Ngày mai là ngày nghỉ nên Giang Đào đi ngủ không đặt đồng hồ báo thức, nhưng có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô ngủ trên giường của bạn trai, mới 6 giờ 10 Giang Đào tự nhiên thức giấc.
Mở rèm cửa ra, ánh nắng rực rỡ của buổi sáng giữa hè lập tức chiếu vào, hồ Phỉ Thúy đối diện có một vài người chạy bộ vào buổi sáng.
Giang Đào nhìn một lúc nhưng không nhìn thấy Tào An, có lẽ anh vẫn chưa xuất phát, hoặc có lẽ anh đã chạy tới chỗ cô không thể nhìn thấy.
Sau vài phút vệ sinh cá nhân, Giang Đào rời khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ phụ và phòng làm việc đều mở, không có người ở trong. Phòng khách được ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ sát đất chiếu vào, yên tĩnh đến mức như không có người ở đây.
Giang Đào đi vào nhà bếp, trong nồi cơm điện đang nấu cháo, trong nồi hấp thì có vài củ khoai lang đỏ, trên bàn có hai quả cà chua đã được rửa sạch và ba quả trứng.
Trứng xào cà chua làm rất nhanh, Giang Đào quyết định đợi Tào An về tắm rửa rồi mới làm.
Phòng khách chỗ nào cũng sạch sẽ, Giang Đào tưới nước cho mấy chậu cây xanh, rồi tiếp tục vào phòng ngủ xem mẫu trang trí nhà.
Huyền quan vang lên tiếng mở cửa, Giang Đào nhìn vào góc bên phải màn hình, hiển thị 6 giờ 35 phút.
Cô đóng lại laptop, đi ra ngoài, vừa đi ngang qua phòng làm việc đã thấy bóng dáng Tào An xuất hiện ở cuối hành lang.
Anh mặc một bộ đồ thể dục màu đen gồm quần đùi và áo ngắn tay, lúc này ngực và lưng anh ướt sũng, chất liệu vải hơi mỏng nên ôm sát vào người, chắc anh cũng không nghĩ sẽ thấy cô, Tào An đứng yên tại chỗ khiến Giang Đào nhìn rõ hơn cơ ngực nở nang của anh dưới bộ quần áo ướt đẫm, cả cơ bụng dưới cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Giang Đào xấu hổ không đếm nổi, sau khi sửng sốt 3 giây, cô giả vờ như cảnh tượng này không có gì to tát nên tiếp tục đi về phía trước, cô đi về phía nhà bếp, nói: “Anh đi tắm đi, em đi nấu ăn.”
Tào An xoay người, nhìn vành tai ửng hồng của cô, cười nói: “Hôm nay em được nghỉ mà, sao dậy sớm thế?”
Giang Đào trong đầu vẫn nhớ tới cơ ngực anh, cô trả lời cách bừa bãi: “Đâu phải phải ngày nào em cũng ngủ nướng.”
Người trốn vào trong bếp, Tào An nhắc nhở: “Khoai lang có thể lấy ra rồi, trong tủ lạnh có bánh bao đông lạnh, anh ăn hai cái, em hấp nhé.”
Giang Đào: “Dạ.”
Tào An trở lại phòng ngủ lấy quần áo, rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Giang Đào mới đổi hướng nhìn, tim đập thình thịch, mở tủ lạnh lấy 2 cái bánh bao cho vào nồi hấp.
Vài phút sau, Tào An đi ra, liếc mắt nhìn bạn gái đang nấu ăn, anh cho bộ quần áo thể thao vào máy giặt trước rồi mới đi tới bếp.
Giang Đào nhìn chằm chằm vào nồi, tùy ý hỏi một câu: “Anh chạy bao xa?”
Tào An: “Một vòng quanh hồ, 8 cây số.”
Giang Đào vô cùng ngưỡng mộ: “Hồi đi học anh có tham gia đại hội thể thao không?”
Tào An: “Không có, đại diện môn thể dục không dám động viên anh tham gia, anh cũng không thích quá nổi bật.”
Giang Đào liền nhớ tới thời cấp ba của mình, không có nhiều học sinh nữ đồng ý tham gia đại hội thể thao, vì thế đại diện môn thể dục chọn người dễ dụ như cô, nói cô thi chạy 800 mét.
“Để anh làm cho.” Tào An đứng sau lưng cô, giống như anh có thể giật phăng cái sạn trên tay cô bất cứ lúc nào.
Giang Đào bị khí thế của anh đàn áp nên cô không muốn tranh giành, đành từ bỏ công việc của mình.
Cháo đã nấu xong, đó là món cháo gà nấm hương thơm phức, Giang Đào múc hai chén đầy đặt lên bàn ăn, cắt khoai lang thành từng khúc rồi gọt vỏ.
“Lát nữa anh đi làm, em ở nhà có chán không?” Tào An bưng đĩa trứng xào cà chua ngồi xuống, nhìn cô hỏi.
Giang Đào: “Không sao đâu, tranh thủ hôm nay cùng bà thảo luận phong cách trang trí nhà.”
Tào An gắp một miếng khoai lang.
Tóc anh còn hơi ướt, sắc mắt lạnh lùng, không thể nhìn ra anh vừa chạy 8 kilomet, nhưng Giang Đào phát hiện rằng da anh rất đẹp, không có một cục mụn nào.
Tào An đang cúi đầu ăn, Giang Đào nhìn anh thêm một lúc, ánh mắt rơi vào phía trên môi anh, chỗ đó có một vòng râu nhẵn nhụi nhàn nhạt.
Giang Đào rũ mắt xuống, nghĩ đến những học sinh nam hồi trước, khi học cấp hai râu còn chưa mọc, lên cấp ba râu liền mọc ra, một số người sẽ cạo đi, còn một số khác thì vẫn để râu.
Nam sinh 16, 17 tuổi để râu thì nhìn có nét ngây ngô, còn Tào An 30 tuổi tuy đã cạo râu nhưng vẫn không giấu được vẻ trưởng thành, thuần thục.
Trước khi đi làm, Tào An nói với Giang Đào: “Em nhớ chọn một bộ phim, tối về mình cùng đi xem.”
–
Giang Đào tự chọn được 5 phong cách trang trí nhà gợi lên sự thoải mái, phóng khoáng, cô chụp lại bằng điện thoại rồi gửi tất cả ảnh qua cho bà ngoại.
Bà ngoại xem mẫu nào cũng đều khen đẹp, cho đến khi Giang gửi đến mẫu trang trí thứ 5 với tông màu kem, bà ngoại ngay lập tức chọn phong cách này.
Giang Đào: “Màu này có trẻ quá không bà?”
Bà ngoại: “Cái gì mà trẻ hay không trẻ, trang trí nhà cũng giống như mua quần áo, chỉ cần thích thì mua.”
Giang Đào: “Được rồi, còn vấn đề sàn nhà, Tào An nói rằng lắp sàn gỗ trong phòng ngủ sẽ rất thoải mái….”
Bà ngoại: “Đừng, dùng gạch men sứ tốt hơn, bà sợ sắp tới mưa to bão lớn nữa, dùng ván gỗ không bền bằng gạch men sứ đâu.”
Giang Đào: “Hình như cũng có gạch vân gỗ đó bà, vậy chúng ta chọn loại này?”
Hai bà cháu trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Buổi trưa Giang Đào chợp mắt một chút, khi tỉnh dậy lại bắt đầu chọn một bộ phim để tối xem cùng Tào An.
Cô cảm thấy Tào An không thích xem phim tình cảm đơn thuần, phim hoạt hình thì càng không hợp với khí chất của anh, cho nên cô chọn mấy bộ khoa học viễn tưởng. Loại này Giang Đào cũng thích, hình ảnh kí/ch thích, rất khác với đời thực, phim về tình cảm lãng mạn có quá nhiều nên phải có gì mới lạ để thu hút người xem.
Tào An trở về nhà lúc 5 giờ.
Giang Đào cảm thấy hơn ghen tỵ: “Thời gian đi làm của anh mới đúng là ‘sáng đi chiều về’.”
Tào An đứng huyền quan, vừa thay giày vừa nói: “Trước đây anh thường xuyên tăng ca vì dù về sớm cũng không có gì làm, bây giờ thì khác rồi.”
Anh không nói khác biệt ở điều gì, nhưng ánh mắt anh dừng trên người bạn gái, điều này không cần nói cũng biết.
Giang Đào dưới ánh nhìn chăm chú của anh cảm nhận như bị bỏng, cộng với lời nói mập mờ đó nên ngay lập tức mặt cô biến sắc.
Tào An cười nhẹ, cổ tích có câu chuyện nàng tiên ốc (*), còn anh thì tìm được một nàng tiên Đào cho mình.
Có một chàng trai nọ nhặt được vỏ ốc, anh bèn về nhà cho nó vào chum nước. Mỗi ngày nàng tiên từ vỏ ốc hiện ra nấu cơm và làm việc nhà cho anh. Một hôm anh phát hiện và giữ cô lại làm vợ mình.
Bạn có thể xem video câu chuyện này trên YouTube (tiếng Trung-Anh) hoặc đọc truyện phiên bản Việt Nam (bà lão – cô gái) tại đây.
Sau vài câu nói mập mờ, cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Giang Đào nói về việc sửa sang nhà của cô, còn Tào An nói về những việc ở công ty. Địa điểm làm việc của anh gồm công trường ở ngoại thành và công ty trong thành phố, có những ngày anh phải di chuyển hai nơi.
Ăn cơm chiều xong hai người đi dạo ở ven hồ, 7h30 về nhà, Tào An đi tắm rửa rồi mới xem phim.
Giang Đào cũng đi tắm, tối nay không cần gội đầu nên chỉ đi tắm 10 phút là xong.
Tào An đi ra trước, bưng theo một đĩa trái cây đặt lên bàn trà, anh mặc đồ ngủ màu trắng, cùng kiểu dáng với bộ màu đen ngày hôm qua.
“Em chọn được phim chưa?” Tào An nhìn bạn gái, mặc dù lát nữa cô không ra ngoài nhưng cô mặc chiếc quần jeans sáng màu dài đến bắp chân.
Giang Đào cố gắng phớt lờ ánh mắt của anh, ngồi xuống cách anh một khoảng: “Anh đã xem phim Source Code chưa? Em thấy đánh giá sao khá ổn.”
Tào An lắc đầu, mở trang web lên tìm phim.
Giang Đào: “Đúng rồi, là phim này nè.”
Vừa nói cô vừa nhặt chiếc gối bên trái lên ôm vào lòng, dựa vào ghế sô pha giống như đang nghiêm túc xem phim.
“Vừa ăn vừa xem phim nhé.” Tào An cầm đĩa trái cây đang để trên bàn trà đặt xuống bên phải cô, khi ngồi xuống anh liền xích lại gần Giang Đào, như vậy thuận tiện cho cả hai cùng ăn trái cây.
Giang Đào không quan tâ m đến chi tiết nhỏ này.
Bộ phim rất hấp dẫn, Giang Đào dần dần ngừng ăn trái cây.
Tào An đặt đĩa trái cây lên lại bàn rồi đứng dậy.
Giang Đào theo bản năng mà nhìn qua.
Tào An giải thích: “Anh đi tắt bớt đèn.”
Giang Đào không tạm dừng phim chỉ vì chuyện nhỏ này.
Rất nhanh sau đó Tào An đã trở lại, lần này anh ngồi xuống bên cạnh Giang Đào.
Giang Đào trong nháy mắt cảm thấy bị trấn áp, tay trái cô ôm gối, tay phải muốn nâng lên tùy tiện đặt ở sô pha, nhưng thế lại cảm thấy quá cố tình.
Thấy cô do dự như vậy, Tào An nắm lấy tay phải của cô.
Dòng điện nhân tạo vừa chạy qua khiến Giang Đào miệng đắng lưỡi khô nên khó tập trung vào tình tiết trong phim.
“Em muốn dựa vào anh không?” Tào An dùng ngón tay cái xoa xoa vào lòng bàn tay cô, “Anh chỉ cảm thấy em dựa vào anh có lẽ sẽ thoải mái hơn, chứ không có ý gì khác.”
Thà anh đừng nói, anh nói lời này làm nhịp tim của Giang Đào càng đập nhanh hơn.
Trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng trên xe lửa về nhà trong kì nghỉ lúc học đại học, đôi nam nữ ngồi đối diện cô, người bạn gái lúc mệt mỏi, sẽ dựa vào vai người bạn trai.
Cô và Tào An đã bắt đầu yêu nhau, cả hai chậm rãi thử những động tác thân mật.
Giang Đào không có hoàn toàn từ chối, giống như lần đầu tiên Tào An nắm lấy tay cô, cô không chán ghét chút nào, chỉ là khi cô hồi hộp tim đập rộn ràng, vô cùng mãnh liệt.
Giang Đào từ từ ngả người qua anh.
Tào An buông tay cô ra, vòng tay qua sau Giang Đào, đặt tay trên lưng ghế sô pha.
Tưởng chừng như rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới mấy chục giây, đầu của Giang Đào cuối cùng cũng chạm vào bờ vai rộng lớn vững chắc của Tào An.
Nhưng dù sao đây cũng là cơ thể người, Giang Đào có chút lo lắng đầu mình sẽ đè nặng lên anh.
Dường như đoán được suy nghĩ lung tung của cô, Tào An chống cánh tay trái trên ghế sô pha, ôm lấy vai cô, đỡ cô nghiêng người qua.
Chiếc gối trong lòng Giang Đào trượt vào giữa hai người, nửa ép vào chân Giang Đào, nửa ép vào chân anh.
Cô lập tức lấy gối ra, ôm nó bằng hai tay.
“Thoải mái không em?” Tào An hỏi.
Giang Đào gật đầu lung tung, cơ thể cô vẫn cứng đờ.
Tào An cũng không nói chuyện nữa, cũng không thêm bất kì hành động nào, chỉ tập trung xem phim.
Giang Đào dần dần thả lỏng, sau một lúc, cô tự động điều chỉnh thành một tư thế thoải mái hơn, hai chân gác lên thành ghế sô pha.
Tào An nhìn xuống, đỉnh đầu cô gần ngay trước mắt, tóc mỏng mềm mại, không giống như mái tóc dày cứng của anh.
Tay trái anh giữ lấy vai cô trong thời gian dài cũng không thoải mái, tư thế tự nhiên hơn hẳn là đặt tay xuống và vòng tay qua eo cô.
Tào An cũng làm như vậy.
Cô rõ ràng lại cứng người, Tào An thấp giọng giải thích: “Thế này thì thoải mái hơn.”
Giang Đào nhìn màn hình: “Ừm.”
Chỉ là vị trí eo quá đặc biệt, nhất là cổ tay của anh, chỉ cần anh nhích lên một chút là sẽ chạm vào ngực cô.
Thế nên lần này Giang Đào mất nhiều thời gian hơn để chắc chắn anh sẽ không làm gì khác rồi mới thả lỏng cơ thể mình.
Sự thật chứng minh, ôm cái gì lâu cũng sẽ mỏi tay, Giang Đào nhéo nhéo cái gối trong lòng cô, đảo mắt, đột nhiên đặt chiếc gối lên đùi Tào An, sau đó đặt cánh tay phải của cô lên trên gối.
Tào An lại nhìn cánh tay của cô, trắng nõn thon dài, trên cổ tay mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt.
90 phút của bộ phim sắp kết thúc, đoạn credit kết thúc phim bắt đầu chạy trên màn hình, nhưng bàn tay đặt hờ trên eo của Giang Đào vẫn không buông ra.
“Xem bộ khác nhé?” Tào An tay phải cầm điều khiển từ xa lên.
Giang Đào: “Được, anh chọn đi, em đi rót nước đã.”
Tào An tự nhiên buông tay.
Giang Đào cũng rót cho anh một ly, khi cô quay lại, cô suy nghĩ một lúc rồi chủ động ôm lấy tay trái của bạn trai.
Đây cũng là một tư thế thân mật, không những có thể ngăn cản anh chạm vào eo cô, mà còn tránh cho anh hiểu lầm cô không thích.
Cô thực sự không ghét nó, nhưng cô luôn lo lắng về việc vô tình bị anh đụng phải.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa ôm lấy cánh tay Tào An, Giang Đào đột nhiên nhận ra cô tự đào cho mình một cái hố lớn ——
Vừa ôm vừa dựa như thế này giống như cô trực tiếp áp ngực phải mình lên anh!
Cô đỏ mặt, đẩy cánh tay thon dài mạnh mẽ kia ra.xxx
Tào An tay phải vẫn bấm điều khiển từ xa chọn phim, hoài nghi nhìn cô: “Sao vậy?”
Giọng điệu của anh bình tĩnh như vậy, Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, có lẽ động tác quá nhanh nên anh không phát hiện ra.
“Không sao, để em chuyển qua ngồi bên phía anh đi, cổ cứ nghiêng về một phía sẽ rất đau.”
Tào An gật đầu, chuyển điều khiển TV sang tay trái, khi cô đứng dậy, anh nhích sang bên trái để đảm bảo cả hai ngồi ở khu vực xem phim tốt nhất.
Chỉ là đang khi Giang Đào bước qua trước mặt anh, Tào An âm thầm liếc nhìn ngực bạn gái mình…