Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Trạm Tụ Tùng ngủ nướng đến tận khi dì La chuẩn bị xong bữa trưa, ăn cơm trưa xong nó không muốn ra ngoài nữa.
Buổi chiều, Trạm Tụ Tùng và Trạm Vi Dương chơi game ở lầu một, đánh mấy ván liền nó đều thua Trạm Vi Dương, cu cậu ngay lập tức cảm thấy quá mất mặt, thế là quăng điều khiển cầm tay sang một bên nói không chơi nữa, nó muốn lên lầu ngủ trưa.
Trạm Tụ Tùng leo lên lầu hai, nhìn thoáng ra ban công thì thấy Trạm Vi Quang thế mà lại đặt một chiếc ghế xếp trên ban công, vừa nằm phơi nắng vừa bấm điện thoại, thế là nó ra ngoài, đoạn nói: “Còn cái ghế nào nữa không? Em cũng muốn qua đó nằm.”
Trạm Vi Quang nói: “Không có.”
Trạm Tụ Tùng nhìn quanh một vòng ban công rồi nói: “Nên nói bác hai mua một cái ghế xích đu như này rồi đặt ở đây nè.”
Trạm Vi Quang lười biếng nói: “Mày tự mà đi nói với ba anh đi.”
Trạm Tụ Tùng tựa vào lan can ban công, nói: “Bảo Trạm Vi Dương đi nói, ảnh muốn cái gì bác hai đều sẽ mua cho ảnh.” Nói xong, nó vừa cười vừa bổ sung một câu: “Nhưng sẽ không mua cho anh.”
Trạm Vi Dương liếc nhìn nó một cái, đoạn hắn cười gằn, “Mày tưởng anh là mày à?”
“Ý là sao?” Trạm Tụ Tùng không rõ ý của hắn lắm.
Trạm Vi Quang nói: “Anh cũng phải không học sinh trung học nữa, ai lại đi tranh giành với em trai mình, thật quá ấu trĩ.”
Trạm Tụ Tùng bĩu môi.
Nó có vẻ vừa bực bội lại chán chường, nên cũng chẳng muốn ngủ trưa mấy, thế là vừa nghĩ vừa la lên với Trạm Vi Quang:
“Anh Quang, tụi mình đi mua trà sữa đi.”
Trạm Vi Quang nói: “Không đi.”
“Vậy đi chơi bóng?”
Trạm Vi Quang vẫn lắc đầu như cũ.
Trạm Tụ Tùng than thở một tiếng: “Mấy ngày nay chán quá!”
Trạm Vi Quang nói với nó: “Vậy mày về nhà đi.”
Trạm Tụ Tùng lập tức nói: “Em không về đâu.”
Trạm Vi Quang không thèm care nó nữa.
Trạm Tụ Tùng đột nhiên để ý thấy giữa một vòng cây xanh ở rìa ban công có một chậu hoa trống không, nó hơi kinh ngạc
hỏi Trạm Vi Quang: “Sao lại để một cái chậu không ở đây vậy?”
Qua hồi lâu Trạm Vi Quang mới nói: “Không biết.”
Trạm Tụ Tùng chống hai tay trên lan can, có vẻ như định nhấc cái xác cồng kềnh của mình lên, hai chân một trái một phải giẫm lên mép chậu hoa.
Sau khi Trạm Tụ Tùng đi, Trạm Vi Dương vẫn ở lại phòng khách dọn dẹp máy chơi game, gom điều khiển cầm tay lại cất vào hộp, sau đó ngồi xổm xuống nhét vào ngăn kéo dưới tủ TV, rồi mới đi lên lầu hai.
Giữa trưa Bùi Khánh đã về phòng ngủ trưa, không biết hiện tại đã dậy chưa, Trạm Vi Dương thầm nghĩ nếu như Bùi Khánh còn đang ngủ, cậu có thể vào để Bùi Khánh ôm mình rồi ngủ cùng anh.
Kết quả mới leo lên đến lầu hai cậu liền nghe tiếng người nói chuyện trên ban công, quay đầu nhìn thì thấy hai chân Trạm Tụ Tùng giẫm lên chậu hoa của mình.
“Aaaa……….” Trạm Vi Dương hét to một tiếng, cậu vội vàng chạy tới, hét Trạm Tụ Tùng: “Em xuống ngay!”
Trạm Tụ Tùng bị cậu làm giật nảy mình, vẻ mặt có hơi choáng váng, “Sao vậy?”
Trạm Vi Dương vừa gấp vừa tức: “Ai cho em giẫm lên chậu hoa của anh!”
Trạm Tụ Tùng cúi đầu nhìn chậu hoa dưới chân mình, kính trên sống mũi trượt xuống một chút, nó dùng ngón tay đẩy lên, không hiểu nổi nói: “Cái gì trời? Anh để cái chậu hoa trống không ở đây làm gì?”
Trạm Vi Dương nói: “Đó là chậu hoa của anh.”
Lúc này, Trạm Vi Quang cũng ngồi ngay ngắn lại, tuy hắn không hiểu nổi mạch não kỳ lạ của em trai mình, nhưng cũng đã quen thuộc tính cách của Trạm Vi Dương, thế là nhíu nhíu mày nói với Trạm Tụ Tùng: “Trước tiên mày xuống cái đã.”
Trạm Tụ Tùng miễn cưỡng “ò” một tiếng, sau đó dồn lực lên hai chân đang giẫm trên chậu hoa để bật lên rồi nhảy xuống, không ngờ trong nháy mắt nó mượn lực như vậy, chậu hoa dưới chân không chịu nổi sức ép đã nứt ra rồi vỡ thành đôi.
Vậy nên khi Trạm Tụ Tùng tiếp đất phát ra tiếng vang nặng nề ì ạch thì cùng lúc chậu hoa của Trạm Vi Dương cũng vỡ thành hai nửa.
Trạm Vi Dương nhanh chân chạy tới, đầu tiên hơi dùng sức đẩy Trạm Tụ Tùng đang đứng trước mặt ra, sau đó ngồi xổm xuống, mặt mày khó tin nhìn chậu hoa của mình.
Vóc dáng Trạm Tụ Tùng cao lớn như vậy cũng bị cậu đẩy đến độ lảo đảo, lùi hẳn lại hai bước, suýt nữa thì va vào chậu hoa phía sau, nó nổi giận nói: “Anh nổi điên cái gì vậy?”
Trạm Vi Quang đứng lên khỏi ghế, hắn nhìn Trạm Vi Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Trạm Vi Dương cực kỳ khổ sở, cậu vươn tay đỡ chậu hoa đã nứt ra, cố gắng ghép nó lại, nhưng chỉ cần buông lỏng tay thôi thì chậu hoa lại lập tức vỡ ra hai bên.
Trạm Tụ Tùng nói: “Chỉ là một cái chậu hoa thôi mà!” Nói xong, nó cảm thấy còn chưa đủ thuyết phục, thế là theo bản năng đi đến bên cạnh Trạm Vi Quang, muốn tìm kiếm sự đồng tình, “Anh Quang, có phải là anh Dương lại phát bệnh rồi không?”
Trạm Vi Quang hung hăng nguýt nó một cái, nó giật cả mình, không dám nói gì thêm nữa.
“Trạm Vi Dương,” giọng Trạm Vi Quang trầm thấp, “Một cái chậu hoa thôi mà, để Trạm Tụ Tùng đền cho em là được rồi.”
Trạm Vi Dương không để ý tới hắn.
Lúc này Bùi Khánh ở trong phòng nghe động tĩnh bên ngoài thì bước ra, anh đi đến đứng trên ban công, nhìn thoáng qua liền thấy chậu hoa kia của Trạm Vi Dương vỡ rồi, đoạn thoáng dừng bước, sau mới mới tiếp tục đi qua.
Anh đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Trạm Vi Dương, gọi cậu: “Dương Dương?”
Trạm Vi Dương quay đầu lại nhìn anh, nói: “Chậu hoa của em bị nó giẫm nứt rồi.” Giọng điệu vô cùng xót xa, như thể sẽ òa khóc trong vài giây nữa vậy.
Bùi Khánh nghe vậy thì nhìn thoáng qua Trạm Tụ Tùng.
Trạm Tụ Tùng vừa bị Trạm Vi Quang trừng, giờ ánh mắt Bùi Khánh nhìn nó cũng vô cùng nghiêm khắc, nó lập tức nói không nên lời, chỉ có thể im lặng đứng đó.
Bùi Khánh vô cùng ôn hòa nói với cậu: “Hư rồi thì chúng ta đi mua cái mới có được không?”
Trạm Vi Dương chỉ nhìn chằm chằm chậu hoa không nói gì.
Bùi Khánh còn nói: “Chợ hoa lần trước chúng ta đi ấy, ở đó có thể mua được một cái giống y như đúc.”
Trạm Vi Dương dùng ngón tay sờ đi sờ lại vết nứt trên chậu hoa, cậu nói: “Nhưng mà đây là chậu hoa của em.” Thậm chí cậu còn chưa thể nghĩ được cho nó một cái tên dễ nghe nào nữa, mà giờ đã bị người khác giẫm nứt thành đôi rồi.
Trạm Vi Quang đi tới, đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn cậu, nói: “Trạm Vi Dương, ồn ào như vậy đủ rồi, anh Khánh cũng nói mua cho em cái giống y như vậy rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Trạm Vi Dương liếc hắn một cái, nói: “Em không muốn nói chuyện với anh.”
Trạm Vi Quang cảm giác mình bị chặn họng nghẹn ngược trở về.
Trạm Vi Dương lại nhìn Bùi Khánh, cậu nói: “Mua mới thì cũng không phải là nó nữa.”
Bùi Khánh nhìn cậu vẫn luôn dùng ngón tay mình sờ sờ vết nứt, thế là duỗi tay nắm lấy tay cậu kéo ra khỏi chậu hoa, đoạn nói: “Vậy thì dán lại một chút có được không?”
Trạm Vi Dương như mang theo một tia hy vọng, cậu hỏi: “Có thể chứ?”
Bùi Khánh nói: “Hẳn là có keo dán chuyên dùng để tu chỉnh đồ gốm sứ, anh trai mua cho em có được không?”
Trạm Vi Dương liền vội vàng gật đầu.
Bùi Khánh đứng lên, anh đút hai tay vào túi quần, đoạn nhìn Trạm Tụ Tùng rồi nói: “Tụ Tùng, không phải em nên xin lỗi anh mình sao?”
Trạm Tụ Tùng mấp máy môi hé miệng, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Em đưa cho ảnh một cái chậu hoa khác có được không?”
Giọng Bùi Khánh hiếm khi u ám: “Em ấy không cần, anh cảm thấy em hẳn là nên xin lỗi anh mình.”
Trạm Tụ Tùng nhìn về phía Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Quang mất kiên nhẫn nói với nó: “Đi xin lỗi.”
Trạm Tụ Tùng đi đến trước mặt Trạm Vi Dương, nó xoắn xuýt một hồi, sau đó dùng giọng điệu chẳng thành ý gì lắm nói: “Anh Dương, là em sai rồi, anh đừng giận, anh cần thì em có thể đền cho anh một cái chậu hoa.”
Trạm Vi Dương đứng lên nói: “Em phải xin lỗi chậu hoa của anh.”
“Gì chứ?” Trạm Tụ Tùng cảm thấy hẳn là cậu có bệnh rồi.
Trạm Vi Dương nói: “Em cúi đầu nói xin lỗi chậu hoa của anh ba lần.” Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng hết sức cương quyết.
Trạm Tụ Tùng hỏi: “Vậy nên chậu hoa của anh đây là chết rồi sao?”
Trạm Vi Dương nói: “Đã vỡ thành hai mảnh rồi!”
Trạm Tụ Tùng há hốc mồm, nó nhất thời im lặng, theo đạo lý mà nói thì cái chậu kia vỡ thành hai mảnh đúng thật là chết rồi, chỉ là nó cảm thấy cúi đầu trước một cái chậu hoa thật sự quá ngu nên không nhịn được nói: “Vậy có cần phải thắp một nén nhang luôn không?”
Trạm Vi Dương nói: “Vậy em thắp đi!”
Trạm Tụ Tùng thở gấp: “Em không làm! Đồ tâm thần! Lười đôi co với anh!” Nói xong, nó xoay người rời khỏi ban công.