Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 44: 44: Mềm Không Ăn Cứng Không Dám





Dù là một người như Trình Lộc, khi nghe Lâm Phùng nói những câu này bằng giọng điệu nhàn nhạt thì cũng không nhịn được cảm thấy mặt nóng lên.

Cô còn tưởng một người tự cao như Lâm Phùng sẽ không thể nói được những lời này, không ngờ, anh nói những lời này còn khiến người cảm động hơn bất kỳ ai.

Trình Lộc có thể nghe được tiếng hít thở của Lâm Phùng vang lên bên tai, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà xoay người đặt Lâm Phùng dưới người mình.

Đôi mắt Lâm Phùng quay một vòng, không ngờ chuyện lại phát triển thành thế này.

Màu ửng đỏ trên cổ anh vẫn chưa tan đi, bây giờ vệt ửng đỏ ấy đã lan đến tận vành tai, đỏ đến mức nhỏ máu.

Khóe môi anh cong cong: “Em….

Rụt rè một chút.” Vừa dứt lời, anh lại nói thêm một câu nữa: “Nhưng có thể.”
Không phải chỉ là hiến thân thôi à?
Anh có thể!!!
Có vết xe đỗ trước đó, Trình Lộc thấy ánh mắt phức tạp này của Lâm Phùng thì biết ngay chắc chắn anh đang nghĩ tới điều gì đó ghê gớm lắm.

Cô hết cách thở dài một hơi, đang định đứng dậy khỏi người Lâm Phùng, cô chợt nghe tiếng kêu khẽ của cô nàng y tá từ ngoài cửa vang vào.

Trình Lộc cuống lên, cô đỏ mặt đứng dậy khỏi người Lâm Phùng, vừa đứng lên đã bước ra của nói với cô nàng y tá: “Không phải như cô nghĩ đâu!”
Cô nàng y tá che mắt: “Tôi biết tôi biết, nhưng chân và eo của anh đây đều bị thương, không thể vận động mạnh được.” Cô nàng dừng một chút, tách ngón tay đang che mắt thành một khe hở nhìn lén một cái: “Còn nữa, giường của bệnh viện chúng tôi cũng không chịu nổi.”
Trình Lộc biết những tin nhảm này sẽ không thể dừng được, chỉ có thể càng miêu tả càng lung tung hơn mà thôi.

Dù sao cô và cô nàng y tá này cũng chẳng quen biết nhau, cô sẽ chẳng giải thích làm gì, cô đẩy y tá ra khỏi cửa rồi đóng cửa phòng bệnh lại.

Cô xoay người lại, Lâm Phùng đã ngồi dậy, hai nút áo ở trên cùng cổ áo đã bị mở ra.

Hai mắt Trình Lộc nhìn thẳng vào, sau đó vội vàng đảo mắt đi, ho khan một tiếng: “Giáo sư Lâm, anh đừng nghĩ bậy, tôi không có ý kia.”
Lâm Phùng thầm cắn trăng, Trình Lộc này, đúng là mềm không ăn, cứng thì anh không dám!
Còn muốn anh phải làm sao nữa?

Lâm Phùng im lặng một chút rồi mới ngẩng đầu lên, anh đổi một đề tài khác: “Nghe nói em đi ăn cơm với người khác?”
Trình Lộc đang định trả lời là lớp trưởng, nhưng cô chợt nhớ mình muốn vạch rõ giới hạn với Lâm Phùng, chi bằng cứ nói thẳng cho xong.

Nếu cô có bạn trai, theo như cách làm người của Lâm Phùng, khi ấy anh sẽ không dây dưa với cô nữa.

Trình Lộc gật đầu, đáp lại Lâm Phùng: “Là lớp trưởng thời đại học, gần đây đang theo đuổi tôi.” Cô chột dạ ngước mắt lên nhìn Lâm Phùng, chợt chạm vào đôi con ngươi đen láy của anh: “Tôi vẫn đang suy nghĩ.”
“Không được.” Lâm Phùng lạnh giọng nói, chắc nịt như chém đinh chặt sắt.

Trình Lộc vừa nghe bỗng không nhịn được đứng thẳng lưng, cũng cúi đầu xuống.

Giọng điệu này, thật sự quá giống với thái độ giáo viên mời người lớn đến khi không thi đậu thời cấp ba.

Lâm Phùng ngồi bên giường, mặt mũi lạnh tanh, ánh mắt chẳng có tí độ ấm, hoàn toàn khác với cái người vừa tỏ vẻ oan ức khi nãy.

Anh cũng nhận ra được giọng điệu của mình không thích hợp, anh thoáng dịu xuống: “Em mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm mà thôi, đây là lúc em yêu đương à? Em còn nhỏ, không thích hợp.”
Trình Lộc hơi nhướng mày: “?”
Trình Lộc: “Giáo sư Lâm….

Anh sao thế?”
Nét đỏ ửng trên gương mặt mang vẻ già nua của Lâm Phùng vẫn chưa tán đi, lại bị Trình Lộc nói như thế, anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Sao tôi và lớp trưởng của em giống nhau được chứ?”
“Dù có mắt có mũi, nhưng sao có thể giống nhau được?”
“Cậu ta trạc tuổi em, hai đứa nhỏ yêu nhau không phải là trò đùa à? Tôi không giống thế, tôi trưởng thành cẩn thận và đủ yêu em!”
Đây vốn là một cảnh tượng rất nghiêm túc, nhưng khi nghe nói thế Trình Lộc vẫn không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô cong cong mắt nhìn Lâm Phùng, hệt như trăng lưỡi liềm không bị mây che.

Cô chỉ tay vào Lâm Phùng, cười nói: “Theo như ý của anh thì, tôi cần người lớn tuổi như anh, cần người eo không tốt như anh à?”
“………” Lâm Phùng mím mím môi, càng tủi thân hơn.

Đúng là Trình Lộc ghét bỏ anh lớn tuổi, eo không tốt.


Nhưng chuyện eo không tốt này chỉ là một hiểu lầm thuần túy, anh bị tai nạn bất ngờ mà!
Anh không nhiều lời với cô nữa, chỉ từ tốn nói một câu: “Tại sao em có thể cân nhắc người khác mà không thể cân nhắc tôi?”
Nói xong, anh nằm dài lên giường, kéo chăn trùm đầu mình lại, hệt như một đứa nhỏ đang làm nũng.

Trình Lộc bị tính tình trẻ con này của Lâm Phùng làm cho rung tim, cô ngồi bên giường, há miệng muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại không biết phải nói thế nào.

Những lời muốn nói với Lâm Phùng, cô đã nói qua vô số lần rồi, cô cứ lập lại như thế, Lâm Phùng sẽ buông tha cho cô sao?
Tay Trình Lộc siết lấy chăn của Lâm Phùng, nghe tiếng hít thở tràn ra khỏi chăn, đến cuối, cô chỉ thở dài: “Giáo sư Lâm, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi gọi Hứa Tú đến đây.”
Vừa nói xong, chăn bị xốc lên, Lâm Phùng vẫn là dáng vẻ lãnh đạm kia, anh không chút cảm xúc lắc đầu một cái.

Nhìn qua có hơi đáng sợ, nhưng Trình Lộc đoán, có thể anh đang suy nghĩ là —- Không được gọi cho nó, gọi sẽ cắn lưỡi!
Trình Lộc đành phải thôi, cô đặt điện thoại lên đầu tủ ở một bên rồi hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, tôi đi mua cơm tối cho anh, anh chờ một chút.”
“Ừ.” Cuối cùng Lâm Phùng cũng đáp lại.

Trình Lộc ra khỏi bệnh viện, đến quán cơm rồi mới nhớ cô để quên điện thoại trên tủ trong phòng bệnh, cũng may cô còn tiền mặt.

Mà trong phòng bệnh, Trình Lộc vừa mới đi không bao lâu, điện thoại cô để quên lại đã vang lên.

Lâm Phùng liếc nhìn một cái, trên màn hình khóa của điện thoại là hai chữ “Lớp trưởng”.

Ánh mắt anh tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn chẳng có ý định quan tâm đ ến điện thoại đang rung lên của cô.

Rất nhanh sau Trình Lộc đã mua một hộp cháo về cho Lâm Phùng, cháo trắng không có mùi vị gì cả, nhưng Lâm Phùng ăn hết với tốc độ ánh sáng, khiến Trình Lộc tưởng rằng hộp cháo này là sơn hào hải vị gì đó.

Lúc này cô cầm điện thoại lên nhìn thử, thế mà lớp trưởng đã gọi đến cho cô mấy cuộc.

Trình Lộc cụp mắt nhìn Lâm Phùng, cô chỉ điện thoại nói: “Giáo sư Lâm, tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Lâm Phùng nhàn nhạt gật đầu, vẫn bày ra vẻ chẳng thèm để ý.


Trình Lộc cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh rồi gọi lại cho lớp trưởng, lớp trưởng bắt máy rất nhanh: “Tiểu Lộc, sao hôm nay cậu đi vội thế? Trong cục cảnh sát có chuyện nữa à?”
“Không phải chuyện của cục cảnh sát, là việc tư của tôi.” Trình Lộc dựa vào vách tường trắng tinh bên cạnh, vì đã vào tháng mười một, khí trời chuyển lạnh, ngay cả đất trời bên ngoài cũng tối sớm hơn.

“Tôi có thể giúp gì được cho cậu không? Cậu cứ nói.”
“Không cần không cần đâu, là một người bạn của tôi xảy ra tai nạn nhập viện, không phải chuyện quan trọng gì.”
“Được rồi, vậy sau này chúng ta tìm thời gian hẹn lại, hôm nay đã nói phải mời cậu ăn thật ngon mà còn chưa kịp….” Lớp trưởng còn chưa nói hết Trình Lộc đã chợt cắt lời cậu ta, cô nói với Lâm Phùng đang vịn tường bước tới: “Giáo sư Lâm, anh làm gì thế?”
Lâm Phùng đang vịn tường bước chậm ra ngoài, anh thấy màn hình điện thoại của Trình Lộc vẫn sáng thì nói: “Tiểu Lộc, tôi muốn đi toilet.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Phùng gọi cô là “Tiểu Lộc” giống như người khác.

Âm điệu của anh vẫn luôn lạnh băng, chỉ có một tiếng “Tiểu Lộc” này là khiến cõi lòng người ta run lên.

Bên trong mang theo chút lưu luyến miên man, ai nghe vào tai cũng thấy ruột gan mình run run.

Trình Lộc đã quên mất mình còn đang nói chuyện điện thoại, cô nhìn Lâm Phùng, cảm thấy anh vừa buồn cười vừa đáng thương: “Tôi dẫn anh đi?”
“Ừ, chỉ có thể là em.”
Trình Lộc vội vàng nói với lớp trưởng: “Cúp nhé lớp trưởng, lần sau nói tiếp.”
Đến khi lớp trưởng nói tạm biệt rồi Trình Lộc mới cất điện thoại, duỗi tay đỡ lấy cánh tay của Lâm Phùng.

Tay cô vòng vào khuỷu tay anh, tư thế này nhìn khá giống với đang tay trong tay.

Vừa đi, Lâm Phùng còn vừa nói: “Yêu sớm không tốt.”
Trình Lộc biết, anh lại đang nói đến chuyện của lớp trưởng.

Cô thoáng buông lỏng tay Lâm Phùng ra: “Đã sắp hai mươi lăm tuổi rồi, không tính là yêu sớm, giáo sư Lâm, anh đừng nói mò nữa.”
Lâm Phùng nhận ra Trình Lộc hơi buông lỏng tay mình, anh mím mím môi, vừa đi được hai bước đã chợt ôm lấy cánh tay Trình Lộc, anh bất đắc dĩ nói: “Suýt ngã rồi.”
Trình Lộc híp mắt lại, cô dùng giọng điệu ngày thường của Lâm Phùng nói với anh: “Vậy cũng không được, giáo sư Lâm, anh rụt rè chút đi.”
Lâm Phùng ai oán nhìn sang: “….”
Trình Lộc ngoài miệng nói thế nhưng tay vẫn đỡ Lâm Phùng, cô đỡ anh đến ngoài toilet nam rồi mới dừng lại.

Lâm Phùng vừa khuất bóng, Trình Lộc đã tát vào mặt mình một cái.

Cô ra tay cực tàn nhẫn, ngay cả chính mình cũng chẳng buông tha.

Một cái tát giáng vào mặt, bên gò má cô đã hiện lên năm dấu tay màu đỏ.

Sao cô lại không có tiền đồ như thế, ban ngày mới nói với Hứa Qua xong, nói mình không thể với bất kỳ người nhà nào của anh ta.


Kết quả, vừa đến tối đã tiếp tục dây dưa không rõ với Lâm Phùng.

Đang lúc Trình Lộc còn đắm mình trong suy nghĩ của chính mình thì thấy Lâm Phùng khập khễnh bước ra, sắc mặt anh vẫn lạnh tanh như cũ.

Cô đỡ anh đi hai bước, chợt nghe được tiếng thở dài khe khẽ của anh.

Trình Lộc không khỏi hỏi: “Anh thở dài cái gì?”
Lâm Phùng nhìn cô đầy ai oán: “Trong toilet không có ai cả, em cũng chẳng vào nhìn lén tôi.”
“Phụt ha ha.” Trình Lộc bật cười thành tiếng, cô không nhịn được mà nện vào vách tường làm vang lên một tiếng “bốp”, cô cười đến mức sắp ch ảy nước mắt: “Giáo sư Lâm, anh ngẫm lại dáng vẻ cao quý tự phụ ngày trước của anh đi, bây giờ nhìn xem, anh sắp trở thành hình tượng oán phụ rồi.”
Có lẽ là vì để hợp với tình hình cho nên Lâm Phùng lại đọc một câu thơ: “Hoa cúc nở rộ đầy đường, héo úa tàn phai, bây giờ có ai đến hái.”
Đối diện với ánh mắt của Lâm Phùng, thế mà Trình Lộc lại đọc hiểu được ánh mắt anh — Trình Lộc, em hái hay không hái?
Cô vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình, cũng không biết có phải vì ở chung với Lâm Phùng lâu quá không, cô cảm giác mình sắp lây bệnh ảo tưởng của anh rồi.

Cũng may Lâm Phùng không xoay quanh vấn đề này nữa, anh đi vào phòng bệnh, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Trình Lộc đứng bên giường Lâm Phùng, cô thấp giọng hỏi: “Giáo sư Lâm, vậy tôi… Về nhà trước nhé? Anh chắc chắn không cần gọi người nhà tới à?”
Lâm Phùng không phản ứng nhiều, anh chỉ bình tĩnh nói một câu: “Đây là lần thứ năm em từ chối tôi, bây giờ đến cả chăm sóc tôi một đêm cũng không được?”
Câu “Có lẽ không được” Trình Lộc còn chưa nói ra đã bị nghẹn lại.

Lâm Phùng lại lộ vẻ làm nũng và gương mặt ai oán ra với cô.

Lâm Phùng vẫn cố giãy chết, anh còn rất tốt tính khi chọt trúng chỗ đau của Trình Lộc: “Nếu không phải vì em từ chối tôi, tôi sẽ thành dáng vẻ như bây giờ à?”
Không thể không nói, câu này thật sự đâm thẳng vào người Trình Lộc.

Cô sợ nhất là hại người khác, hoặc là thiếu nợ người khác, dù là cái gì thì cũng phải trả lại.

Cũng càng sợ, người này là Lâm Phùng.

Cô không trả nổi người và tình cảm cho anh.

—-
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi muốn kết hôn! Mặt mũi cái gì!.