Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 12: Lúng túng




Chương 12 – Lúng túng

Âm thanh của nữ nhân kia thật vui sướиɠ, ta nghe mà mặt đỏ tai hồng tim đập càng nhanh.

Hai người còn chưa thấy thỏa mãn, bắt đầu cọ 'đậu hủ' [1], chân kẹp lấy chân, eo đong đưa, một người động một người rêи rỉ, hai người cùng phát ra âm thanh đan xen một chỗ.

Chuyện xảy ra trước mặt ta, ta không nhìn cũng không được.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh tượng làʍ ȶìиɦ nóng bỏng kϊƈɦ thích hài hòa đến như vậy, ta chảy nước miếng khiêm tốn học tập, chăm chú quan sát.

Hai người cọ 'đậu hủ' không ra sữa đậu nành mà lại làm y phục dưới thân ướt đẫm, nữ nhân lớn tuổi đổ mồ hôi còn nhiều hơn nữ nhân kia, mật dịch nhiễm một mảnh dài trêи đùi.

Nữ nhân nhỏ tuổi như sắp không chịu nỗi nữa, giống như chết đến nơi, nàng kêu lên "Tỷ tỷ, ta sắp chịu không nổi, ta sắp chết, nhanh muốn ta" Nàng vừa kêu vừa dùng sức cọ xát.

Nữ nhân lớn tuổi 'hừ' một tiếng, nói "Hảo muội muội, ngươi có muốn kɧօáϊ hoạt không, nếu muốn thì phải nói cho tỷ tỷ biết, rốt cuộc thái hậu có bộ dạng thế nào?"

Nàng không chỉ nhắc tới thái hậu một lần, ta vẫn muốn biết mục đích nàng hỏi như vậy để làm gì, thế nên ta lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Nữ nhân trẻ tuổi ham muốn sắp nhịn không được, mồ hôi đầy mặt, cắn môi dưới phát ra âm thanh rêи rỉ, nàng thở gấp nói "Tỷ tỷ…ta nói thật với ngươi…ta thật sự chưa thấy qua thái hậu…Ahh~~… Thích quá, tỷ tỷ, ta rất thích ngươi như vậy…thật…là thật, muội muội không dám gạt ngươi" Nói xong liền ưỡn thẳng eo, ʍôиɠ cách mặt đất, uốn éo thắt lưng.

Nữ nhân lớn tuổi hơn vẫn tiếp tục hỏi "Thái hậu tin tưởng ngươi như vậy sao lại không cho người nhìn thấy bộ dạng thật của nàng, nhất định là ngươi gạt ta" Nói xong liền dừng lại, để mặc nữ nhân nhỏ tuổi hơn lưng chừng trong kɧօáϊ hoạt, cả người nàng khó chịu khóc không ra tiếng "Ai thèm gạt ngươi, ta gạt ngươi thì ta là con chó con, con mèo con, con heo con, tỷ tỷ cho ta, đừng như vậy nữa…"

Một bên thì khóc một bên thì đụng chạm nữ nhân lớn tuổi, nàng tự dùng một bàn tay chụp lấy bánh bao[2]của mình không ngừng thay đổi hình dạng của nó.

"Hảo muội muội, ta tin ngươi, tỷ tỷ cũng sắp không chịu nổi, chúng ta cùng nhau, muội muội, chờ ta, chúng ta cùng tới"

"Được, tỷ tỷ, chúng ta cùng tới"

"A~~~"

"Um~~~"

Hai người cùng hô lên, cùng tới đỉnh rồi, thân thể trắng như tuyết quấn lấy nhau kịch liệt run rẩy.

Ta cảm thấy cái mũi nóng hừng hực, ta sờ một cái, không phải máu mũi mà là nước mũi.

Hai người lại sờ soạng đào bởi nửa ngày mới chịu ngưng.

Ta từ hòn non bộ trèo xuống, hai chân vô lực không chống đỡ nổi.

Lúc trèo lên ta đi như bay còn khi trèo xuống chẳng khác nào một con sâu lông.

Rất kϊƈɦ thích, rất điên cuồng, màn diễn xuất quá kϊƈɦ động quá phóng đãng.

Ta xem miễn phí màn kịch hay này, đang muốn cầm hoa tươi trầm trồ khen ngợi.

Có một diễn viên tham gia diễn xuất vừa rồi từ trong động đi ra, đi tới trước mặt ta, ta bị nàng làm hoảng sợ, nhìn phía sau động xem còn trốn kịp hay không.

Nàng chính là người được gọi An phi, là nữ nhân lớn tuổi hơn. Ta xem y phục và cách ăn mặc của nàng thì biết nàng là chủ tử có tiền.

Nghe nói người trong cung thật ra đều rất nghèo, tuy họ có tiền nhưng có tiền để làm gì? Muốn mua gì cũng không được, tiền không lưu thông được thì chỉ là một mảnh sắt vụn.

Đồ trang sức trêи đầu nàng đều là những thứ mới nhất của năm nay, đều là những món đồ mới ngoài chợ, bảng hiệu dán đầy tranh vẽ của những thứ này, những loại trang sức nàng dùng đều rất khó mua được.

Ta đã thấy qua truyền đơn quảng cáo những món trang sức này, cho nên kiểu dáng hay giá cả đều biết rất rõ, ta không thể ngờ nàng còn có thể mua được.

An phi xinh đẹp đẩy đà bước tới gần ta.

Ta bị bóng ma bao phủ trêи người.

Ta cố ngẩng cao đầu nở nụ cười tươi.

Nhưng thật ra mồ hôi lạnh đã đổ ướt áo, bên trong đều sũng nước.

Ta thật sợ hãi nàng sẽ giết ta, một dao giết ta thì cũng được, nhưng đáng sợ nhất là thiên đao vạn quả tiền ɖâʍ hậu sát giết xong rồi hϊế͙p͙.

Ngay lúc ta đang xoắn xuýt thì An phi lại nói "Tiểu cẩu tử, ngươi không ở bên cạnh hoàng hậu đi, đến đây làm gì?"

Tiểu cẩu tử? Ta nhíu mày. Bảo ta sao?

An phi tức giận đá ta một cước, nàng giẫm lên lưng ta nói "Nếu như ngươi không thích tên của ngươi thì đi mà trách mẫu thân ngươi, ai bảo nàng tùy tiện tìm một cái họ xấu cho ngươi làm gì. Ta hỏi ngươi, đến đây làm gì?"

Ta lập tức hiểu hoàn cảnh, trước kia tiểu Thúy từng nói, bên cạnh có thái giám chính là có gián điệp ngầm, lần này đã quá rõ ràng. Tiểu Thúy, quả nhiên ngươi là đệ nhất cung đấu, thật không ngờ lời ngươi nói lại linh nghiệm.

Ta nói "Hoàng hậu đang ngủ, ta trốn ra ngoài này phơi nắng. Haha, lúc nảy ta nằm trêи kia phơi nắng, nhưng mà nương nương, ta thề là ta không thấy gì hết"

An phi cúi người nhéo vào mặt ta một cái "Tiểu cẩu tử, ngươi muốn nhìn là nhìn sao"

"Haha…" Ta cười ngốc. Mặt bị nàng nhéo thật đau.

An phi giống như hồ ly, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn ta, một bộ dạng phong tao nói "Ngươi nói một chút xem, ngươi theo hoàng hậu lâu như vậy có phát hiện gì không?"

Chuyện này dễ thôi, ít nhất ta cũng biết rõ chuyện của bản thân, ta thao thao bất tuyệt "Nương nương, theo như nô tài quan sát thì hoàng hậu đích thị là một người tốt" Ta thấy An phi nhíu mày, ta không nói tốt nữa, lẩm bẩm "Là nữ nhân nham hiểm"

An phi giản mày ra, nói "Nham hiểm thế nào, ngươi nói thật cho ta nghe xem"

"Nàng a, cái gì nàng cũng không làm, cái gì cũng không chịu nói, không giết người cũng không phóng hỏa, không giành long sàng [3] cũng không nịnh hót thái hậu, tóm lại mà nói thì nàng là một nữ nhân nham hiểm"

An phi buông tay vỗ vỗ hai má ta "Tiểu tử rất có tiền đồ, không phải mắt chó rất sáng hay sao. Nhớ kỹ cho ta, mỗi ngày hoàng hậu ăn mấy bữa cơm, đi nhà xí mấy lần, có cái gì không phù hợp phải báo cáo cho ta biết, kẻ nào muốn gây rối với nàng cũng phải báo cho ta biết trước"

"Nô tài tuân lệnh" Ta chân chó đáp.

An phi nói "Sau này muốn xem trò hay thì đừng có trốn ở trêи mà nhìn xuống, vạt áo rớt ra cũng không biết, nếu ta không nhớ kỹ thẻ bài của ngươi thì đã đem ngươi giết chết"

"Nương nương thật tốt" Ta cười ngốc, thật ra ta rất ngốc, ta rất ngốc a, ta nghĩ rằng mùa đông sẽ không có sói, ta còn nghĩ rằng mình trốn kỹ lắm.

Không phải vừa rồi hai người rất quyết liệt sao. Không lẽ….

Ánh mắt An phi lưu chuyển "Ta thích bị nhìn thấy, như vậy mới có cảm giác. Tiểu lẳng lơ kia còn không biết, ta thật muốn nói với nàng ngươi ở trêи nhìn xuống, không chừng nàng còn có thể phóng túng thêm lần nữa"

Ta lảo đảo suýt chút nữa té xuống ao.

Thói đời gì đây, loạn a!

Yêu ma quỷ quái gì đều xuất hiện.

Ta như đóa sen trắng thuần khiết chưa từng bị vấy bẩn vô cùng sợ hãi bị ôm nhiễm.

An phi hỏi "Thái hậu tới gặp hoàng hậu cũng dấu mặt trong rèm che như vậy sao?"

"Che dấu, che dấu thật kỹ, ngay cả mũi chân cũng chưa từng lộ ra"

"Có phải là ngay cả hoàng hậu cũng chưa từng gặp qua mặt thái hậu?"

"Đúng thật là như vậy, ta còn nghe hoàng hậu nói, không biết thái hậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế nào" Ta như chó vẫy đuôi lại bắt đầu thổi phồng sự việc, vừa dứt lời thì móng tay bén nhọn của An phi liền cấu, véo vào cổ ta, tuy nàng là nữ nhân nhưng mà sức lực còn hơn cả một nam nhân giết heo. Tay nàng cấu mạnh, mũi chân ta liền hỏng khỏi mặt đất, thật sự là khó thở, hai mắt đầy ánh kim quang.

Ta xuất hiện ảo giác, thái hậu đang thả diều trước mặt ta…không phải, đó không phải là diều mà là mây.

Khụ…khụ…khụ…Ta chắc mình sẽ bị bóp chết, ta vuốt vuốt cổ ho khan thật mạnh.

Ở đây thật nguy hiểm, nữ nhân này cũng không an toàn, ta muốn thoát thân, đời này cũng không muốn gặp nàng, nếu còn bị nàng dọa vài lần nữa chắc ta đi gặp Diêm Vương mất.

An phi nói "Nàng là một nữ nhân xấu xí quái dị" Ta vừa vuốt cổ vừa nói "Đúng, nàng là nữ nhân xấu xí quái dị"

Thì ra là cái dạng này, nữ nhân ghen ghét đố kỵ nhau là như vậy. Ta nghĩ thầm trong lòng.

"Ngươi tiếp tục đi theo hoàng hậu, có chuyện gì thì tới đây tìm ta" Vốn ánh mắt An phi đầy tức giận, bây giờ lại biến đổi thành khuôn mặt thật hòa ái tràn ngập ý cười, không biết từ đâu lấy ra một xấp tiền lớn nhét vào tay ta "Cầm đi, mua kẹo mà ngậm"

Đến khi nàng đi khỏi, ta ngồi tính cộng lại số tiền An phi cho ta, lúc ở ngoài cung ta còn biết giá cả gạo thóc, một văn tiền mua được một cân gạo, số tiền ta cầm trong tay bây giờ có thể mua được cả kho gạo.

An phi thật là khách sáo quá. Ta cười híp mắt đem tiền nhét vào trong túi, tung tăng đi khỏi.

Hiện tại ta coi như là một kẻ có tiền đi?

Cha mẹ ơi! Nào có dạng gạt người thế này, có lầm hay không, một cây kẹo que lại nhiều tiền như vậy, ngươi cho là ngươi bán kẹo que vàng hả, tuy rằng kẹo que này tên gọi kẹo que vàng, nhưng mà nó cũng không phải làm bằng vàng, nếu bên ngoài thì chỉ bán có hai văn tiền, ngươi lại lấy ta hơn trăm văn tiền, ngươi nghĩ ngươi là ai a, phụ thân của ngươi là Lý Cương[4]a!

Ta xiết chặt xấp tiền trong tay, tức giận trừng mắt nhìn quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa, kẹo que của quầy bán đồ ăn vặt trong hoàng cung phải bán với giá trêи trời, cuối cùng ta cũng biết ý tứ của An phi.

Ta không muốn ăn kẹo que, nhưng mà ở đây cũng chỉ có bán mỗi kẹo que mà thôi.

Quá tức giận.

Lúc đó, có một kẻ đến gần ta.

Thật ra hắn đã đứng cạnh ta ngốc thật lâu, tay đút trong tay áo, thoạt nhìn rất hèn mòn nhưng thật sự thì vô cùng hèn mọn.

Hắn đi tới hỏi ta "Mới tiến cung?"

"Vài ngày"

Hắn nở nụ cười "Ngươi đừng nhìn ta, kẻ cầm tiền tới đó mua đồ ăn chỉ có kẻ ngốc với người mới thôi. Ngươi không phải người mới tiến cung thì chính là đồ ngốc tử"

Ta không muốn cũng hắn cải xem ta là người mới hay là kẻ ngốc, ta thu hồi tiền lại nói "Đúng, ta là người mới"

Dù sao thì làm người mới vẫn hơn là một kẻ ngốc.

Hắn nghe xong liền cười "Vậy chắc chắn ngươi không phải người mới, nếu ngươi là người mới thì sẽ không nói mình là người mới, thậm chí sẽ nói "ta không phải người mới, ngươi mới là người mới, cả nhà ngươi mới là người mới""

"Đủ rồi, đủ rồi" Ta bị hắn dài dòng nửa ngày sắp phát điên lên rồi.

"Ta tên là Tiền Nhất Lưỡng, ngươi có thể gọi ta là Tiền công công. Ta là công công già nhất ở đây, thời điểm thái thượng hoàng còn lên giường với phi tần thì ta đã ở đây. Ở đây không có chuyện gì ta không biết"

"Ra mắt Tiền công công" Ta nhìn xung quanh một chút xem có đường nào có thể chuồn hay không.

Hắn thấy ta muốn chạy trốn liền chụp lấy…lưng quần của ta.

Mặt của ta lập tức bí xị, biểu cảm biến thành hình chữ 囧.

Chữ Hán thật chính xác a, ta cảm tạ tổ tiên đã nghĩ ra những chữ hay như vậy, thật là biểu tượng sinh động.

Hắn nói "Đừng đi, ta với ngươi còn chưa có rõ ràng, biết ta giữ chức vụ gì không?"

"Làm gì?"

"Đảo dạ hương" Hắn tự hào nói.

"Ờ" Ta lên tiếng.

"Thật ra thì ngoại trừ việc này ta còn một thân phận khác, mọi người trêи đời đều không biết chức vụ này của ta, ta chỉ nói cho mình ngươi nghe, ngươi đừng nói với kẻ khác, nếu không thì thiên hạ sẽ đại loạn" Hắn ra vẻ thần bí.

"Chẳng lẽ ngươi là thánh nhân?" Ta hỏi.

Sau đó cả hai ta đều nở nụ cười.

Tiếng cười kết thúc cũng mất đi hết biểu cảm.

Hắn nói "Ta có thể giúp ngươi có bất kỳ thứ gì ngươi muốn, ngoại trừ nam nhân, nữ nhân và tình nhân". Hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Ta buôn lậu"

—-

[1] Cọ đậu hủ: cọ ngực

[2] Bánh bao: Ngực J

[3] Long sàng: Giường vua

[4] Cha ngươi là Lý Cương à?: là ví dụ cho việc con cháu quan chức lợi dụng vị thế "con ông cháu cha" để tung hoành.