Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 30: Mập mạp




Chương 30 – Mập mạp

Thiên Nga?

Con đó mà thiên nga sao?

Nàng còn nói "Ta không giống ca ca ta, chỉ cần ngươi làm tốt thì chuyện tiền bạc ta sẽ không bạt đãi ngươi"

Nói xong nàng liền lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay ta.

"Khách sáo quá rồi"

"Không khách sáo, ngươi cầm tiền đi. Làm xong chuyện, sau này tìm ta, ta cho ngươi thêm" Nàng cười tủm tỉm nói.

"Thật sao?" Dựa theo trực giác của mình, ta nghĩ nếu mình mang những thứ này đưa cho Dương quý phi để cầm chút tiền công, thì coi như nhận tiền mua quan tài.

Dương nhị tiểu thư đưa ta tới cửa, đi được ba bước thì quay đầu lại nhìn, mười bước thì quay lại dặn dò. Ta chỉ nói cho có lệ, đi nhanh ra tới cửa, phất tay bảo nàng cứ yên tâm.

Chờ đến khi ta đi khỏi cửa Dương gia, hai vai ta lập tức sụp xuống.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt ta, tiểu Thúy ngồi bên trong vén rèm ra nói "Nương nương, mau lên xe"

Nàng thân thủ kéo ta lên xe, ta liền chui vào trong, ngã lăng ra chiếc giường nhỏ êm ái.

Ta vừa nhìn thấy nàng thì có đầy những lời muốn nói "Rốt cuộc ngươi cùng bà cô kia đã nói gì mà nàng lập tức kéo ta vào nhà vậy?"

"Ta nói nương nương là tiểu thái giám bên cạnh Dương quý phi"

"Nói như vậy làm gì?" Ta cảm thấy kỳ lạ, ngươi không có chuyện gì làm còn nói ta là tiểu thái giám chi vậy. Hại ta xém chút nữa bị cắt đầu chảy đầy máu tươi, chết cũng không minh bạch, nói sao thì nói ta cũng là một hoàng hậu, không thể nào chết lãng như vậy được.

Nàng nói "Là do lỗi của tiểu Thúy. Khi đó ta chỉ có thể nghĩ ra được cách đó thôi"

"Quên đi, ta không bị gì là mừng rồi, chuyện này cho qua đi" Lời ta nói và suy nghĩ trong lòng ta hoàn toàn khác nhau, tinh thần chưa kịp phục hồi, mặt khác còn cảm thấy như có thêm một tảng đá đè nặng trêи người.

Tiểu Thúy nói "Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, cô nương kia chưa kịp nói lời nào đã mang nương nương đi, xe ngựa đậu chỗ kia, ta cứ sợ nương nương tới Dương gia lỡ như có xảy ra chuyện gì"

"May mắn là ta không có chuyện gì, may quá" Ta cười cười nói.

"Nương nương, Dương cô nương biết ngươi là người bên cạnh Dương quý phi rồi cô nương ấy có nói gì không?"

"Chưa nói gì hết, chỉ đưa ta chút tiền, sau đó bảo ta nhanh chóng trở về"

"Chỉ có vậy thôi sao?" Tiểu Thúy hỏi.

"A, chỉ có vậy thôi. Đúng rồi, về nhà ta thôi" Ta vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, không ngờ hiện ra trước mắt là một cái cửa vô cùng lớn. Cửa này lớn gấp hai lần cánh cửa khi ta chưa tiến cung, cạnh cửa có hai đầu sư tử mập mạp thật lớn, vừa nhìn vô cùng khỏe mạnh béo ú.

"Ở đây là đâu?" Ta nhìn xung quanh, tuy có vài phần quen mắt nhưng không rõ là ở đâu.

"Là nhà mẹ đẻ của nương nương, ngươi quên rồi sao, nơi này là chỗ ngươi sinh trưởng hai mươi mấy năm" Tiểu Thủy nhảy xuống xe đầu tiên.

Ta nói "Sao có thể được? Nhà ta không phải thế này, ngươi nhìn đi, sư tử bằng đá của nhà ta lúc trước đâu có mập ú như con sư tử bây giờ"

"Đương nhiên là không giống với bộ dạng trước kia rồi. Nói mà không nghĩ lại gia thế nhà chúng ta bây giờ là gì?" Nhị muội dẫn theo mấy muội muội nữa đi ra đón ta, vừa nghe ta nhận xét thì liền khinh thường phản bác lại.

Mới có mấy tháng không về nhà thì chỗ này đã thay đổi long trời lỡ đất như vậy. Thay đổi không chỉ có cánh cửa kia, không những con sư tử mà mấy muội muội ta cũng mập ra.

Các nàng không chỉ mập ra một chút mà là mập ú ù u, bây giờ ta đứng trước mặt họ thì càng nhỏ bé.

Nhị muội vốn không thích ta từ trước nói gì bây giờ. Cho dù ta có làm hoàng hậu thì cũng không thích ta.

Ta chỉ là kẻ không ai thương ở Lý gia.

Tiểu Thúy đứng sau lưng ta, dùng sức chụp lưng ta nhỏ giọng nói "Nương nương, thẳng lưng lên, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi. Ngươi là hoàng hậu phải có tôn nghiêm của hoàng hậu, nếu tư thể ngươi lay động thì họ sẽ khi dễ ngươi. Nương nương đừng sợ, cho dù trước mặt ngươi có mãnh hỗ dã thú thì cũng có ta sau lưng chống đỡ cho ngươi"

Tiểu Thúy nói với đầy bụng câm phẫn, giờ khắc này bên tai ta giống như có tiếng của quân lính đang xông tới, vô số tướng sĩ giơ lên đao nhọn, cao giọng hô hào khẩu hiệu: Vì tôn nghiêm, phải ngẩng đầu lên!

Tưởng tượng đến đó, ta liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt các nàng.

Bọn muội muội chừa ra một kẻ hở, vừa đủ cho ta đi vào, tiểu Thúy đi theo ta, đem các nàng xô ra hai bên. So về sức mạnh thì bọn muội muội ta còn thua xa tiểu Thúy.

Các nàng đi vào trong, ta càng cảm thán. Mỗi một nơi ở đây đều hoàn toàn khác trước làm ta không thể nhận ra. Nước sơn màu hồng vẫn còn bay mùi ra khắp nhà, trong nhà bày đầy các lại đồ quý hiếm, tận lực chiếm hết các góc phòng.

Trước kia ở đây là phủ thái phó cho nên sắp xếp theo cấp bậc, thanh cao không tầm thường. Bây giờ lại sửa đổi thì lại biến thành nơi tiêu biểu cho những nhà giàu mới nổi.

Lòng ta tiếc nuối vì căn nhà đã bị thay đổi.

Mấy muội muội đứng lên nói "Ta gọi ngươi trở về là muốn ngươi nghỉ biện pháp cho bọn ta tiến cung. Dù sao thì ngươi cũng không được tiểu hoàng đế sủng ái, chúng ta đây mới giống như hoa như ngọc, nhất định có thể trụ vững trong hậu cung, so với ngươi bị không ai nhìn tới thì càng tốt hơn"

"Ờ" Mặt ta không chút thay đổi, thì ra là vì chuyện này, còn không bằng nói thẳng ra luôn.

Nhị muội nhìn ta nói "Nếu bô dạng ngươi coi được một chút thì cũng khó mà để lại ấn tượng cho tiểu hoàng đế, hiện tại thái hậu cũng không thích ngươi, nhà chúng ta sớm muộn gì cũng thất thế. Không phải muội muội lo lắng nhiều, mà đây chính là sự thật"

Lòng ta lạnh lẽo, ta nói "Các muội muội, nói thật lòng, thà các ngươi để phụ thân cáo lão về quê, sớm rời xa việc chính sự an hưởng tuổi già thật tốt còn hơn là mong chờ vào ta tìm cách để các muội tiến cung làm phi tần để cung cố địa vị"

"Đáng chê cười, phụ thân vất vả lắm mới có vị trí như ngày nay. Bây giờ là thời điểm vàng son nhất, sao có thể nói về hưu là về hưu được, về quê làm ruộng nuôi heo thì có tiền đồ gì, có chức có quyền mới là bản lĩnh. Ngươi không muốn cho bọn ta vào cung, nổi bật hơn ngươi thì cứ nói thẳng ra đi"

"Các muội muội, ta tuyệt đối không có ý đó. Hơn nữa, phụ thân thương các ngươi lắm nên sẽ không để các ngươi tiến cung đâu"

"Hắn thương bọn ta là chuyện tất nhiên. Nhưng mà hắn rất bảo thủ, không muốn ưu đãi này, trước kia bọn ta cũng nghĩ vào cung làm gì chứ, nhưng mà hiện tại thì bọn ta đã hiểu rõ, vào cung chính là chuyện tốt, có kẻ ngốc mới không chịu đi"

"Ta không muốn nói với các ngươi nữa, phụ thân đâu. Hắn rất thương yêu các ngươi, làm sao có thể để các ngươi tiến cung được!"

Các muội muội của ta chỉ căn phòng bên trong.

Ta hỏi "Các ngươi có ý gì?"

"Đã chết" Các muội muội liền trăm miệng một lời.

"Nói hưu nói vượn, các ngươi dám nói phụ thân mình đã chết, các ngươi quả thật là đại nghịch bất đạo mà" Ta vỗ bàn kêu thành tiếng, bình hoa trêи bàn lung lay rơi xuống, lập tức có kẻ chụp lại.

"Đây không phải điều bọn ta muốn nói, mà là phụ thân dặn như vậy. Hắn nói ai tìm hắn thì cứ nói hắn đã chết, ngươi nghĩ rằng bọn ta vui vẻ lắm sao, cả ngày đều đem cái chết nói ra cửa miệng, làm mất hết hình tượng tiểu thư khuê cát của mình" Nhị muội cầm khăn tay che mặt, bày ra bộ dạng ghét bỏ.

"Tại sao hắn lại dặn các ngươi nói như vậy?"

"Ngươi vào quan tài hỏi hắn đi" Tam muội nói.

Đám muội muội này quả thực không bằng cầm thú, từ nhỏ phụ thân đã thương yêu các nàng như hòn ngọc quý, lúc nào cũng sợ các nàng bị tổn thương. Còn ta chỉ là đứa nhỏ bị bỏ mặc trong nhà, không ai thương không ai lo cho nên phá lệ hâm mộ các nàng. Phụ thân đối đãi với các nàng thật tốt, ta nhìn thấy trước mắt, ghi tạc trong lòng.

Không lẽ các nàng không có chút lương tâm nào sao, phụ thân cực khổ nuôi các nàng cả đời, các nàng trưởng thành không biết trả ơn mà còn ngược đãi phụ thân, huống chi bây giờ trong nhà cũng có nhiều tiền. Dám nguyền rủa phụ thân, nói hắn đã chết, cái loại muội muội cực phẩm này hẳn là bị người đời phỉ nhổ, làm cho đời sao khinh thường.

Ta gấp gáp chạy vào trong, một đường mắng chửi bọn muội muội không bằng cầm thú.

Chờ ta vào phòng phụ thân, đừng trước cửa liền giật mình sửng sốt.

Trêи cửa dán câu đối màu trắng, treo đèn lồng màu trắng. Đèn lồng lay động trong gió, nhìn vô cùng thê lương ảm đạm.

Đứng trước cửa, nhìn vào linh đường, bên trong chỗ nào cũng đều màu trắng, chính giữa nhất là một cái quan tài thật lớn.

Tiểu Thúy đứng sau lưng ta cũng ngây ngẩn cả người, nàng nói "Quốc trượng mất không báo cáo cho triều đình sao? Các ngươi giữ kín không nói là có ý gì?"

Nhị muội nói "Người còn chưa chết thì báo cái gì mà báo, ngươi muốn phụ thân ta chết sớm phải không!"

"Đúng vậy, ai nói phụ thân đã chết, hắn vẫn còn nằm trong quan tài đó thôi" Tam muội bỏ thêm một câu.

"Quả thật phụ thân chưa chết, nhưng hắn nghĩ mình như đã chết" Tứ muội bổ sung một câu.

"Cho nên chúng ta xem hắn như đã chết" Không biết muội nào nói câu này.

Quan tài mở ra một chút, ta nhìn chưa quen. Lúc này có cảm giác như sắp gặp quỷ, miệng khô lưỡi đắng tim đập thật nhanh.

Còn tiểu Thúy thì đứng chắn phía trước bảo vệ cho ta.

Trong quan tài ngồi dậy một người, hắn mặc y quan, sắc mặc hồng nhuận, tạo ra bộ dạng của một người chết.

Hắn nhìn thấy ta liền từ trong quan tài đứng lên, động tác không lưu loát nhưng rất nhanh, chờ hắn ra khỏi quan tài đi đến trước mặt ta.

Ta vừa tức vừa vội, quả thật là muốn dậm chân mà, ta nói "Đùa như vậy cũng đùa được nửa hả?"

"Ta không đùa" Hắn vuốt râu nói "Thật sự ta đã chết"

"Còn sống chính là còn sống, chết chính là chết. Nào có ai còn sống mà nói mình đã chết, quả thật là đùa giỡn mà" Ta trừng mắt, mặc kệ hắn là phụ thân ta, ai bảo hắn không thương ta, từ nhỏ hắn đã không thèm nhìn ta. Ta cũng xem hắn như một tên quan xa lạ mưu mô mà thôi.