Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 5




Bùi Khánh vừa ngẩng đầu liền phát hiện Trạm Vi Dương dùng camera điện thoại nhìn lén mình, anh chỉ đơn giản lướt qua, vờ như không thấy gì cả, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Trạm Vi Dương bên kia thì lại tất bật loạt soạt, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn sau đó đặt điện thoại qua một bên, cầm bút bắt đầu chăm chú làm bài tập.

Lúc này là thực sự tập trung, mặc dù có làm đúng không thì cậu không biết, nhưng ít nhất cậu cũng làm hết bài này đến bài khác. 

Giáo viên thường nói mặc kệ có thể làm được hay không thì trong giờ kiểm tra và thi cử cũng phải viết được gì đó thì lúc chấm bài mới có thể cho điểm được, Trạm Vi Dương nhớ rất kĩ câu nói này.

Tiếng lật sách của Bùi Khánh thỉnh thoảng truyền đến sau lưng cậu.

Bùi Khánh đọc sách rất nghiêm túc, lâu lâu sẽ ngẩng đầu nhìn Trạm Vi Dương một chút, từ sau khi Trạm Vi Dương dùng điện thoại nhìn lén anh bị phát hiện đến giờ, cậu vẫn luôn vùi đầu làm bài tập.

Thành tích của Trạm Vi Dương không tốt lắm, điều này Trạm Vi Quang đã nói với anh từ trước. Trong suốt ba năm kể từ khi ba anh và cô của Trạm Vi Dương tái hôn, anh đều chỉ gặp cậu vào dịp Tết, dường như cũng chẳng nói chuyện mấy.

Mới đầu anh còn nghĩ Trạm Vi Dương hướng nội, lần này dọn vào nhà họ, mới phát hiện Trạm Vi Dương thật ra có hơi ngốc. 

Nghe nói Trạm Bằng Trình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, làm ăn rất phát đạt, từ một ông chủ nhỏ chăm chỉ làm việc đến nay đã có một công ty tầm cỡ. Trạm Vi Quang cũng thông minh, từng học cùng trường cấp ba với Trạm Vi Dương, khi đó cũng là nhân vật tầm cỡ trong trường, thành tích tốt, giỏi thể thao lại còn đẹp trai, thi đại học cũng đậu một trường danh tiếng trong thành phố.

Trạm Vi Dương sao có thể ngốc được nhỉ?

Bùi Khánh không hiểu được, nhưng cũng không dò hỏi. Suy cho cùng anh cũng không phải họ Trạm, cũng chẳng có quan hệ họ hàng gì với người nhà họ Trạm, trong lòng anh kém thân thiết hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Lần này đi thực tập nếu không phải do bố anh và mẹ kế kiên trì, anh vốn định thuê phòng ở bên ngoài, ở nhờ trong nhà người khác đem đến thêm phiền không nói, cuộc sống của chính mình hẳn là cũng rất bất tiện.

Bùi Khánh lật một trang sách trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương đang buồn bực chọc chọc nắp bút vào đầu mình, cứ như thể chỉ cần chọc một cái là có thể biết được đáp án vậy. Bùi Khánh rũ mắt, hơi do dự, sau đó đặt sách xuống bên cạnh rồi đứng dậy đi đến sau lưng Trạm Vi Dương, hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Trạm Vi Dương bị âm thanh đột ngột của Bùi Khánh làm cho giật nảy mình, cậu quay đầu nhìn một lát, đoạn vô thức đẩy cuốn sách sang một bên, để Bùi Khánh có thể nhìn rõ đề bài.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Bùi Khánh đành phải khom lưng, xích lại gần Trạm Vi Dương để đọc đề.

Đề toán cấp ba cũng không đơn giản, chỉ là dạng này Bùi Khánh còn nhớ, anh cầm lấy tờ giấy nháp trên bàn, đoạn cầm bút hướng dẫn Trạm Vi Dương làm bài.

Trạm Vi Dương nghe rất nghiêm túc, liên tục gật đầu.

Bùi Khánh giảng xong thì trả bút lại cho Trạm Vi Dương, đợi đến khi Trạm Vi Dương bắt đầu viết lời giải thì đứng bên cạnh nhìn người trước mặt cặm cụi, lúc này anh mới phát hiện Trạm Vi Dương làm sai không chỉ một bài.

Thế nhưng sau khi Trạm Vi Dương làm xong bài này thì cũng không hỏi gì anh nữa, thế là anh yên lặng rời đi, quay về ngồi lên giường tiếp tục đọc sách của mình.

Chờ đến khi Trạm Vi Dương hoàn thành bài tập giáo viên giao thì trời đã tối hẳn.

Cậu đặt bút xuống rồi mệt mỏi duỗi lưng, đứng lên đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, đoạn vươn tay kéo rèm cửa, lúc quay lại bàn học ngồi xuống, Trạm Vi Dương lấy một quyển vở bài tập mới từ trong ngăn kéo ra, xé từ trên xuống hai trang giấy, nghiêm túc miết phẳng tờ giấy đặt lên trên bàn, trịnh trọng cầm bút chuẩn bị viết thư tình cho Tạ Linh.

Lúc Trạm Vi Dương chuẩn bị viết hai chữ “Tạ Linh” xuống góc trên bên trái thì thoáng do dự, quyết định trước tiên để đó đã, vì vậy cậu để trống hai dòng đầu, và trực tiếp viết “Xin chào”, sau đó thì không thể viết thêm được nữa.

Cậu không phải Trần U U, bài tập cậu viết chẳng tốt chút nào, mỗi lần kiểm tra phải viết văn cậu đều sống không bằng chết. 

Trạm Vi Dương đặt bút xuống, quay đầu nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh rất nhanh đã chú ý thấy anh mắt của cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”

Trạm Vi Dương chần chừ, đoạn nói: “Hôm nay giáo viên còn yêu cầu viết một bài văn.”

Bùi Khánh nhìn tờ giấy cậu đã xé ra ở trên bàn, khẽ cười, giọng điệu ôn hòa hỏi thăm: “Nội dung là gì nào?”

Trạm Vi Dương nói: “Viết thư tình.”

Biểu cảm của Bùi Khánh chẳng chút thay đổi, anh chỉ mỉm cười, nói: “Bài tập ngữ văn lớp mười một mà giáo viên lại yêu cầu viết thư tình sao?”

Trạm Vi Dương nhẹ gật đầu, “Em nên viết thế nào đây? Em chưa viết bao giờ.”

Bùi Khánh đặt sách sang một bên, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Trạm Vi Dương, cúi đầu nhìn hai chữ “Xin chào” được viết trên giấy, hỏi: “Cần anh dạy em viết sao?”

Trạm Vi Dương khẽ nói: “Cảm ơn Khánh ca.”

Bùi Khánh khẽ gật đầu, nói: “Đợi một chút.”

Anh ra khỏi phòng Trạm Vi Dương, về phòng mình đẩy một cái ghế sang đến gần Trạm Vi Dương rồi ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm tờ giấy kia của cậu, hỏi: “Viết cho ai vậy?”

Trạm Vi Dương nói: “Không có ai, chỉ là một đối tượng tưởng tượng.”

Bùi Khánh liếc nhìn cậu: “Vậy cô gái trong tưởng tượng của em trông như thế nào?”

Trạm Vi Dương không trả lời ngay, sắp xếp suy nghĩ xong mới nói: “Cao một chút, thoạt nhìn rất xinh đẹp, là một cô gái có thành tích tốt.”

Bùi Khánh nói: “Em thích nữ sinh có thành tích tốt?”

Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy cần phải giải thích, cậu nói: “Không phải em thích, mà yêu cầu chính là như vậy.”

Bùi Khánh nghe không hiểu, anh hỏi: “Đề bài yêu cầu sao?”

Trạm Vi Dương gật gật đầu.

Vì vậy Bùi Khánh nói: “Được rồi. Cô ấy có biết em không?”

Trạm Vi Dương nói: “Không biết.”

Ngón tay thon dài của Bùi Khánh khẽ chỉ chỉ lên tờ giấy của Trạm Vi Dương: “Vậy mở đầu em tự giới thiệu đi.”

Trạm Vi Dương cúi đầu, phía trên cổ áo lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, tư thế cầm bút của cậu có vẻ hơi dùng lực, viết từng chữ một: “Tôi là Trạm Vi Dương học lớp ba năm thứ hai trung học, năm nay mười bảy tuổi, chiều cao 1m74, cung Bạch Dương, nhóm máu B.”

Sau khi viết xong cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Khánh, hỏi: “Được không ạ?”

Một tay Bùi Khánh đỡ trán, trầm mặc nhìn cậu viết xong, nói: “Cũng không cần phải chi tiết như vậy.”

Trạm Vi Dương có chút luống cuống.

Bùi Khánh nhận ra cậu hơi lo lắng nên nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cậu, nói: “Không sao cả, tiếp tục đi. Em có thể viết về lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tâm tình của em lúc đó là gì.”

Vì vậy Trạm Vi Dương tiếp tục viết: “Sáng nay tôi gặp cậu ở cổng trường, tôi cảm thấy cậu trông rất đẹp, sau đó nghe được cậu nói chuyện thì giọng nói cũng khá êm tai.” Cậu ngẩng đầu, cau mày suy tư một hồi, lại viết: “Thành tích của cậu rất tốt, tôi cảm thấy cậu rất lợi hại.”

Bùi Khánh đọc đến đây, hỏi cậu: “Em thích cô ấy chỉ vì những điều này sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Em không thích cô ấy.”

Cậu vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nữ lạnh băng kia đột ngột vang lên: “Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng, trừ 2 điểm.”

Trạm Vi Dương ngay lập tức đứng dậy, hơi hoảng hốt nhìn Bùi Khánh.

Bùi Khánh kinh ngạc nhìn cậu: “Sao thế?”

Ngữ khí Trạm Vi Dương hơi vội vàng, cậu nói: “Em thích cô ấy.”

Bùi Khánh rũ mi xuống che đi cảm xúc không hiểu thấu được Trạm Vi Dương ở trong mắt, anh lộ ra nụ cười ấm áp, nói: “Thích thì thích thôi, đừng căng thẳng.”

Trạm Vi Dương đương nhiên là vẫn căng thẳng, trong đầu vẫn luôn nói chuyện với hệ thống: “Tôi thích cậu ấy, đừng trừ điểm tôi.”

Tiếc rằng hệ thống cũng không để ý đến cậu.

Bùi Khánh thấy cậu vẫn đứng, liền duỗi tay ra với cậu, nói: “Dương Dương ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục viết.” Trước đây anh đều gọi cậu là Vi Dương, đây là lần đầu tiên gọi Dương Dương giống như ba và bà nội của cậu, anh muốn trấn an cảm xúc của Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương nhìn bàn tay Bùi Khánh, bàn tay của anh cũng đẹp như người anh vậy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên lòng bàn tay và miếng đệm ngón tay có một lớp chai mỏng.

Bàn tay hướng về Trạm Vi Dương kia đang kiên nhẫn chờ đợi cậu, cảm xúc của Trạm Vi Dương ổn định lại, cậu cầm lấy tay Bùi Khánh, trở lại trước bàn học rồi ngồi xuống. 

Bùi Khánh lập tức rút tay về, chỉ chỉ tờ giấy làm bài của cậu, nói: “Viết tiếp đi.”