Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 20




Hơn 10 giờ, bà ngoại đi dạo ở quảng trường về, thấy Giang Đào vẫn còn ở nhà nên lấy làm lạ hỏi:

“Không phải cháu muốn đi mua sắm với Tiểu Nhụy à, mà sao giờ vẫn chưa xuất phát thế?”

Giang Đào bất lực: “Cậu ấy vừa mới dậy, lát nữa hai tụi cháu sẽ đi ăn trưa luôn.”

Bà ngoại cười lắc đầu.

Mỗi đứa trẻ đều có tính cách riêng, Giang Đào ngủ dậy muộn nhất là 9 giờ, còn Phương Nhụy thì nhiều hơn chút.

Nhưng hôm nay là ngày nghỉ nên ngủ bao lâu cũng không quan trọng. 

“Nửa tiếng sau, Phương Nhụy đến, trên người cô ấy mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, áo khoác lửng màu xanh vỏ đậu, phía dưới là một chiếc váy màu đỏ sẫm.

Ngũ quan của cô ấy không quá xuất sắc, nhưng làn da rất trắng lại còn trang điểm kỹ càng, khi cô ấy xuất hiện, người khác sẽ cảm thấy như có nguồn sáng trước mặt.”

Bà ngoại: “Ui chao, ngôi sao nổi tiếng nào đây?”

Phương Nhụy chạy tới ôm lấy bà ngoại: “Cháu chỉ thích nghe bà ngoại nói chuyện thôi, mẹ cháu chỉ toàn biết chê cháu.”

Bà ngoại: “Chê cháu cái gì?”

Phương Nhụy: “Ngủ nướng, không chịu ăn sáng, không có bạn trai, ngay cả khi cháu trang điểm quá lâu, mẹ cháu cũng sẽ cằn nhằn vài câu, nếu cháu sớm biết mẹ cháu như thế, cháu chẳng về đây làm việc.”

Bà ngoại: “Bà không tin cháu nỡ ở xa ba mẹ.”

Phương Nhụy: “Không liên quan đến việc nhớ nhà hay không ạ, cháu cúi đầu trước hiện thực thôi. Với một người học vấn bình thường, làm việc ở thành phố lớn tính cả làm thêm giờ thì chỉ có năm, sáu ngàn tệ, riêng tiền thuê nhà cũng đã tốn hai, ba ngàn. Cháu phải chia tiền thuê nhà với người khác, hơn nữa còn tiền ăn, tiền điện nước, tiết kiệm cũng không được bao nhiêu. Lúc về lại thành phố Đồng, ít nhất cháu còn có một ngôi nhà, thoải mái ở một mình một phòng, còn có thể ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày. Hây da, đúng là có được có mất, ước gì mẹ cháu giống bà, như vậy sẽ rất hoàn hảo!”

Bà ngoại vỗ đầu cô ấy: “Sướng vậy rồi mà còn khoe mẽ!”

Phương Nhụy nhìn Giang Đào, ôm bà ngoại hỏi: “Tiểu Đào kể là bà đã gặp Tào An, bà có vẻ hài lòng ạ?”

Bà ngoại có ý tứ nói: “Bà hài lòng hay không cũng vô dụng, cháu phải hỏi nó xem có thích hay không.”

Giang Đào kéo Phương Nhụy ra cửa trước khi hai họ hợp lực đối phó với cô.

Trong xe, Phương Nhụy vừa thắt dây an toàn vừa tò mò hỏi: “Ông trùm Tào thật là bám người, đi công tác ngày nào cũng phải gọi video. Hôm nay anh ấy không rủ cậu đi chơi à?”

Giang Đào: “Tớ nói hôm nay tớ sẽ đi mua sắm với cậu.”

Phương Nhụy khoa trương hít một hơi: “Cậu dám dùng tớ làm lá chắn! Toi rồi toi rồi, ông trùm Tào sẽ coi tớ là cái gai trong mắt!”

Giang Đào cười, đánh cô: “Đừng nói nhảm nữa, tập trung lái xe đi!”

Đường đi hơi tắc, đến quán ăn trong trung tâm thương mại, thực khánh vẫn còn xếp hàng dài, hai người mỗi người một ly trà sữa, vừa uống vừa tán gẫu.

Phương Nhụy: “Nói thật, tớ cảm thấy cậu với ông trùm Tào có thể thành đôi.”

Giang Đào dùng đôi mắt bày tỏ sự thắc mắc. 

Phương Nhụy: “Cậu cũng từng xem mắt vài người, lần đầu tiên gặp mặt là đã có thể phát hiện ra đối phương có khuyết điểm nào đó? Hoặc nếu không có khuyết điểm thì cũng có điểm gì khiến cậu không cảm thấy thoải mái, trong lòng sinh ra cảm giác ghét bỏ?”

Rất khó để một người thay đổi tính cách của họ. Có một chi tiết nhỏ ở họ làm người khác không vừa ý, họ vẫn xem như không có vấn đề gì lớn, thậm chí còn rất tự hào, nên họ sẽ không cố tình che giấu.

“Ví dụ như một số đàn ông thích khoe khoang. Bình thường người thân hay bạn bè sẽ không nói với anh ta rằng điều này là không tốt. Khi anh ta đi xem mắt, anh ta có thể khoe khoang về học vấn, chiều cao, gia cảnh,.v.v… nếu không còn gì để khoe nữa, anh ta sẽ khoe về những người “máu mặt” mà anh ta biết.

Một số đàn ông thì quen với việc kén chọn, chi li, nếu thái độ của người phục vụ trong nhà hàng khiến anh ta không hài lòng, anh ta sẽ càm ràm với đối tượng xem mắt của mình.

Điều này được coi là bình thường, thậm chí còn có những người đàn ông xem mắt kì lạ hơn, chẳng hạn như quan tâ m đến tiền lương, tình sử yêu đương, quan điểm tình d/ục, sinh nở của đàng gái.

Là bạn tốt của nhau, Giang Đào và Phương Nhụy đều từng phàn nàn về những cuộc xem mắt của họ.

“Tớ chưa từng nghe cậu phàn nàn về ông trùm Tào, ngoại trừ việc anh ấy trông hung dữ và thích gọi video, nhưng tình huống đặc biệt thì gọi video cũng có thể hiểu được.”

Giang Đào: “Ừm, công nhận là anh ấy không có gì để phàn nàn.”

Phương Nhụy: “Đó thấy chưa, kiểu đàn ông này là bảo vật hiếm có, chỉ cần cậu không sợ anh ấy, thì sau này cũng có khả năng.”

“Trước đây tớ coi trọng khuôn mặt hơn, nhưng bây giờ tớ thấy tính cách càng hợp nhau càng tốt. Đương nhiên, khuôn mặt không được quá xấu, phải trên mức trung bình.”

“Ông trùm Tào nhà cậu tuy hung dữ nhưng ngũ quan ưa nhìn, dáng người cũng OK.”

Phương Nhụy nhìn cô đầy ám muội.

Giang Đào không thể không nhắc nhở cô ấy: “Có người xung quanh, bớt bớt lại đi.”

Phương Nhụy: “Há há, tối hôm qua lúc tớ đọc tiểu thuyết, không thể không nghĩ đến cậu và ông trùm Tào.”

Giang Đào nhanh chân tới che miệng cô ấy lại!



Cháu gái không có ở nhà, bà ngoại đang xem TV thì chợp mắt, đến lúc tỉnh dậy đã là hơn 3 giờ chiều, phát hiện Tào An 5 phút trước vừa gửi đến một tin nhắn thoại: “Bà ngoại, bà có biết cách sử dụng loa ngoài trời không ạ? Nó hơi phức tạp, cháu sợ bà không quen.”

Bà ngoại: “Còn phải đợi Tiểu Đào dạy cho, buổi sáng con bé đi ra ngoài nên không đọc sách hướng dẫn, còn nói buổi tối sẽ nghiên cứu kỹ.”

Bà ngoại bị lão thị, dù có đeo kính đọc sách nhưng nếu kêu bà đọc những dòng chữ dày đặc trong sách hướng dẫn, bà vẫn sẽ bị đau đầu.

Tào An: “Cháu vừa đi câu cá về, cháu ghé đưa cá cho bà, tiện thể chỉ cho bà luôn nhé?”

Bà ngoại: “Ôi trời, cháu khách sáo thế, phiền cháu quá.”

Tào An: “Không sao, cháu bắt được nhiều lắm, ăn không hết.”

Bà ngoại: “Được, vậy tới đây đi.”

Trò chuyện xong, bà ngoại dọn dẹp nhà cửa một chút. Trên tủ TV có một loạt khung ảnh nhỏ, sau khi Tào An đến chơi lần trước, bức ảnh sún răng của cháu gái lúc 7 tuổi đã bị con bé giấu đi, không biết cô đã giấu nó ở đâu.

Bà ngoại cười lắc đầu.

Bên ngoài có tiếng đỗ xe, bà ngoại vừa bước ra khỏi cửa tòa 5 đã nhìn thấy Tào An từ trong cốp xe xách ra một chiếc thùng câu cá hình chữ nhật màu đen, mở nắp sẵn.

Bà ngoại ngó vào, thấy một con cá trắm cỏ to, nặng ba bốn cân, đang bơi lội dưới làn nước trong vắt, vùng vẫy tung tăng!

“Lợi hại phết, cháu câu cá ở đâu thế?”

“Khu câu cá bên kia sông Bạch Hà, có khá nhiều người đến, bà đã từng đến đó chưa?”

“Không, bà không được kiên nhẫn như vậy, múa máy ở quảng trường là được rồi.”

Hai người vừa vào cửa vừa nói chuyện.

Bà ngoại: “Để bà hỏi xem khi nào Tiểu Đào về.”

Tào An: “Không cần đâu ạ, cháu tới là vì bà, lát nữa cháu sẽ về, buổi tối cả nhà cháu ăn cơm cùng nhau.”

Bà ngoại nghe xong thì cất điện thoại.

Chiếc loa ngoài trời đặt trong phòng khách, hai người ngồi trên sô pha, Tào An giải thích từng chức năng cho bà nghe, sau đó bảo bà tự mình thao tác.

Bà là một người học nhanh.

Tào An: “Bà cứ làm lại cho quen vài lần, cháu giúp bà làm con cá kia, nó rất mạnh sợ bà không làm được.”

Bà ngoại ngạc nhiên: “Cháu biết làm cá à?”

Tào An: “Lúc học đại học cháu thuê một căn nhà để ở. Ngày thường khi đi học cháu ăn ở canteen trường, nhưng cuối tuần và kỳ nghỉ hè thì cháu tự nấu, cơm hộp ăn không quen ạ.”

Bà ngoại: “Ừ, tự nấu ăn vừa tốt cho sức khỏe lại đỡ tốn tiền, thanh niên như cháu bây giờ không nhiều đâu”.

Tào An mỉm cười, cởi áo khoác vắt lên thành sô pha, xắn tay áo đi về phía nhà bếp.

Nhiều người cao sẽ không tránh khỏi vấn đề gù lưng, nhưng lưng anh thẳng và chân dài, tỉ lệ này mặc quần áo gì cũng đều đẹp.

Bà ngoại càng nhìn càng thấy hài lòng.

Tào An vớt cá lên từ bồn nước đối diện cửa sổ hướng nam. 

Thời tiết tốt nên bà ngoại mở cửa kính, Tào An và bên ngoài chỉ cách nhau qua song cửa sổ chống trộm.

Ông Lý ở phòng 102 trở về, lúc đi ngang qua cửa sổ nghe thấy tiếng “pằm pằm pằm”, theo bản năng nhìn về phía này, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt dữ tợn đứng bên cửa sổ, hai mắt rũ xuống, tay cầm một con dao, trên dao đẫm máu.

Ông Lý hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Lúc này Tào An nhìn ra ngoài.

Ông Lý đầu toát mồ hôi lạnh, ít nhất ông cũng nhớ người này là ai, lắp bắp chào hỏi: “Tiểu Tào à, cháu tới tìm Tiểu Đào sao?”

Tào An: “Cháu tới thăm bà ngoại, tiện thể tặng bà con cá, cháu mới tự câu được.”

Cá?

Ông Lý dời bước, đi tới bên cửa sổ nhìn vào bên trong, trong bồn rửa không phải có một con cá đẫm máu sao?

Tào An vặn vòi nước, rửa sạch vết máu, khéo léo cạo sạch vảy cá.

Cảnh tượng hàng ngày vô cùng quen thuộc khiến những mạch máu đóng băng của ông Lý nhanh chóng chảy trở lại, bà ngoại cũng đi tới xem thao tác của Tào An, sau đó khoe với ông Lý qua cửa sổ: “Xem Tiểu Tào giỏi cỡ nào này. Ở xa vậy mà còn cố ý đưa cá tới đây, lại còn giúp tôi làm cá, làm tôi cảm thấy ngại quá.”

Lão Lý hừ trong lòng, bà ngại hả? Một chút ông cũng không nhìn ra bà ngại chỗ nào!

Nhưng ông vẫn khen ngợi Tào An: “Giỏi đấy, Tiểu Đào thật là có phúc.”

Nói xong ông nhanh chóng rời đi, nếu ở lại ông sẽ ghen tỵ mất!

Bà ngoại nhìn bóng lưng ông dần biến mất, nhỏ giọng thì thầm với Tào An: “Ông ta mỗi ngày đều khoe con trai và con dâu với bà, bà chỉ cố ý khoe khoang tí thôi, đừng để ý nhé.”

Tào An cười nói: “Cháu hiểu ạ, chỉ sợ người ta nghĩ bà mắt nhìn người kém.”

Bà ngoại: “Làm sao có thể. Đứa nhỏ này, đừng nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Đào sợ cháu là do con bé nhát gan. Bà thấy ở thành phố Đồng này không có thanh niên nào tốt hơn cháu.”

Tào An: “Nói thật với bà, nhìn bà cháu thấy rất có duyên, làm cháu nhớ tới bà nội cháu.”

Bà ngoại đang chuẩn bị nguyên liệu làm món cá kho liền hỏi: “Bà thấy cháu ăn nói khá lắm, ở trước mặt Tiểu Đào cũng như thế sao? Con gái nhất định thích lời ngon tiếng ngọt.”

Tào An cụp mắt xuống cạo vảy cá, cũng không trực tiếp trả lời: “Ở cùng bà cháu thấy thoải mái, cháu nghĩ cái gì đều có thể nói ra được.”

Bà ngoại: “Sao thế, ở trước mặt Tiểu Đào cháu còn lo lắng sao?”

Tào An: “Cô ấy khá sợ cháu ạ.”

Cô càng nhút nhát, anh càng phải cẩn thận.



Giang Đào có một buổi chiều chơi bời vui vẻ, 5 giờ cô mới được Phương Nhụy đưa về.

“Cậu vào trong ngồi chơi một lát?”

“Không được, nếu tớ không về, mẹ tớ sẽ lại lải nhải tiếp mất.”

Nhìn xe của bạn thân rời đi, Giang Đào vừa vào cửa liền thấy dàn loa ngoài trời mà Tào An tặng cho bà ngoại được đặt ở bên cạnh TV, đang phát ra âm thanh.

“Bà tự mở sao?” Giang Đào nhìn bà ngoại từ trong phòng tắm đi ra, vô cùng bái phục.

Bà ngoại: “Bà giỏi như vậy là tốt rồi, Tiểu Tào biết bà không biết dùng nên liền tới đây chỉ cho bà. Còn tặng chúng ta một con cá, vừa đúng lúc cháu trở về, bà đi kho cá đây.”

Giang Đào:……

Cô đi theo vào bếp, nhìn thấy con cá trắm cỏ to tướng, nghe nói là do Tào An tự mình làm sạch.

“Xong việc liền đi, căn bản là không có ý chờ cháu trở về.”

“Nếu hai người các cháu không thành, bà muốn nhận cậu ấy là cháu trai, nhưng đáng tiếc bà không giúp gì được cho cậu ấy, không tiện mở miệng.”

Giang Đào lấy thân phận cháu gái nhanh chóng thể hiện: “Bà đi nghỉ ngơi đi, để cá cháu nấu cho.”

Hai bà cháu tranh nhau một lúc, Giang Đào thắt tạp dề, đảm nhận công việc nấu nướng.

Nhà ít người, một đĩa cá kho cũng đủ cho hai bà cháu ăn no nê, không cần nấu thêm các món khác.

Đĩa cá mang lên bàn ăn, Giang Đào nghĩ một hồi rồi cầm điện thoại lên chụp ảnh và gửi cho Tào An: [Cảm ơn anh, về tới nhà liền nghe bà ngoại khen anh.]

Tào An: [Cô không thấy phiền là được.]

Giang Đào nghĩ về những lời của Phương Nhụy.

Nếu đó là một người xem mắt mà cô ghét, không chào hỏi gì mà chạy đến nhà cô để lấy lòng bà, cô có thể tức giận đến mức ném con cá đi.

Nếu người đó là đối tượng xem mắt mà cô không thấy ghét, cô cũng sẽ cảm thấy rằng đối phương vượt quá giới hạn, muốn thông qua bà ngoại tạo áp lực cho cô.

Hiện tại, cô không có những cảm xúc tiêu cực đó.

Điều này có nghĩa là cô có một chút tình cảm với Tào An?

Bà ngoại bưng hai bát cơm đi tới, cười tủm tỉm.

Giang Đào tò mò hỏi: “Bà ngoại, nếu những đối tượng xem mắt trước đây của cháu cũng lấy lòng bà như Tào An, bà cũng sẽ giúp họ theo đuổi cháu chứ?”

Bà ngoại: “Sao vậy được. Cháu đã nói với bà là bọn họ không tốt, làm sao bà có thể cho bọn họ vào cửa, có đưa vàng bà cũng không lấy.”

Giang Đào nhìn vào dàn loa.

Bà ngoại lập tức nói: “Cháu chưa bao giờ nói xấu Tiểu Tào với bà, hơn nữa bà cũng khá thích cậu ấy. Đương nhiên là nếu cháu chỉ cần nói là hai đứa không thể thành đôi, bà lập tức sẽ trả quà cho cậu ấy.”

Giang Đào: ………