nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt hung tợn, lạnh lùng.

Ánh mắt nhàn nhạt quét qua Từ Linh, anh chỉ nói ngắn gọn: “Không có gì.”

Sau đó, đến một cái liếc mắt Tào An cũng không cho Từ Linh, anh kéo một chiếc ghế trống tới ngồi bên cạnh Giang Đào và nói chuyện với cô.

Tuy anh không động tay động chân gì với Giang Đào, nhưng khi Giang Đào tay cầm cà phê uống, miệng đọc thông tin thì anh giúp cô gõ phím. Ngay cả khi anh không cười, song cái cách anh nhìn Giang Đào và tông giọng của anh khi nói chuyện với cô đều làm cho những người xung quanh cảm nhận được anh thích cô bạn gái này đến mức nào.

Lý Văn Tĩnh cảm thấy chuyện này rất bình thường, Tào An luôn cho cô ấy cảm giác như vậy.

Từ Linh cảm thấy bức bối, năm đó cô ta không nghĩ ra được lý do vì sao Tào An không thích cô ta, hiện giờ cô ta vẫn hấp dẫn xinh đẹp như trước, Tào An vẫn thờ ơ chẳng thèm ngó ngàng.

“Được rồi, anh mau về đi.”

Thể hiện đủ rồi, Giang Đào đẩy đẩy người bạn trai dường như có thể ở lại với cô cả đêm, nhưng cho dù anh muốn ở lại thì cũng là trái với quy định.

Tào An: “Ừ, vậy sáng mai lại đến đón em.”

Giang Đào gật gật đầu. 

Tào An đứng dậy, lên tiếng chào tạm biệt Lý Văn Tĩnh và chị Phùng, ánh mắt lại đảo qua Từ Linh lần nữa, bỗng nhiên anh nhíu mày, nói: “Nhìn cô có hơi quen mắt.”

Từ Linh nét mặt hơi ai oán, cười: “Giờ anh mới nhớ ra à?”

Sau khi nghe cô ta trả lời, Tào An ra vẻ chắc nịch mà nói với bạn gái: “Hồi tháng tư chúng mình đi cắm trại, có hai người muốn tranh chỗ cắm trại với em, là cô ta phải không?”

Giang Đào: ……

Từ Linh: ……