Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 10




Hứa Hạ Châu thấy anh đang tỏ vẻ mình là người không liên quan, liền phải nhắc nhở một câu: “Chắc không chỉ nhờ cậu đưa một lần đâu nhỉ? Phiên bản tôi nghe không giống như này.”

“Em có tìm được cơ hội đâu…” Đang nói, bỗng nhiên Lâm Lâm xúc động, tủi thân nói, “Bọn họ không dám đưa trực tiếp cho anh, nằng nặc nhờ đưa thư, nguyên nhân cũng do bản thân anh hết chứ bộ…”

“?” Hứa Hạ Châu không hiểu.

Lâm Lâm thì nghĩ mình nói không sai, Hứa Hạ Châu độc thân tới giờ, chắc chắn nguyên do đều đến từ bản thân y.

Nhưng nổi sợ của anh với Hứa Hạ Châu không giống mấy Omega khác, lời nói mạnh mẽ, nhưng lại không có khí thế, giọng nói ngày càng nhỏ đi, cuối cùng như sắp không nghe thấy.

Mà Hứa Hạ Châu thì bị anh nói móc cho ngây người.

Nhìn qua cuộc đời rực rỡ huy hoàng của Hứa Hạ Châu, ngoại trừ bị mẹ nói quá nhanh đánh cho tan tác, y chưa từng thấy ai ở tuổi này nói chuyện với mình như vậy.

Tốt lắm, anh bạn, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

“Quên đi.” Hai chữ này khiến y trở thành người hào phóng, “Chuyện đã trôi qua lâu rồi giờ rối rắm nhân quả cũng không có ý nghĩa gì.”

Lâm Lâm nghe y nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đền cho tôi một Omega là xong chuyện này.”

“Dạ?” Lâm Lâm sợ hãi nấc lên.

Anh trừng mắt nhìn Hứa Hạ Châu, con ngươi như thể đang run lên.

Sao mình lại thành con nợ sau khi ăn một bữa cơm vậy?

Mà Hứa Hạ Châu thì giống thư thuận miệng nhắc tới, không muốn nghe Lâm Lâm trả lời, nói xong liền đứng dậy đi tới quầy thanh toán.

Lâm Lâm ôm lấy đầu mình, có chút hoài nghi về cuộc sống.

Hứa Hạ Châu mới kể chuyện cười à?

Hứa Hạ Châu mà kể chuyện cười á?

Y kể chuyện cười còn lạnh hơn nội dung câu chuyện mà?

Nghĩ đến đây, anh suýt chút nữa không kiềm chế được mà rùng mình.

Trên đường trở về, trên xe cũng chỉ có hai người ngồi, Lâm Lâm lăn lộn cả ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nằm liệt ở ghế phụ không muốn nhúc nhích.

Lần này, Lâm Lâm không còn xấu hổ và khó xử như trước, bởi vì não của anh đang reset sự hiểu biết của mình về Hứa Hạ Châu, thậm chí còn nghi ngờ rằng người ngồi bên cạnh mình không phải người mình biết hồi đại học.

“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?” Hứa Hạ Châu lái xe, mắt vẫn nhìn phía trước, hơi nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

“Không có ạ.” Nói xong Lâm Lâm hít hít mũi, “Mùi gì vậy anh?”

Mùi lúc có lúc không, Hứa Hạ Châu cũng không nói rõ cảm giác đó là gì.

Có hơi ngọt, cộng với một chút hương thơm. Không nồng lắm, chỉ loáng thoáng quanh chóp mũi y.

Giống như mùi trà sữa, nhưng khi ngửi lại không giống lắm.

Cũng có thể là do y suy nghĩ quá nhiều.

Y liếc nhìn ly trà sữa còn dang dở trong tay Lâm Lâm, không nói gì nữa.

Khoảng mười giờ tối, Trình Văn Gia video call cho Hứa Hạ Châu.

Hứa Hạ Châu thấy bên kia màn hình mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, mới hiểu ra tại sao lâu như vậy không gặp hắn, tám phần là ra nước ngoài công tác.

Toàn bộ quá trình video call là màn trình diễn của một mình Trình Văn Gia, còn Hứa Hạ Châu là khán giả.

Thật ra nghe cũng chẳng thèm nghe, y còn đang bận xử lí công việc, chỉ biết đặt điện thoại lên bàn rồi mặc kệ. Thỉnh thoảng dành thời gian để trả lời hắn hai lần, đúng là làm cho có.

Đang vùi đầu vào máy tính, Hứa Hạ Châu bị tiếng hít vào trong điện thoại làm cho hoảng sợ.

Trình Văn Gia dán sát vào di động, toàn bộ màn hình đều bị khuôn mặt của hắn lấp đầy.

“Ông la cái gì?” Hứa Hạ Châu cau mày tỏ ý bực bội.

“Phía sau ông không phải Lâm Lâm à?”

Hứa Hạ Châu ngồi trên sofa nghe vậy liếc mắt nhìn, Lâm Lâm vừa tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng tắm.

“Ờ.”

“Sao hai người lại ở cùng nhau?”

Muốn giải thích thì phải kể rất dài, nghĩ thôi đã thấy phiền phức. Nên dù Hứa Hạ Châu nghe thấy câu hỏi của Trình Văn Gia, nhưng y lại không trả lời.

Mà Trình Văn Gia thì như không quan tâm đ ến lý do, liền ở trong màn hình lớn giọng gọi Lâm Lâm.

Cửa phòng tắm ngay sau lưng Hứa Hạ Châu, Lâm Lâm vừa mới bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng gọi thân thiết phía trước, lập tức nhìn thấy khuôn mặt to lớn quen thuộc trên màn hình.

Anh không đi vòng qua phía trước ghế sofa, mà đi đến phía sau ghế cách Hứa Hạ Châu không xa, khom người đặt tay lên lưng ghế, chào hỏi Trình Văn Gia.

Khoảnh khắc Lâm Lâm đ ến gần, Hứa Hạ Châu lại ngửi thấy mùi giống như trà sữa.

Lúc này chỉ cần là người có đầu óc, đều có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mà cái tên Hứa Hạ Châu này, có đôi khi mạch não không giống người thường cho lắm.

Khi đó y như được khai sáng, phản ứng đầu tiên của y là mũi không có vấn đề gì, mùi trà sữa là từ trên người Lâm Lâm tỏa ra. Phản ứng thứ hai là nghi ngờ, trên đời này lại có Alpha thơm vậy à, sao lúc đọc sách lại không phát hiện ra nhỉ?

Mà thật ra thì Hứa Hạ Châu chưa từng ngửi thấy pheromone của Alpha khác, dù sao thì y cũng không có sở thích đặc biệt nào. Mặc dù trông hung dữ, nhưng từ nhỏ đến lớn y rất ít khi gây rắc rối, cũng chưa bao giờ đánh nhau với người khác. Không sinh động, cũng không ngửi gần như thế này.

Lâu lâu mới vô tình ngửi thấy, có điều cách nhau khá xa, mùi cũng nhè nhẹ. Cảm giác lúc ấy chỉ là khó chịu, vô cùng khó chịu.

Bởi vì chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone do các Alpha khác cố tình tiết ra, y đã cảm thấy tức ngực, rất muốn đánh người.

Hơn nữa mùi kia còn khó ngửi, giống như cá thối ngâm mấy ngày trong nước, sặc hết cả mũi, không giống với mùi trên người Lâm Lâm.

Nghĩ đến đây, Hứa Hạ Châu khẽ nhúc nhích mũi, cẩn thận ngửi ngửi.

Mùi thơm quá, muốn hít thêm vài hơi nữa…

Mùi này không vào đầu y, ngược lại làm toàn thân y khô nóng, cuối cùng dung hợp thành một luồng khí nóng, bắt đầu đi theo hướng ngược lại.

Thân thể Hứa Hạ Châu cứng đờ, hình như y phát hiện điểm mù.

Chẳng lẽ mình độc thân từ trong bụng mẹ lâu quá, lại chưa từng chủ động gần gũi với Omega khiến y có hứng thú với Alpha?

Trời ạ…

Tay Hứa Hạ Châu bắt đầu run nhè nhẹ, y chậm rãi đứng lên, vòng qua sofa tập tễnh đi về phía phòng tắm.

Mỗi khi bước một bước nhỏ, y sẽ dừng lại trong vài giây. Rõ ràng chỉ cách vài mét theo đường thẳng, nhưng lại khiến y như bước trên hàng trăm ngàn dặm nhấp nhô gập ghềnh.

Lâm Lâm ở bên kia ghế sofa vui vẻ nói chuyện với Trình Văn Gia, quay đầu hưng phấn nói: “Anh Trình nói tháng sau sẽ trở về, mời chúng ta ăn cơm.”

Hai mắt Hứa Hạ Châu vô hồn trả lời anh: “Tôi đi tắm.”

Lâm Lâm: “?”

Nói lung tung mê sảng gì vậy….

Hứa Hạ Châu trèo đèo lội suối rảo bước đi vào phòng tắm đóng cửa lại, vốn định đứng bên trong tu tâm, nhưng mùi trong phòng tắm càng nồng hơn.

Lúc ấy đầu óc Hứa Hạ Châu như hồ dán, trong một đống “không thể mô tả” kia có thể nhìn thấy một phần lý trí. Phần lý trí còn lại biến thành văn bản cụ thể, phát liên tục cho Hứa Hạ Châu, màn hình đầy ấp dòng chữ: Mày xong rồi……