Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 27: 27: Sao Anh Lại Không Biết Rụt Rè Như Thế!





Giọng nói hơi thô của lão Chu vang lên giữa không gian yên tĩnh, cuối cùng Lâm Phùng cũng có phản ứng, anh nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy kia không hề có chút động lòng nào, toàn là ý lạnh.

Lâm Phùng xoay cả người lại, sải bước đến chỗ lão Chu.

Cánh môi anh mấp máy, giọng điệu thờ ơ: “Cảnh sát Chu, nếu anh không còn việc gì thì mời về trước cho.” Giọng điệu của anh như thể cắn răng nói: “Tôi phải ở đây cùng bạn gái tôi.”
Lão Chu hơi ngẩn ra.

Ông ta sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được lời Lâm Phùng nói, lại nhìn vẻ mặt của Lâm Phùng, dường như không giống đang nói dối.

Cũng đúng, kiểu người có thân phận và cả địa vị như Lâm Phùng, cần gì phải nói bừa với ông ta.

Lão Chu hít sâu một chơi, chống vào ghế tựa đứng lên.

Ghế bằng kim loại nên lạnh như băng, khiến đầu ngón tay ông ta cũng cảm thấy lạnh theo.

Ông ta cong khóe môi, cười đến có hơi cay đắng, ông ta khổ não xoa nhẹ trán mình: “Giáo sư Lâm, cậu yên tâm, Tiểu Lộc có được người bạn trai như cậu, chắc chắn sẽ trở ra thôi.”
Lâm Phùng cụp mắt nhìn ông ta, không nói gì.

Lão Chu xoay người, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc mà thôi.

Dù sao thì Trình Lộc ở đây cũng đã có Lâm Phùng lo, đã không còn cần ông ta lo lắng gì nữa.

Tiếng bước chân của ông ta xa dần, lúc này Lâm Phùng mới nhíu mày.

Hộp đèn “Đang tiến hành phẫu thuật” rất lâu không tắt đi, nhìn qua thật khiến người ta phiền lòng.

Lâm Phùng cảm thấy, lúc gấp gáp nhất đời này của anh có thể chính là ngày này.

Trong đêm khuya, tiếng động trong bệnh viện vẫn không nhỏ.

Cuối cùng thì hộp đèn trên đỉnh đầu cũng chịu tắt, Lâm Phùng bước lên vai bước, anh chắn ngang trước mặt vị bác sĩ vừa đi ra.

Trên gương mặt bác sĩ đã đầy mồ hôi, bèn kéo khẩu trang xuống.

Bác sĩ liếc nhìn Lâm Phùng, hỏi: “Cậu là người nhà của vị cảnh sát này?”
Lâm Phùng hơi do dự, anh thầm nghĩ, bạn trai cũ chắc cũng là người nhà, cho nên anh bèn trả lời: “Đúng.”
Bác sĩ cười lên: “Yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Lâm Phùng thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn vào bên trong phòng, không hề thấy Trình Lộc.


Bác sĩ đã sắp xếp phòng bệnh cho Trình Lộc, bây giờ cô vẫn chưa tỉnh, chỉ nằm im trên giường bệnh.

Cả không gian yên tĩnh, chỉ còn sót lại âm thanh từ những thiết bị y tế.

Lâm Phùng ngồi bên cạnh giường bệnh của Trình Lộc, anh không mở đèn cũng không nói chuyện.

Ánh mắt anh sâu thẳm, im lặng nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.

Cả đêm không chợp mắt nhưng lúc này Lâm Phùng lại chẳng hề buồn ngủ, anh cẩn thận khiến bản thân mình tỉnh táo lại một chút.

Rõ ràng đã bị Trình Lộc bỏ rơi, nhưng bây giờ anh vẫn ngồi ở nơi này, cuối cùng là tại sao?
Anh nhìn kỹ gương mặt Trình Lộc, đã không còn giống với dáng vẻ lúc bình thường nữa mà có hơi tái nhợt, dưới hoàn cảnh tối mờ này càng khiến gương mặt cô ảm đạm hơn.

Đây không phải là một dung mạo xinh đẹp, nhưng nhìn vào cũng khiến người ta thoải mái.

Nhưng dù là người như thế, lại tước đoạt đi mối tình đầu của anh, sau đó giẫm đạp lên không chút lưu tình.

Lâm Phùng dời mắt đi, trong lòng vẫn còn lo lắng Tần Văn Hương đang trong phòng phẫu thuật.

Mặc dù trước khi Trình Lộc đi không hề giao phó gì với anh cả, nhưng dù thế nào anh cũng phải thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai cũ.

Anh vén lại góc chân cho Trình Lộc, quay người đi lên lầu.

Sau khi qua một ngày, Tần Văn Hương đã phẫu thuật thành công.

Đôi mắt đã thâm đen của bác sĩ không hề giấu nổi ý cười, bọn nhỏ cũng đã mệt muốn chết rồi, ngồi ở hàng ghế ngoài phòng phẫu thuật ngủ gà ngủ gật.

Đầu tiên anh tìm y tá chăm sóc cho Tần Văn Hương, sau đó lại tìm người đến đưa những đứa trẻ này về viện mồ côi.

Khi Trình Lộc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đau.

Suy nghĩ thứ hai của cô là Tần Văn Hương.

Cô cựa quậy trên giường, sau lưng cô đau muốn chết, đau đến mức cô cắn chặt răng.

Lúc này, bỗng có một đôi tay đưa đến đỡ lấy cô, đôi tay ấy có những khớp xương rõ ràng, cô cũng nhận ra được đôi tay này.

Trình Lộc ngước mắt lên nhìn Lâm Phùng, ánh mắt anh lạnh nhạt, anh mím chặt môi.


Trình Lộc không nhịn được hỏi: “Giáo sư Lâm, viện trưởng thế nào rồi?”
Lâm Phùng trả lời: “Phẫu thuật rất thành công.”
Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, cô ngoan ngoãn nằm trên giường.

Từng cảm giác đau buốt kéo đến, Lâm Phùng lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo bên cạnh ra đưa cho Trình Lộc: “Thuốc giảm đau.”
Trình Lộc nhận lấy, cô uống vào.

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên cảm giác đau đớn đã giảm đi không ít.

Cô lại nhìn về phía Lâm Phùng, nói cảm ơn anh: “Giáo sư Lâm, cảm ơn anh, đã làm phiền anh rồi.”
Cánh môi Lâm Phùng giật giật, nhưng vẫn không hề nói gì.

Trước kia khi thích anh, còn tìm đủ mọi cách theo đuổi anh.

Bây giờ không thích nữa, cũng chỉ nói cảm ơn.

Lâm Phùng mím môi, đột nhiên cảm thấy mình có chút oan ức.

Trình Lộc chợt thấy người mình lạnh toát, cô lập tức nhìn thấy một ánh mắt lạnh buốt đang dừng lại trên người mình.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, thế nhưng lại thấy một biểu cảm oan ức.

Trình Lộc: “?”
Lâm Phùng và Trình Lộc bốn mắt nhìn nhau, anh vội vàng thu lại vẻ oan ức, đứng dậy bước ra ngoài phòng bệnh.

Vừa mở cửa lại đụng phải một người.

La Thứ lùi về sau hai bước, nhìn mặt Lâm Phùng rồi chào hỏi một tiếng: “Giáo sư Lâm ở đây à, chị Lộc đã tỉnh chưa? Tôi đến thăm chị ấy một chút.”
Lâm Phùng nheo mắt lại, anh chợt nhớ đến dường như trước kia Trình Lộc rất thân thiết với cậu ta, còn thân thiết hơn cả người bạn trai cũ là anh, anh lại càng thấy oan ức hơn.

Anh sửa lại ống tay áo mình, từ tốn nói: “Tỉnh rồi.”
La Thứ mừng rỡ, cậu ta cất bước muốn vào trong xem Trình Lộc.

Lâm Phùng hơi nghiêng người đi, để La Thứ vào.

La Thứ vừa vào cửa đã nhào ngay đến bên giường, bắt đầu kêu gào: “Chị Lộc! Chị Lộc! Chị làm em sợ gần chết! Hu hu hu hu!”
Một người đàn ông lại nhào vào giường gào khóc, nhìn qua thật có chút buồn cười.


Trình Lộc cũng không nhịn được cười lên, mắt mày cong cong, chỉ là bây giờ sắc mặt cô vẫn chưa hồng hào lại như cũ, cười lên như thế lại nhu hòa hơn ngày thường không ít.

Lâm Phùng nắm chặt góc áo, đi tới rót một ly nước lọc.

La Thứ còn tưởng rằng anh rót nước cho mình nên vội vàng đưa tay ra nhận, nhưng Lâm Phùng bỗng xoay đi, đưa ly nước đến trước mặt Trình Lộc.

Giọng anh không mặn không nhạt: “Uống nước.”
Trình Lộc liếc nhìn Lâm Phùng một chút, bây giờ ánh đèn sáng rỡ, Trình Lộc thấy vẻ mặt Lâm Phùng có hơi kỳ lạ.

Nhưng cô vẫn nhận lấy ly nước trong tay Lâm Phùng, thật ấm, cô uống một hớp rồi để sang một bên.

La Thứ ở một bên liên tục nói lại cho cô nghe những chuyện đã xảy ra ở cục cảnh sát trong mấy ngày nay, Trình Lộc nghe rất chăm chú, lại chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phùng rơi vào người mình, cô không khỏi tự giác thẳng lưng lên.

Lâm Phùng ngồi lại một bên gọt táo cho Trình Lộc, sau khi gọt xong đưa cho cô.

Trình Lộc bị ánh mắt của Lam Phùng dọa, cho nên nhận lấy cắn một miếng.

Nhưng xưa nay cô vốn chẳng thích ăn táo, cô cắn một miếng, có hơi đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phùng: “Có thể không ăn không?”
La Thứ ngồi bên kia trừng to hai mắt, tay không ngừng vuốt vuốt quần mình.

Dường như cậu ta đã phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm!
Bình thường Trình Lộc chẳng phải là dáng vẻ thế này, mặc dù vẻ ngoài của cô nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng tính cách của Trình Lộc lại chính là kiểu người khác không chọc vào nổi.

Chưa từng tồn tại dáng vẻ tội nghiệp đáng thương như lúc này!
La Thư vẫn luôn cho rằng, Trình Lộc là kiểu phụ nữ cứng như sắt thép!
Nhưng bây giờ, dáng vẻ Trình Lộc nói chuyện trước mặt giáo sư Lâm, sao lại chợt có cảm giác là một cô gái nhỏ thế?
Đôi mắt của La Thứ đảo qua lại như hạt châu, tâm hồn bát quái cháy lên rừng rực.

Khóe môi Lâm Phùng cong nhẹ lên, anh nhận lấy trái táo Trình Lộc đã cắn một miếng từ tay cô, gật đầu: “Có thể.”
La Thứ hoàn hồn lại, tiếp tục nói chuyện với Trình Lộc, nhưng hai mắt vẫn không ngừng đảo qua chỗ Lâm Phùng.

Cậu ta còn chưa nói dứt câu, trong phòng bệnh chợt vang lên tiếng “Crốp”.

La Thứ và Trình Lộc đồng thời nhìn sang, nhìn thấy Lâm Phùng đang cắn trái táo Trình Lộc vừa cắn.

La Thứ: “?”
Trình Lộc: “??”
Trái tim Trình Lộc nhảy lên thình thịch, tốc độ đập còn nhanh hơn bình thường mấy chục lần.

La Thứ lại hoang mang cực kỳ, vừa nhìn đến đôi mắt đen như mực của Lâm Phùng đã bị dọa đến mức vội vàng đứng dậy, cậu ta gãi đầu nói: “Ha ha, chị Lộc, em bị đau bụng! Em đi trước đây, lần sau sẽ tới thăm chị!”
“Ai…..” Trình Lộc còn chưa nói gì, La Thứ đã chạy đi cái vèo.

Trình Lộc quay đầu lại nhìn Lâm Phùng, Lâm Phùng tiếp tục ăn táo như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn nói với Trình Lộc: “Táo có giá trị dinh dưỡng rất cao, giàu khoáng chất và vitamin, hàm lượng canxi cao, ăn táo rất tốt cho sức khỏe.”
Trình Lộc mím môi, cô nhìn vị trí mình vừa cắn trên trái táo, gương mặt có hơi đỏ lên.


Sao Lâm Phùng có thể như vậy? Cho dù táo giàu dinh dưỡng đi chăng nữa thì anh cũng phải gọt một trái khác mà ăn chứ, ăn lại trái cô đã ăn, đây chẳng phải khiến La Thứ hiểu lầm sao?
Trình Lộc ngẩng đầu lên vỗ trán một cái, cô đau đầu cực kỳ.

Lâm Phùng ung dung ăn hết quả táo, anh nhìn đồng hồ một chút, sau đó giúp Trình Lộc đóng cửa chờ lại, còn tri kỷ nhắc nhở cô: “Mười giờ rồi, nên đi ngủ.”
Trình Lộc đắp chăn mỏng lên người, cô nhắm mắt lại, không quan tâm đ ến Lâm Phùng.

Tiếng bước chân của Lâm Phùng cũng vang lên, cuối cùng theo tiếng đóng cửa càng lúc càng xa.

Trình Lộc ló đầu ra khỏi chăn, có hơi hối hận
Có lẽ là vì bị thương, cho nên cơn buồn ngủ kéo đến đánh úp Trình Lộc, cô nửa mê nửa tỉnh.

Cô đang ngủ, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến chuyện Lâm Phùng ăn quả táo cô đã ăn, trong đầu toàn là Lâm Phùng.

Trong lúc hoảng hốt, bên tai cô bỗng có tiếng nổ tung, sau đó là một giọng khàn khàn trầm thấp gọi tên cô.

Trình Lộc.

Trình Lộc bỗng choàng tỉnh, cô mở mắt ra, nhưng trong phòng bệnh không hề có một bóng người.

Giọng nói vừa rồi, hình như là giọng của Lâm Phùng.

Cô nhíu mày suy nghĩ một hồi, cô nhớ hôm cô bị thương, trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, dường như Lâm Phùng đã gọi cô một tiếng.

Ngày đó, bên tai cô toàn những âm thanh sắc bén chói tai, duy chỉ có một tiếng này là lọt vào tai cô một cách rõ ràng, khiến cô dễ chịu hơn không ít.

Cô lấy điện thoại di động ở một bên ra, cô nhìn thời gian, đã mười một giờ,
Cô mở wechat lên, nhấn vào lịch sử trò chuyện với Lâm Phùng, gửi cho anh một tin nhắn: [Giáo sư Lâm, cảm ơn anh, còn nữa, chúc ngủ ngon.]
Lâm Phùng trả lời lại rất nhanh: [Ngủ trễ không tốt.]
Trình Lộc mím môi cười lên, cô cảm thấy Lâm Phùng đúng là một người có tuổi, người trẻ tuổi bây giờ nào có ngủ sớm.

Cô không trả lời lại anh mà đặt điện thoại lại chỗ cũ, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mà ở nhà Lâm Phùng, anh nằm trên giường, đã mất ngủ thật lâu, mãi đến tận trời sáng anh mới ngủ được.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu anh toàn là chuyện mình đã làm ra ngày hôm nay, ăn quả táo Trình Lộc đã ăn, đây là chuyện người làm à?
Sao anh lại không biết rụt rè như thế!
Càng nghĩ càng thấy ngượng chín người, hình ảnh trong đầu chợt xoay chuyển, nghĩ đến dáng vẻ khi Trình Lộc gửi cho anh tin nhắn “ngủ ngon”.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng, mắt mày cong cong như trăng lưỡi liềm, đẹp đẽ đến mức khiến người động lòng.


Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi đang ngày càng tiến xa trên con đường cầm thú.