Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 37: Kết Thúc






Không ngoài dự đoán, Lâm Thanh Thanh quả nhiên là con gái của Đường Khang Đức, tên cũ là Đường Thanh Thanh.

Sau khi Đường Khang Đức vào tù, cô ta sống cùng mẹ, đổi họ mới, nhưng mẹ cô ta không tái hôn, đối xử với cô ta rất tốt.
Trên tư liệu hiển thị từ nhỏ Lâm Thanh Thanh đã có thành tích xuất sắc, tính cách cởi mở, thầy cô giáo rất thích cô ta, hơn nữa cô ta có vẻ ngoài rất khá, vì thế trong lớp được rất nhiều người yêu quý.

Hoàn toàn không thể nhìn ra cô ta sinh ra trong một gia đình bất hạnh, cũng không thể nhìn ra được động cơ của cô ta khi đến trường này.
Mà anh cũng đã lấy được tư liệu về Đường Khang Đức, vốn ông ta bị phán 9 năm tù, nhưng lúc ở trong tù có liên quan đến một vụ ác ý làm bị thương người khác, bị tăng án phạt, trước khi Lâm Thanh Thanh thi đại học đã được thả ra.
Đây chính là chỗ có vấn đề.
Trịnh Thư Nam xoa mắt, ngửa ra dựa vào lưng ghế, thở dài, không biết có phải là ảo giác hay không mà anh cứ cảm thấy cô gái tên Lâm Thanh Thanh này có vẻ rất già dặn so với tuổi của cô ta.
Nhưng trước mắt, cô ta không có bất cứ hành động nào khác thường, khiến Trịnh Thư Nam không cách nào ra tay, sau vài ngày cho người theo dõi, chỉ đành bỏ cuộc.
Cũng đúng lúc Lạc An phải tiến hành tư vấn tâm lý, nên cậu xin nghỉ luôn, ở nhà dưỡng bệnh.
Viết truyện đã nhiều năm, ảnh hưởng rất lớn đến Lạc An.

Vận mệnh của các nhân vật trong truyện giúp Lạc An hiểu ra nhiều điều, hơn nữa có Trịnh Thư Nam ở bên cạnh, lần này chỉ cần hai tháng, chứng tự kỷ của Lạc An đã gần như khỏi hẳn.

Khoảng thời gian này, cậu vẫn gõ chữ, phối âm, tự học, lo chuyện đoàn phim với Trịnh Thư Nam, còn có Đường Long Phi thỉnh thoảng đến đắc ý kể cho cậu nghe về tiến triển của cậu chàng với Đường Long Vũ, mỗi ngày đều có rất việc để làm.
Đến khi bô phim bắt đầu chính thức quay, cũng là lúc Lạc An quay về trường, nhất thời không thích ứng được với cuộc sống vườn trường an nhàn.
Ngày đi học, Trịnh Thư Nam phải xử lý chuyện trong đoàn phim nên do Đường Long Vũ đưa cậu đi, đương nhiên có cả Đường Long Phi đi cùng.
“Đúng rồi, nhóc An, ký túc xá của mình có một tên là Nguỵ Nhiễm mới thoát kiếp độc thân, hôm nay bốn người bọn mình cùng đi chúc mừng, cậu có đến không, tối nay để anh tớ đưa cậu đi.” Đường Long Phi ngồi ở ghế phụ, cố gắng ra hiệu cho Lạc An, “Tuy bọn mình cách họ một khoá, lại không hay ở ký túc xá, nhưng vẫn phải giữ mối quan hệ, dù sao thì nghỉ trưa các thứ đều ở ký túc xá mà.”
Lạc An và Đường Long Phi đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cậu gật đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho Trịnh Thư Nam: “Tớ ok, để tớ nói với Thư Nam đã, tối đi theo xe các cậu về.

Anh Đường, phiền anh rồi ạ.”
“Không sao.” Đường Long Vũ đeo kính râm nhưng không thể che lấp được vẻ đẹp trai hơn người.
Bây giờ Đường Long Vũ hot vô cùng, tất cả tài nguyên của Giải trí Hạm Đảm đều có liên quan đến Đường Long Vũ.


Từ trước đến nay, anh có diễn xuất, có vẻ ngoài, nên chỉ cần có cơ hội, là lập tức tung bay, nháy mắt anh từ một diễn viên vô danh tiểu tốt, đã trở thành minh tinh hạng ba, chỉ cần ra khỏi nhà mà không đeo kính thì sẽ bị người khác nhận ra.
Tuy thế không tiện lắm, nhưng Đường Long Phi rất mừng khi tâm nguyện của anh trai đã đạt được, hơn nữa bọn họ đã không còn là quan hệ anh em, mà là quan hệ người yêu.
Học nguyên một ngày nhưng Lạc An không hề thấy mệt.

Mấy tháng nay cậu luôn đi tập gym với Trịnh Thư Nam, vì thế cơ thể đã chắc chắn hơn nhiều, vậy mà gương mặt vẫn như hoa như ngọc, thu hút các bạn nữ trong lớp vây trước đón sau để làm bạn tâm giao với cậu.
Từ chối lời mời đi tiệm đồ ngọt của các bạn nữ trong lớp, Lạc An và Đường Long Phi về ký túc xá.
Trên mặt Nguỵ Nhiễm treo một nụ cười hạnh phúc, lịch sự chào hỏi Lạc An và Đường Long Phi: “Đàn anh, từ khi chúng em vào ở chưa tùng trò chuyện tử tế với các anh, lần này nhân cơ hội đến bồi dưỡng tình cảm, ha ha.

Đi thôi, em đã đặt bàn sẵn rồi, bạn kia nhà em đi làm tóc, chắc sắp đến rồi.”
Điện thoại của Lạc An vang lên, là Trịnh Thư Nam, cậu ra hiệu rồi ra ngoài nghe máy.
Đường Long Phi cười hì hì đẩy Nguỵ Nhiễm: “Chú mày được đấy, vèo cái đã thoát kiếp độc thân, mấy chú trùm bao bố vào đánh nó, nó sướng quá rồi.”
“Đúng đấy.” Có người hưởng ứng, “Mà còn ra vẻ thần bí lắm, Lão Nguỵ, ông cứ che giấu mãi không muốn nói với mọi người, giờ có thể nói rồi chứ?”
Nguỵ Nhiễm ngại ngùng xoa gáy, cười hề hề: “Không phải là do cô ấy xấu hổ không muốn nói sao, cô ấy tên là Lâm Thanh Thanh, sinh viên năm nhất khoa mình.”
Lạc An nghe điện thoại xong quay lại, bọn họ đã nói sang chuyện khác rồi, mà bản thân Lạc An không phải là người thích hóng hớt, nên cũng không hỏi gì.
Bọn họ đến quán ăn, Nguỵ Nhiễm vẫn luôn chờ ở cửa, đợi một lúc đã thấy cậu ta dắt một cô gái trang điểm tinh tế đẩy cửa tiến vào: “Ngại quá, để mọi người đợi lâu, đây là bạn gái của tôi, Lâm Thanh Thanh.”
Sau khi trang điểm trông Lâm Thanh Thanh cực kỳ xinh đẹp, kèm theo cảm giác nhã nhặn vốn có trên người, rất thu hút ánh nhìn, mọi người bắt đầu hò reo: “Thảo nào tên này giấu mãi không chịu nói, thì ra chị dâu xinh đẹp thế này!” “Đúng đấy, chính xác, hôm nay ông nhất định phải thêm vài chén.”
Trong lòng Lạc An tuy có kinh ngạc nhưng cậu đã được chữa trị đỡ hơn nhiều, nên không có cảm giác sợ hãi, tất nhiên vẫn không muốn đối mặt.

Cậu quay đi không nhìn Lâm Thanh Thanh, thâm tâm tự nhủ, thế giới này nhỏ thật.
Lâm Thanh Thanh chào hỏi xong, quay về hướng Lạc An, để lộ nụ cười kinh ngạc: “Đàn anh, lại gặp nhau rồi, không ngờ anh cùng ký túc xá với Nguỵ Nhiễm.”
Lúc này Lạc An không thể cứ thế bỏ đi, chỉ tỏ vể cũng bất ngờ, cậu hờ hững gật đầu: “Chào em.”
Lâm Thanh Thanh cũng rất thông minh, không chèo kéo Lạc An, mà quay sang thay Nguỵ Nhiễm hào phóng gọi món.
Đường Long Phi từ khi yêu vào lại trở nên mẫn cảm ơn, âm thầm chọc Lạc An: “Nhóc An, cậu sao thế?”
“Không sao hết.” Lạc An trả lời.
Đường Long Phi cũng biết không thể hỏi ở đây nên lại quay sang nói chuyện với đàn em cùng phòng, Lâm Thanh Thanh có vẻ rất nhiệt tình với Lạc An, ngồi ngay bên trái cậu.
Lạc An thấy rất không thoải mái, đúng lúc Sách Gia đang nói chuyện với cậu về chuyện bộ kịch, kỳ năm của bộ “Bảo bối” của cậu có thể ra mắt được rồi, giờ đã ra đến kỳ ba, kỳ bốn đang làm hậu kỳ, cũng coi là ra kịch với tốc độ siêu phàm.


Các kịch khác của Lạc An cũng đang ra, cậu đã leo lên hàng khá nổi tiếng rồi.

Sách Gia đang thảo luận với cậu về việc cô nàng thấy hợp tác với Lạc An rất tốt, gần đây cô ấy nhắm đến một cuốn sách, rất thích hợp làm kịch truyền thành, chuẩn bị xin bản quyền.
Mấy ngày nay Lạc An không có việc gì, nhưng lo lắng Trịnh Thư Nam bận rộn như chong chóng cả ngày, nên ban đầu cậu đã từ chối, nhưng Sách Gia nói có thể để nửa năm mới ra một kỳ, trong vòng hai năm làm xong là được, Lạc An chỉ có thể trả lời nói sẽ cân nhắc.
Hai người đang nói mãi như vậy, Lạc An đột nhiên cảm thấy có ánh nhìn đặt trên người cậu, quay đầu lại lập tức đối mặt với ánh nhìn của Lâm Thanh Thanh.
“Đàn anh, điện thoại trong tay anh có vẻ rất cao cấp, có thể cho em xem không, gần đây em đang muốn đổi điện thoại.” Đôi mắt tròn to của Lâm Thanh Thanh hiện ý nhở vả.
Lạc An nhíu mi, không muốn đưa cho cô ta.

Nguỵ Nhiễm cái gì cũng nghe thao cô ta, nên nói với Lạc An: “Đàn anh, anh cho Thanh Thanh mượn xem với, gần đây cô ấy đang suy nghĩ xem nên mua điện thoại nào mới tốt đây.”
“Được rồi.” Lạc An nói với Sách Gia tạm thời không nói nữa rồi đưa điện thoại cho Lâm Thanh Thanh.
Đúng vào lúc này, khoé mắt Lạc An liếc thấy màn hình điện thoại của cậu sáng lên, hình như có chuẩn bị mới đến mời cậu nhận kịch: An Nhiên đại đại, gần đây có thời gian không, cầu tiếp kịch = ̄ω ̄=
Đồng thời, biên kịch ở nick khác cũng nhắn tin cho cậu: An Lạc, cậu chết ở đâu rồi, lâu thế rồi sao không sáng tác truyện mới!![Lửa giận phừng phừng]
Lạc An vội vã lấy lại điện thoại, không chắc Lâm Thanh Thanh có đọc được tin nhắn không nhưng trông cô ta như không có chuyện gì xảy ra.
“Điện thoại này là loại XX, em có thể tự xem nhận xét trên mạng.” Tim Lạc An đập thình thịch, “Anh đang bàn chuyện với người ta.”
“Vâng, được ạ.” Lâm Thanh Thanh cười nói.
Ăn xong bữa cơm, Đường Long Vũ đưa Lạc An về nhà, Đường Long Phi ôm lấy cánh tay, sắp xếp câu từ, nói: “Nhóc An, cậu có thấy cô nàng Lâm Thanh Thanh kia có vấn đề không, tuy nói bên ngoài không có gì sai nhưng cứ cảm thấy cô ta quá hoàn mỹ, đối nhân xử thế đều rất tự nhiên, nếu là một người phụ nữ ba mươi tuổi thì còn được, nhưng cô ta mới học năm nhất thôi, giờ giới trẻ đã trưởng thành thế sao? Thế có tốt không, cứ cảm thấy ghê ghê.”
Lạc An cũng thấy thế, Lâm Thanh Thanh này quá giỏi giang, người này không thể nắm bắt được.

Giờ trong lòng cậu không rõ mục đích của Lâm Thanh Thanh, không biết cô ta có nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của cậu không.

Cả người cậu cứ như đang đứng trên một bãi mìn, không biết lúc nào vừa hạ chân xuống là nổ tan tành.
Cậu về đến nhà thì Trịnh Thư Nam đã về rồi, hỏi cậu tụ họp thế nào.
Lạc An lo lắng: “Hôm nay Lâm Thanh Thanh mượn điện thoại của em, vừa hay có hai tin nhắn đến, em sợ cô ta đọc được.


Hai cái acc clone đó của em rất bí mật, cô ta có thể để lộ thân phận của em ra không?”
“Ừ?” Trịnh Thư Nam cau mày, “Lâm Thanh Thanh có nhiều mưu mẹo, không thể không phòng bị.

Chuyện em là An Nhiên và An Lạc, rất dễ bị antifan lôi kéo đến vụ phốt hồi trước về chuyện tuyển CV của “Bảo bối”, chúng ta cần phải nghĩ sẵn cách đối phó.”
“Em cứ thấy rất sợ cô ta.” Lạc An vùi đầu vào trong lòng Trịnh Thư Nam, “Hi vọng cô ta không đọc được, cũng không hiểu gì.”
“Lạc An.” Trịnh Thư Nam xoa gáy cậu, nói nhỏ: “Em có nghĩ đến việc rời giới không?”
“Rời giới?” Lạc An ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực anh,  “Sao phải rời giới, hôm nay Sách Gia còn mời em nhận kịch.”
“Em có nhớ anh từng nói với em, rời giới không phải là do bản thân tự nguyện, mà do đa phần những người ở trong giới võng phối quá lâu rồi đều sẽ chủ động hoặc bị động rời đi, hoặc là chuyển sang làm lồng tiếng thương mại, hoặc là hoàn toàn ở ẩn.” Trịnh Thư Nam hôn lên trán cậu, “Anh không muốn rời giới, vì anh đã nhận được rất nhiều thứ, còn được quen biết em, nên anh thấy, võng phối như một phần của cuộc đời anh, nhưng cái giới này đã không còn chứa nổi anh nữa, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ về chuyện này.”
Trịnh Thư Nam luôn là một người có mục tiêu kiên định, rất ít khi để lộ biểu cảm tiếc nuối mê man, Lạc An ôm lấy anh, cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Vốn em cũng là vì theo đuổi anh nên mới tiến vào giới võng phối, giờ anh muốn đi rồi, đương nhiên em lấy chồng theo chồng, nếu anh thích, có thể đổi acc clone giả giọng làm người mới một lần nữa.”
“Em nói cũng đúng.” Trịnh Thư Nam hôn lên chóp mũi cậu, “Thế anh đăng weibo đây.”
“Được, anh đăng xong em sẽ chuyển tiếp.”
Mười lăm phút sau, một bài đăng weibo không dài lắm được đăng lên từ acc CV của Trịnh Thư Nam.
CV – Lâm Uyên V: Rất xin lỗi khi phải thông báo với mọi người một tin, đó là tôi quyết định sẽ rời giới võng phối, từ nay không tiếp kịch mới, không tham gia ca hội, FT v…v…Đưa ra quyết định, là ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên.

Tôi ở đây đã bảy năm, phối vô số kịch, quen biết được rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng, đương nhiên, hạnh phúc nhất chính là, quen biết mọi người, những cô gái đáng yêu.
Nhưng như quy luật của giới võng phối, tôi đã đến lúc nên nghỉ hưu rồi [cười] thêm nữa là chuyện ngoài đời quá bận, nên tôi đã cho ra quyết định này.
Những bộ kịch nhiều phần còn lại tôi sẽ phối nốt, chuẩn bị nhắn tin cho tôi nhé.
Tôi yêu mọi người, tạm biệt.
Một phút sau, Lạc An chuyển tiếp weibo này, kèm theo sáu chữ: Tôi yêu mọi người, tạm biệt.

//chuyển tiếp weibo.
Một phút sau khi bài đăng xuất hiện, tin nhắn trong weibo Lâm Uyên vượt lên 500 tin, bên Lạc An cũng hơn 100 tin, diễn đàn mở post, vô số người hai bên chạy đến, trái tim tan nát không chịu nổi.
Fan 1: Nam thần, nam thần, anh thật sự bỏ rơi bọn em sao QAQ sao lại đột ngột như vậy, đến cả thời gian hoà hoãn cũng không có, huhuhu, hôm nay nhất định là do em chưa tỉnh ngủ, em đang nằm mơ sao?
Đa số các fan đều rơi vào trạng thái chết lặng, tiếng khóc huhuhu ngập một mảnh trời.
Cũng có fan tỏ vẻ thấu hiểu, vì đã quen nhìn cảnh biệt ly trong giới võng phối.
Thâm tâm Lạc An chua sót, cậu tin Trịnh Thư Nam cũng vậy, hai tay họ nắm chặt lấy nhau, cảm thấy không nỡ khi phải rời đi thế này.
□□ của bọn họ như sắp nổ tung, không thể trả lời nổi, chỉ đành đợi mọi người bình tĩnh lại rồi trả lời sau.

Lạc An nhón chân, câu lấy cổ Trịnh Thư Nam, nói: “Chúng mình làm một lần là tốt rồi.” (Sên: Chỗ đầu tiên kia bị mã hoá, không biết là weibo hay QQ)

Cuối cùng Trịnh Thư Nam cũng cười, ôm lấy cậu……..
Tối nay hai người cảm xúc dâng trào, dường như không khống chế nổi bản thân, Lạc An rên đến mức không phát ra nổi âm thanh nữa, cả người nhu vừa ngâm trong bể nước vớt ra, Trịnh Thư Nam cũng thấy kiệt quệ, cố gắng tắm xong cho Lạc An rồi ôm cậu cùng ngủ.
Cả cái giới võng phối như muốn lật tung lên, vẫn như mỗi lần có một đại thần rời đi, mười post thì có bảy tám cái là nói về Lâm Uyên, vô số tài nguyên được đóng gói cho fan tải xuống, vô số fan khóc nói sẽ không bao giờ yêu nữa.
Nhưng đều này đâu thể ngăn cản sự rời đi của bọn họ, cũng giống như có lúc, bạn chắc chắn phải mất đi một món đồ nào đó, thì dù có cố gắng cách mấy cũng không thể khác được.
Chủ đề này kéo dài khoảng một tháng, khiến Lâm Thanh Thanh cực kỳ tức giận.

Cô ta thấy được Lạc An đang nói về cái gì đó nên mới tìm cớ mượn điện thoại của cậu.

Cô ta cũng đọc được nội dung, lên mạng tra xét, cuối cùng cũng hiểu hết, nhưng cô ta còn chưa kịp làm gì họ, họ đã rời giới rồi!
Tức giận mà Lâm Thanh Thanh đè nén bao lâu hoàn toàn bùng lên, cô ta cứ đăng hết những tư liệu tìm kiếm được ra.
“Người nào đó khá nổi trong giới võng phối từ bé đã quyến rũ đàn ông, phá nát hạnh phúc gia đình người khác.”
“CV = tác giả? Người khá nổi nào đó lợi dụng thân phận tác giả để loại CV phù hợp.”
Cô ta vừa đăng lên, đã được anti chuyên anti Lâm Uyên kết bạn, hai người liên thủ đi nói xấu người khác.
Nhưng Trịnh Thư Nam nhanh chóng đại diện Lạc An đáp trả, giải thích rõ ràng chuyện năm đó, quản lý có kinh nghiệm nên có ghi âm, tung cả file thử âm ngày đó chọn CV lên, vả mặt bôm bốp.
Lúc này, Trịnh Thư Nam công bố thân phận của Lâm Thanh Thanh, nhất thời cô ta trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Dưới áp lực của quần chúng, Lâm Thanh Thanh không thể không rút lui.
Nguỵ Nhiễm cũng biết chuyện, sau khi cậu ta phát hiện Lâm Thanh Thanh chỉ đang lợi dụng mình để tiếp cận Lạc An, cậu ta đau đớn dứt khoát chia tay.
Mà Trịnh Thư Nam còn gửi cho Lâm Thanh Thanh giấy của luật sư kiện cô ta tội phỉ báng người khác.
Cho dù Lâm Thanh Thanh có khôn ngoan cỡ nào cũng không đối phó được với những điều này.

Cô ta trốn được mấy ngày, cuối cùng cũng phải cầu xin Trịnh Thư Nam tha cho mình.

Vốn Trịnh Thư Nam không muốn dễ dàng tha cho cô ta, nhưng Lạc An đã khuyên anh, vì cậu đã an tâm rồi, thấy không cần phải diệt cỏ tận gốc, nhưng cậu cũng nói với Lâm Thanh Thanh, nếu cô ta còn tái phạm, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta lần nữa.
Trận bão táp này kéo dài rất lâu, Lạc An lại là người nhận được nhiều lợi ích nhất, fan cả hai bên vừa hiểu rõ, biết tin cậu là con trai phối kịch còn viết truyện, rất nhiều fan võng phối chạy đến làm người đọc của cậu, mà những người đọc ban đầu của cậu, từng người trở thành fan trung thành.
Lạc An ôm acc clone cuối cùng mà thở dài, xem ra thật sự không thể nhảy nhót thêm nữa rồi.
Trịnh Thư Nam biết được suy nghĩ của câụ, cười khẽ, cởi chiếc áo gile nhỏ nhắn trên người Lạc An xuống. (Sên: Chỗ này tác giả chơi chữ giữa acc clone và áo gile, tiếng trung đều gọi là 马甲)
Toàn văn hoàn..