Chương 96. Thái hậu ôn nhu ấp trứng_ing . . .
"Thái hậu ở đây?". Ta thất hồn lạc phách trở lại nhà gỗ, bọn hắn liền truy vấn ta thái hậu đi nơi nào.
Ta đáp không được cũng không muốn trả lời, đi đến bên giường ôm lấy quả trứng, ta bắt đầu nhất thời không thể tiếp thụ được sự thật này, khi biết chân tướng cũng sẽ không sẽ đem sinh quái vật này ra.
Có thể bởi vì một câu của ta nên đã làm thái hậu giận rồi chạy đi mất.
Thái hoàng thái hậu chỉ vào mũi của ta nói: "Ngươi còn sững sờ ở trong này làm gì, tìm thái hậu trở về nhanh lên!"
"Nhưng mà… Nàng còn đang giận ta, bay đi rồi không biết đi chỗ nào nữa.". Người khó xử nhất bây giờ là ta nè, biết không.
Thái hoàng thái hậu tức giận dậm chân: "Nàng không trở lại thì ai ấp trứng đây, nàng cũng thật ngoan độc, nhẫn tâm nhìn hài tử chết. Đều tại ngươi, là ngươi làm nàng giận bỏ đi."
"Là lỗi của ta, nhưng ngươi muốn ta thế nào đây, vừa tỉnh dậy phát hiện mình sinh ra một quả trứng, là ngươi ngươi cũng không tiếp thụ được!". Ta thật sự muốn đem đản quăng ngã.
"Bây giờ ngươi nói gì cũng vô dụng, tóm lại mau đưa thái hậu trở về đây. Một khi mất đi nguồn nhiệt, quả trứng này cũng sẽ chết." Thái hoàng thái hậu vừa nói ta mới chú ý tới quả trứng đã mất đi sáng bóng vốn có, biến thành một màu trắng đục ngầu.
"Ta không được sao?" Ta khẩn trương cởi bỏ vạt áo đem quả trứng bỏ vào trong lòng.
Thái hoàng thái hậu đem trứng đoạt đi, sau đó đốt một mồi lửa, đem trứng đốt lên.
Ta nói: "Ngươi làm cái gì vậy, ngươi muốn đem nướng chín sao?"
Tuy rằng ta cảm thấy thật sự quỷ dị, nhưng mà dù sao cũng là ta sinh ra, nàng không phải ngóng trông đứa bé sinh ra sao, vì cái gì nhất định phải như vậy…
"Không được, ngươi chỉ là phàm nhân, không thể ấp trứng. Chỉ có thái hậu mới có thể.". Thái hoàng thái hậu rót vào càng nhiều lực lượng, lửa càng ngày càng mạnh, quả trứng vẫn giống như cũ.
Quả nhiên là một quả trứng thần kỳ, không hổ là ta sinh ra, có ta làm mụ mụ là sự kiêu ngạo của ngươi.
Thái hoàng thái hậu giao công tác sưởi ấm lại cho ta, ta sẽ ở cạnh ao tìm một cái chậu đốt lửa, quả trứng bị lửa bao quanh, mơ hồ nổi lên ánh sáng.
Sẵn tiện ngồi nướng thịt ăn luôn, ăn no rồi ta lại tiếp tục đi tìm mẹ đứa nhỏ.
Đáng tiếc thế giới này rốt cuộc có nhiều chuyện ta không biết.
Ta lấy ra rất nhiều giấy, viết lên mấy chữ 'Thái hậu, trở về đi, con và ta đang chờ nàng về nhà' .
Ta xếp rất nhiều con hạc giấy, phóng lên không trung, chúng nó bồi hôi trước mặt ta, tìm thái hậu mang về giúp ta.
Trong đầu hiện lên bộ dạng thái hậu, trong miệng phun ra mấy chữ: "Nàng xinh xắn đáng yêu, bay đến đậu trêи vai ta này, mặt nho nhỏ, ánh mắt rất to, lấp lánh giống như ngọc, da của nàng rất trắng rất trắng…"
Ta nhớ được mỗi một chi tiết nhỏ đáng yêu của nàng, còn có nốt ruồi trêи vai màu đỏ thắm, lúc này ta mới phát giác, mình đã đem hình bóng nàng nhớ rõ như vậy, giống như nhập vào xương cốt, cho dù là dùng dao găm khoét cũng khoét không ra.
Nhìn thấy những con hạc bay đi bốn phương tám hướng, biến mất trong biển hoa, ta vội vàng mong chờ chúng nó đem thái hậu trở về.
Ngay tại trong nháy mắt, mấy con hạc giấy còn hưa có bay xa thì trêи nóc nhà xoay quanh, trong lòng ta khϊế͙p͙ sợ, bay lên nóc nhà thì thấy thái hậu biến thành một con chim.
Nàng đang định bay đi, ta xông lên trước đem nàng ôm lại.
Bình thường Thái hậu rất nhỏ, biến thành chim rồi thì không nhỏ chút nào, cánh còn dài hơn cánh tay của ta, cái đuôi thật dài bay trêи không trung có thể vây hai người lại, còn tỏa ra các loại hào quang.
Xuất phát từ tò mò ta vươn tay ra chạm vào lông vũ của nàng, lông vũ mềm mại dường như không có sức nặng, lại có cảm giác như chạm vào tơ lụa.
Ta còn muốn sờ, lại bị nàng đẩy ra.
"Thái hậu, lần này ta sẽ không để nàng trốn nữa đâu.". Ta vui sướиɠ nói.
Thái hậu kϊƈɦ động giãy dụa cánh muốn chạy trốn, ta vội vàng nói: "Lần này nàng mà đi ta sẽ đem quả trứng này đập vỡ đó, nàng có tin hay không!".
"Ngươi dám!" Thái hậu rốt cục quay đầu lại nhìn ta, không phải ta chỉ hay nói giỡn thôi sao.
"Dám, nàng vừa bay đi ta sẽ đem trứng đập vỡ, nàng nhẫn tâm còn ta là ác tâm. Dù sao nàng cũng không quan tâm đến hai chúng ta.". Ta đem nàng ôm chặt cứng, chỉ sợ nàng bay. Thì ra thái hậu của ta là chim, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
"Buông."
"Không."
"Ta không thể thở." Thái hậu nhẹ nhàng nói.
Ta nghĩ nghĩ, hai tay buông ra một chút, sau đó đem cái đuôi chim của nàng kẹp ở giữa hai chân, chính là đề phòng nàng bay mất.
Ta đã quen với thái hậu bằng xương bằng thịt, tuy rằng nàng như bây giờ rất đẹp, nhưng mà ta sẽ không quen, ta nói: "Thái hậu, nàng có thể biến trở lại bình thường không?"
"Ngươi còn cảm thấy ta là quái vật nữa không?" Thái hậu lại tức giận.
"Làm sao có chứ, mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì nữa ta cũng đều yêu nàng, nhưng mà ta cũng không thể ôm hôn ngươi trong bộ dạng này." Ta ủy khuất nói.
Ô ô ô, nàng lại có thể dùng móng vuốt cào ta.
"Không cho ngươi vũ nhục bộ tộc của ta.". Thái hậu cũng thật ác, tay ta cũng sắp chảy máu luôn.
Ta ɭϊếʍ lấy miệng vết thương cùng nước mắt nói: "Thực xin lỗi."
Thái hậu nói: "Đây là lần đầu tiên ta biến thân, ta cũng không biết biến lại như thế nào nữa."
"Trước kia nàng chưa từng biến đổi sao?"
"Không có, ta cũng chỉ gặp qua người trong tộc biến thân một lần, chỉ có dùng ít máu tinh khiết mới có thể hiện ra chân thân. Hơn nữa không ai nói cho ta biết ta sẽ là cái dạng này."
"Đúng a, nàng là con chim xinh đẹp nhất mà đời này ta nhìn thấy…"
Oa oa a a a, lại cào ta.
"Đừng đem bộ tộc của ta nhập làm một với những loài kia."
"Ta sai lầm rồi.". Ô ô, thì ra Thần Điểu có tôn nghiêm của Thần Điểu, còn chỉ yêu tiểu thái hậu thôi, nàng cũng không bạo lực như vậy đâu.
Nếu không thể biến trở về vậy miễn cưỡng duy trì trạng thái hiện tại đi, thái hậu đột nhiên nghĩ đến một việc, nói: "Ngươi đem đứa bé để ở chỗ nào rồi?"
"Đang sưởi ấm." Ta chỉ vào đống lửa trong viện.
Ta ném đủ loại gỗ vào đống lứa, cũng đủ đốt một buổi tối.
Ta đem lời của thái hoàng thái hậu nói lại một lần cho nàng nghe, nàng nghe xong nói: "Đem đứa nhỏ ra đi, để ta ấp."
Hiện tại? Lửa đốt rất mạnh, nàng xác định là muốn ta đi lấy sao?
Cuối cùng thái hậu bay đến cạnh đống lửa, cái đuôi vói vào trong lửa đem quả trứng ra, sau đó dùng cái đuôi ôm lấy quả trứng bay trở về phòng.
Ta chạy vào cửa nhìn, thái hậu biến trở về bộ dạng bình thường, nằm nghiêng một bên đem trứng ôm vào trong ngực, mặc dù biến trở lại nhưng cái đuôi vẫn còn, nàng nhẹ nhàng bao trùm lên quả trứng.
Một màn rất ấm áp, đôi mắt của ta lần thứ hai ướt át.
"Nàng thật sự thích hợp làm mụ mụ.". Ta cảm động nói.
Đẩy ra lông vũ mềm mại hai bên nhìn thấy quả trứng im lặng ngủ trong ngực của nàng.
Đứa nhỏ này là ta sinh ra, khi chưa tiến cung mà có kẻ nói cho ta biết chuyện này nhất định ta sẽ dùng đao đâm cho hắn chết, lấy tiểu thuyết ảo tưởng dọa người sao! Nhưng mà giờ phút này trong lòng ta chỉ có cảm động.
Thái hậu nắm thật chặt tay của ta, thấp giọng nói: "Ngươi có mệt không?"
"Mệt."
"Vậy không nghỉ ngơi đi đứng đó làm cái gì.". Nàng trừng ta liếc mắt một cái, kéo chăn bên người ra, "Đi lên nhanh một chút."
Ta lấy tốc độ nhanh nhất bò lên giường ôm lấy thân thể mềm mại của nàng: "Thái hậu, nàng có thích con của chúng ta không?"
"Vậy còn ngươi, ngươi có thể nhận đứa con như vầy sao?"
"Hiện tại ta đã tiếp nhận rồi, hơn nữa, cũng do ta sinh ra, sao ta có thể oán hận được, trái lại đúng là máu mủ của chúng ta, tiếp tục xấu ta cũng thích.". Ta cười nói.
Thái hậu không trả lời ta, nhưng mà ta nghĩ bây giờ có lẽ nàng hẳn là đang cười.
Ta tiếp tục sờ lông của nàng: "Lông nàng thật là thoải mái."
"Chát". Bàn tay nhỏ mé của Thái hậu đánh vào mu bàn tay của ta, "Đây là chuẩn bị cho đứa bé."
"Ta sờ một chút thì liên quan gì! Ta khổ cực sinh con như vậy, nàng không thể thưởng cho ta sao?"
Chát chát chát…