Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 62: Phiên ngoại 6: Cô nói không lại




Kể từ khi cha mất, thậm chí còn sớm hơn một chút, từ khi Lâm Phùng hiểu chuyện đã bắt đầu phản kháng sự sắp xếp nghiêm sắc của gia đình dành cho anh, anh cũng rất ít nói chuyện với người nhà.

Chớ đừng nói chi nghe được mấy lời trong lòng của Thẩm Linh.

Trong phòng bệnh rơi vào im lặng, Lâm Phùng có hơi khổ não xoa nhẹ mi tâm mình, gương mặt lộ vẻ ngượng ngịu: “Con xin lỗi.”

Thật ra Thẩm Linh là một người rất tốt.

Bà ta là giáo viên dương cầm, từ nhỏ Lâm Phùng đã được Thẩm Linh dạy dỗ tỉ mỉ. Nghe mấy người Lâm Bích nói, Thẩm Linh chưa từng để tâm người nào như thế.

Nhưng sau đó gia đình nội chiến, anh và Thẩm Linh cũng dần xa cách nhau.

Nguyên nhân chính là do tính cách của anh.

Thẩm Linh nghe Lâm Phùng xin lỗi xong, cánh môi bà run run, không nói gì nữa.

Lâm Phùng đút tay vào túi quần, vóc người như tạc, thân thể cao lớn, anh cụp mắt nhìn Thẩm Linh: “Con xin lỗi, là con sơ sót.” Anh mím môi: “Nhưng, chuyện này mẹ phải nghe con.”

Trong rất nhiều chuyện Thẩm Linh đều mềm yếu, không biết sao bà lại rất kiên trì chuyện của Từ Thiến Thiến.

Lâm Phùng cũng hiểu, Thẩm Linh đang dùng Từ Thiến Thiến phản kháng lại anh và mấy anh chị em trong nhà.

Đây đúng thật là sơ xuất của người nhà.

Lâm Phùng lại nói với Thẩm Linh thêm một hồi, Thẩm Linh vẫn kiên quyết muốn ở cùng Từ Thiến Thiến. Lâm Phùng hết cách rồi, anh cũng sợ Thẩm Linh quá kích động sẽ có hại cho cơ thể, cho nên không tiếp tục nữa.

Ra khỏi phòng bệnh, Trình LỘc và Hứa Tú đang đứng ngoài cửa.

Trình Lộc bước lên kéo cánh tay Lâm Phùng, tâm trạng còn chút mịt mù của anh bỗng tốt hơn rất nhiều.

Anh nhìn Hứa Tú, nhẹ giọng nói: “Cháu có thời gian đến chơi cùng bà ngoài nhiều chút.”

“Hả?” Hứa Tú lộ vẻ lúng túng: “Mẹ của cháu không cho cháu chạy lung tung, không phải năm ngoái bà ấy bảo cháu ra nước ngoài học à, khó lắm mới yên tĩnh lại, bây giờ lại bắt đầu nhắc đến nữa, còn hạn chế sự tự do của cháu.”

Lâm Phùng không nói nữa, anh nắm tay Trình Lộc, mười ngón đan vào nhau.

Hôm nay Hứa Tú có được sự cho phép của Lâm Bích nên ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Linh.

Lâm Phùng và Trình Lộc rời đi trước.

Khi thang máy dừng lại ở lầu một, cửa vừa mở ra đã thấy Từ Thiến Thiến cầm một ly cà phê chuẩn bị đi vào.

Cô ta thấy hai người mười ngón tay đan vào nhau thì ánh mắt hơi dừng lại.

Lâm Phùng nhíu mày, anh làm như không hề thấy Từ Thiến Thiến mà kéo tay Trình Lộc đi thẳng.

Dường như tâm trạng của Lâm Phùng đang rất không tốt, Trình Lộc vừa liếc mắt là có thể nhìn ra được.

Về đến nhà, Trình Lộc mới biết chuyện là thế nào.

Cô thấy Lâm Phùng đang ở trong phòng sách tìm trên Baidu mấy chứ: [Phải làm thế nào mới khiến người gia cảm thấy không cô đơn.]

Chỉ chốc lát Trình Lộc đã hiểu rõ trắng đen.

Chắc hẳn là chuyện của Thẩm Linh.

Tối đến, Lâm Phùng phải đến công ty xử lý một số chuyện.

Cô ở nhà chờ, lại hỏi Lý Thừa Nguyệt xem hôm nay cô ấy muốn nói gì với cô.

Lý Thừa Nguyệt bắt máy rất nhanh, giọng cô ấy nhỏ và chậm hơn bình thường rất nhiều: “Tiểu Lộc, tớ muốn ăn cơm cậu nấu, ôi, từ khi cậu ở cạnh Lâm Phùng, cậu đã lạnh nhạt tớ bao nhiêu.”

“Nào có chứ, cậu đến đi, muốn ăn gì cứ chọn, cậu không có chìa khóa nhà tớ à?”

“Ôi, vậy lần sau tớ sẽ đến đấy.”

Trình Lộc sợ Lý Thừa Nguyệt bên kia xảy ra chuyện, cô nhanh chóng nhắc lại chuyện ban ngày: “Đúng rồi, ban ngày cậu ở chỗ quán cơm ấy làm gì thế? Hỏi cậu cậu nói tối sẽ nói với tớ.”

Lý Thừa Nguyệt bên đầu dây im lặng hồi lâu, cô nghe được tiếng xe cô chạy qua lại ở bên chỗ cco ấy. Cô thường xuyên nghe được, bởi nơi Lý Thừa Nguyệt thuê ở ven đường, rất ồn ào.

Dù là ban ngày hay ban đêm, nơi ấy luôn có rất nhiều xe cộ và người đi qua lại.

Trình Lộc đã dừng đề cập đến chuyện dọn đi với Lý Thừa Nguyệt, nhưng cô ấy từ chối, cô ấy thích chỗ đó, cô ấy là người thích những nơi ồn ào.

Một lát sau, bên đầu dây mới truyền đến giọng của Lý Thừa Nguyệt: “Tiểu Lộc, tớ, mẹ nó tớ… Mang thai rồi.”

Trình Lộc nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ mình nghe nhầm.

Phản ứng thứ hai, cô cảm thấy điện thoại có hơi bỏng tai.

Phản ứng thứ ba, liệu có phải đây là giả không?

Giọng của Lý Thừa Nguyệt có hơi khàn vang lên từ bên đầu dây: “Tiểu Lộc, tớ biết có thể cậu không tin, cậu cho rằng tớ đang nói đùa, nhưng đây là thật, tớ cũng muốn nó là giả lắm.”

“…… Của ai?” Trình Lộc có thể nghe thấy giọng điệu căng thẳng của mình, như thể kia là con của chính cô vậy.

“Một tên cặn bã.” Lý Thừa Nguyệt nói qua loa, chờ đến khi Trình Lộc hỏi lại cô ấy bèn nói mình không biết. Trình Lộc thật sự lo cho Lý Thừa Nguyệt, cô không chút nghĩ ngợi mà lấy áo khoác lông chạy ra cửa tìm cô ấy.”

Cô sợ Lâm Phùng về đến nhà không thấy cô nên đã gửi tin nhắn cho anh.

Lâm Phùng chưa trả lời lại, chắc anh đang bận.

Khi Trình Lộc đến nhà của Lý Thừa Nguyệt thì đã rất muộn rồi.

Nhưng Lý Thừa Nguyệt là sinh vật về đêm, cô ấy không thức đêm không chịu được. Lúc cô đến, Lý Thừa Nguyệt vẫn còn chưa ngủ, vừa hay đang nấu một ly mì gà hầm nấm hương.

Thấy cảnh này, Trình Lộc suýt chút đã lật đổ ly mì của Lý Thừa Nguyệt.

Nếu Lý Thừa Nguyệt không bảo vệ ly mình gắt gao, có lẽ Trình Lộc đã làm thế thật rồi.

Trình Lộc vô cùng đau đầu, cô thở phì phò ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Không phải đang mang thai à? Sao cậu còn ăn mì? Bình thường cậu khuyên tớ ăn ít một chút mà?”

Lý Thừa Nguyệt rất đói, cho nên mới nấu một ly mì.

Nhưng bây giờ, vừa ngửi thấy mùi mì cô ấy đã cảm thấy hơi buồn nôn, không thể làm gì khác hơn là đẩy ly mình ra xa hơn chút.

Trước đó cô ấy thấy một hai tháng rồi mà kinh nguyệt của mình không đến, lúc này mới bèn đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ cô ấy lại có thai, ai mà ngờ chỉ có một lần đã mang thai chứ.

Lý Thừa Nguyệt buồn bực kéo chăn len đắp lên người, cô ấy vốn sợ lạnh, rất ghét mùa đông. Bình thường mỗi khi đông đến, phần lớn thời gian cô ấy đều không muốn ra ngoài.

Trình Lộc và Lý Thừa Nguyệt đã lâu rồi không gặp nhau, bây giờ nhìn lại, Lý Thừa Nguyệt đã gầy đi rất nhiều.

Trình Lộc đau lòng hít vào một hơi, cô vừa xử lý ly mì thay cô ấy vừa hỏi: “Vậy bây giờ cậu định làm thế nào? Khi nào đi bỏ đứa bé này?”

“Bỏ cái gì?” Lý Thừa Nguyệt trợn to hai mắt, cô ấy không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trình Lộc.

Trình Lộc đáp lại: “Không phải cậu muốn tự mình sinh ra rồi nuôi lớn đấy chứ? Giống như trên phim truyền hình ấy hả?”

Lý Thừa Nguyệt mím môi không nói gì, đúng là cô ấy đã có suy nghĩ này.

Thật ra cô ấy từng lo lắng rất nhiều, nhưng vẫn không muốn xóa bỏ đứa nhỏ này.

Một mặt là sợ phải nạo thai, như thế đau đớn cỡ nào. Một mặt khác, đây vốn là do cô ấy sơ sẩy, lúc này mới tạo ra một sinh linh mới, cũng không thể áp đặt sai lầm của mình lên người một đứa bé được, đúng không?

Lý Thừa Nguyệt chìm vào im lặng, Trình Lộc cũng hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

Trình Lộc xem đồng hồ trên điện thoại, mười giờ tối, cô đổi một đề tài khác: “Ở gần đây còn siêu thị nào không? Tớ nấu chút đồ ăn cho cậu, bây giờ có thêm đứa nhỏ, thế nào cũng phải ăn uống tốt chút.”

Lý Thừa Nguyệt vừa nãy còn rất sầu não, nghe đến ăn đã sáng mắt lên.

Cô ấy nói vị trí của siêu thị gần đây cho Trình Lộc biết, vốn muốn theo Trình Lộc ra ngoài, nhưng lại bị Trình Lộc từ chối. Trình Lộc biết cô ấy sợ lạnh, khuya thế này còn lạnh hơn nữa, không nên đi thì hơn.

Rất nhanh sau Trình Lộc đã ra ngoài đi siêu thị.

Trong phòng, Lý Thừa Nguyệt buồn chán mở điện thoại lên, chợt có một dãy số lạ gọi đến, đôi mắt cô ấy khẽ động, nhấn nút nghe.

Bên đầu dây là giọng trầm thấp của đàn ông, người kia hỏi cô ấy: “Ở đâu?”

Đã lâu lắm rồi không nghe được giọng của anh ta, trái tim Lý Thừa Nguyệt bỗng nhảy lên một cái, cô ấy thầm mặc niệm một tiếng “đồ cặn bã”, sau đó giả giọng nói: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng, xin gọi lại sau, tút tút tút —–”

“Em…..”

Lý Thừa Nguyệt không thèm chờ xem người bên đầu dây nói gì đã cúp máy.

Thật ra cô ấy vẫn lừa Trình Lộc một chút, cô ấy biết người đàn ông cặn bã này là ai, Trình Lộc cũng biết.

Rất nhanh Trình Lộc đã về đến, cô mua một con gà, vào phòng bếp hầm một nồi canh gà cho Lý Thừa Nguyệt, hai người đến rất muộn mới ngủ.

Bên ngoài vừa tối vừa lạnh, Lý Thừa Nguyệt lo cho Trình Lộc nên không cho cô về, bảo cô ở lại chỗ của mình.

Gia đình Lý Thừa Nguyệt khá giàu có, cô ấy thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khác. Mặc dù có hai phòng, nhưng Lý Thừa Nguyệt vẫn quen ngủ chung với Trình Lộc.

Một đêm này, Trình Lộc và Lý Thừa Nguyệt không ngủ.

Lý Thừa Nguyệt hỏi Trình Lộc: “Kết hôn là cảm giác thế nào?”

Trình Lộc đã nếm trải cảm giác kết hôn là thế nào, trong đầu cô đều là Lâm Phùng. Hai người yêu đương không lâu, nhưng vẫn cảm thấy thời gian bên nhau vô cùng thoải mái.

Ở cạnh anh, vừa vui vẻ lại yên lòng.

Có thể đây chính là hạnh phúc mà Trình Lộc muốn.

Trong bóng tối, khóe môi Trình Lộc cong lên, cô đáp lại Lý Thừa Nguyệt: “Sau khi kết hôn không khác mấy với lúc yêu nhau, trong cuộc đời lại có thêm một người ở cạnh cậu, từ đó về sau, chuyện vui nhân đôi, chuyện bi thương cũng được anh ấy chia đi một nửa. Dù sao thì… Cũng rất tốt, tớ cũng không nói được là cảm giác gì, nhưng đó là cảm giác rất tốt.”

Lý Thừa Nguyệt tặc lưỡi một cái, cô ấy không nhìn thấy được biểu cảm của Trình Lộc, nhưng chỉ nghe giọng nói thôi đã đủ biết cô rất vui vẻ.

Một đêm này, Trình Lộc nhớ đến rất nhiều chuyện đã quên.

Một chút ánh sáng xuất hiện trong cuộc sống, ngẫm lại thì cảm thấy ngọt vô cùng.

Nhưng chủ yếu là, Lâm Phùng rất tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Lộc bỗng thở dài một hơi. Lý Thừa Nguyệt không biết tại sao, bèn hỏi: “Hả? Không phải vui lắm à, than thở gì thế?”

Trình Lộc không muốn giấu Lý Thừa Nguyệt: “Nhưng gần đây, lúc ăn tết có một học sinh của mẹ Lâm Phùng từ nước ngoài về. Mẹ Lâm Phùng rất thích cô ta, giữ cô ta ở lại nhà không thả, quan trọng là…..”

Cô còn chưa nói xong, Lý Thừa Nguyệt đã tiếp lời cô: “Quan trọng là, cô học sinh này còn có mưu đồ gây rối với chồng cậu, đúng không?”

“Ừ.” Trình Lộc buồn buồn đáp lại.

Cô không biết ngày đó Lâm Phùng và Thẩm Linh đã nói gì, nhưng chắc hẳn anh đã nói đến chuyện của Từ Thiến Thiến, hơn nữa còn đàm phán không thành.

Lý Thừa Nguyệt trở mình một cái, có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này có gì đâu, cậu không tin chồng cậu hay không tin chính cậu?” Cô ấy dừng một chút rồi nói: “Người phụ nữ đi cùng cậu hôm nay là người đó à?”

“Là cô ta, đẹp không?”

“Đẹp lắm…. Nhưng không bằng cậu, vậy chồng cậu đã nói thế nào?”

Trình Lộc suy nghĩ một chút, cô không biết phải tả thế nào nên đã im lặng thật lâu.

Lâm Phùng đúng là không thích Từ Thiến Thiến, nhưng Thẩm Linh lại không mong Từ Thiến Thiến đi. Thái độ của Lâm Phùng thế nào, Trình Lộc vẫn luôn cân nhắc không nói đến.

Lý Thừa Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại có người phụ nữ như thế nhỉ? Người ta đã kết hôn rồi còn muốn chen chân vào, nếu đổi lại là tớ, tớ sẽ mắng chết cô ta.”

“…….” Trình Lộc không thể không biết ngại nói rằng, chính cô nói không lại Từ Thiến Thiến.