Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 27




Mãi về sau, Trạm Vi Dương chọn cho mình một chậu hoa lớn bằng sứ, vì nó vừa to lại nặng nên lúc bỏ vào xe vẫn là Bùi Khánh giúp cậu nâng lên.

Bọn họ đi dạo chợ hoa rất lâu cũng chỉ mua một cái chậu này, ngoài ra không mua bất kỳ thứ gì khác, chủ yếu là vì Trạm Vi Dương cảm thấy mình không có thời gian chăm sóc những loài cây khác.

Lái xe đến nhà, Bùi Khánh đậu xe trước cổng.

Dì La từ trong nhà đi ra, đứng ở cổng nhìn bọn họ chuyển chậu hoa xuống thì kinh ngạc nói: “Mua chậu lớn như vậy để làm gì thế?”

Trạm Vi Dương nói: “Như vậy mới có thể sống ở bên trong được.”

Dì La không sao hiểu nổi.

Bùi Khánh và Trạm Vi Dương cùng nhau mang chậu hoa lên ban công lầu hai, đặt ở vị trí đắc địa mà Trạm Vi Dương đã tự chọn cho chính mình.

Chiều đó, Trạm Vi Dương cầm trong tay một cái giẻ lau ướt nước, cậu ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ lau chùi chậu hoa của mình.

Bùi Khánh đứng ở ban công cạnh cửa, anh dựa vào khung cửa nhìn cậu.

Vẻ mặt Trạm Vi Dương rất chuyên chú, ánh mặt trời ngay chính diện chiếu thẳng đỉnh đầu cậu, mái tóc ngắn mềm mại bị chiếu thành màu vàng kim nhàn nhạt, vầng trán cùng chóp mũi cậu rịn ra chút mồ hôi, hai má trắng nõn cũng lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh.

Môi cậu mím chặt, khóe môi luôn hơi nhếch lên lúc này lại kéo dài thành một đường thẳng trông vô cùng nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào chậu hoa lớn trước mặt, như thể đang làm một việc linh thiêng nào đó.

Bùi Khánh không rõ tại sao mình vẫn luôn đứng đây nhìn Trạm Vi Dương, hiện tại dù là anh hay Trạm Vi Dương thì cũng đều đang làm những việc vô cùng nhàm chán, nhưng đúng là anh chẳng cách nào dời tầm mắt mình được, tựa như khi còn bé hay ngồi xổm trước cửa nhà rồi nhìn chằm chằm những con kiến ​​bò dọc theo nền bê tông vậy.

Trạm Vi Dương đương nhiên không phải kiến rồi, cậu là một chàng trai có vẻ ngoài đẹp hơn những cậu bạn thông thường khác, bởi vì đang ngồi xổm trên mặt đất nên giữa gấu áo len trùm đầu và thắt lưng quần tây lộ ra một đoạn eo mỏng manh thon gầy, trắng sáng lóa mắt. Nếu như không phải đầu của cậu không được tốt lắm, Bùi Khánh thầm nghĩ, ở tuổi này, cậu hẳn sẽ là một thiếu niên tự tin và chói sáng như anh trai Trạm Vi Quang của mình vậy. Có thể đang thầm thương trộm nhớ ai đó, có thể chơi bóng rổ với một nhóm thanh thiếu niên vào một buổi chiều cuối tuần đầy nắng thế này, sẽ có những cô gái cổ vũ sau khi cậu ghi điểm. Dù sao thì cũng không phải ngồi xổm trên ban công rồi phân cao thấp với một chậu cây lớn như thế này.

Khi Bùi Khánh nghĩ đến đây thì Trạm Vi Dương đã lau chùi sạch sẽ chậu hoa của mình, cậu đang ngồi xổm trên mặt đất xoay chậu hoa nửa vòng xem còn chỗ nào chưa sạch hay không, Bùi Khánh thấy vậy không thể không mỉm cười.

Trạm Vi Dương từ trên mặt đất đứng lên, cậu quay đầu nhìn thấy Bùi Khánh thì lập tức nở nụ cười xán lạn, phất phất tay với anh rồi đi đến.

Cậu dừng lại bên cạnh Bùi Khánh, nâng cái tay cầm khăn kia lên, đoạn nói: “Em muốn đi giặt khăn lau.”

Bùi Khánh tránh ra một chút, nói: “Đi đi.”

Trạm Vi Dương gật đầu, đoạn lướt qua Bùi Khánh đi vào hàng lang bước về phòng vệ sinh. Cậu giặt giẻ lau bằng xà phòng trong thau rửa tay ở nhà tắm, sau đó mang ra phơi trên dây ở ban công rồi bước đến bên chậu hoa của mình, vô cùng hài lòng mà nhìn nó.

Bùi Khánh không nhịn được mở miệng chọc cậu: “Muốn đặt tên cho chậu hoa của em không?”

Trạm Vi Dương lập tức kinh ngạc nhìn về phía anh, cậu nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng, hiển nhiên là trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bùi Khánh đôi khi cảm thấy trêu chọc Trạm Vi Dương là không tốt, nhưng thường không nhịn được, anh nói, “Đúng vậy, dù sao cũng nên có tên thì mới tốt được, em cũng có tên đó thôi.”

Trạm Vi Dương quay đầu nhìn chằm chằm chậu cây, đoạn rơi vào trầm tư.

Bùi Khánh yên lặng chờ cậu.

Một lát sau, không ngờ tới Trạm Vi Dương lại nhấc hai chân lên một trước một sau bước vào, cậu yên lặng ôm chân rồi ngồi xuống bên trong chậu.

Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Khánh đã xuất hiện ảo giác, như thể Trạm Vi Dương thực sự biến thành một cái cây xanh rậm rạp trước mặt anh, mặc dù đang sinh trưởng mạnh mẽ nhưng cậu không thể cử động hay nói chuyện được nữa, thậm chí khi anh không nhịn được ghẹo một chút thì cậu cũng chẳng thể phản ứng được nữa.

Khi nhận ra cảm xúc của mình trước đó đích thị là hoảng loạn thì Bùi Khánh đã vô thức đi về phía Trạm Vi Dương.

Anh ngồi xổm ở bên ngoài chậu hoa, gọi cậu: “Dương Dương?”

Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh nhưng không trả lời.

Bùi Khánh giơ tay lên sờ trán Trạm Vi Dương, trán cậu bị mồ hôi thấm ướt, nhưng giờ đây lại hơi lạnh.

Cứ như vậy chẳng hề báo trước, Trạm Vi Dương đột nhiên lên tiếng: “Em cũng không biết tên của nó là gì nữa, nó chính là chậu hoa của em.”

Bùi Khánh nói: “Được được không nghĩ nữa, chính là chậu hoa của em.”

Trạm Vi Dương vẫn ôm chân ngồi yên như cũ, cậu rất chân thành mà nhìn chằm chằm Bùi Khánh, suy nghĩ một hồi mới nói: “Em muốn xuống lầu xúc một ít đất lên, lát nữa anh có thể giúp em đổ vào được không?”

Bùi Khánh ngăn cản cậu: “Hôm nay khoan đã, để hôm khác đi.”

Trạm Vi Dương hỏi: “Vì sao dạ?”

Bùi Khánh nói: “Vì ngày mai em còn phải đi học, bây giờ em gieo mình xuống đất thì ngày mai làm sao mà lên lớp được?”

Trạm Vi Dương suy nghĩ một chút liền cảm thấy anh nói rất có lý.

Bùi Khánh tiếp tục nói: “Em quên Trần U U rồi à? Trán cậu ấy cũng vì em nên mới bị thương đó, ngày mai em không định đi học rồi an ủi cậu ấy một chút sao?”

Ánh mắt Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh bỗng chốc rực sáng, “Em suýt nữa quên mất rồi, Khánh ca anh tốt bụng quá.”

Bùi Khánh duỗi một tay về phía cậu: “Đi ra nào.”

Tầm mắt Trạm Vi Dương rơi trên bàn tay Bùi Khánh, nhưng mãi cũng không nhúc nhích, cậu không muốn ra ngoài lắm.

Bùi Khánh để ý thấy, anh hỏi: “Không muốn ra sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Dạ.”

Bùi Khánh hỏi cậu: “Tại sao vậy?”

Trạm Vi Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Em cảm thấy ở đây…” Cậu cố gắng tìm từ để diễn đạt suy nghĩ của mình, cuối cùng thực sự thuận lợi tìm được, vì thế cậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đoạn vui vẻ nói với Bùi Khánh: “… rất thân thuộc!”

Bùi Khánh chậm rãi lắc đầu nhìn cậu, “Không đúng, em không có. Bận rộn cả buổi trong đó rồi, có muốn đi ngủ trưa không? Đi vào rồi ngủ trên giường Khánh ca có được không?”

Trạm Vi Dương cảm thấy đề nghị này cũng hấp dẫn đó, thế là lập tức hơi xoắn xuýt.

Bùi Khánh vươn cả hai tay tới, “Anh bế em ra.” Hai tay anh luồn qua dưới nách Trạm Vi Dương, thấy cậu không giãy dụa thì trước tiên đỡ cậu đứng dậy, sau đó ôm eo rồi ẵm cả người ra khỏi chậu hoa.

Vóc dáng Trạm Vi Dương không tính là thấp, không dễ để Bùi Khánh ôm eo rồi nhấc bổng cậu lên như vậy, được cái Trạm Vi Dương hết sức phối hợp, cậu không chỉ vòng tay qua cổ Bùi Khánh, mà còn dùng chân quấn lấy eo anh.

Bùi Khánh không thể không ngừng động tác lại.

Trạm Vi Dương ôm chặt cổ anh, cậu ngoái đầu lại dán lên mặt anh, nhẹ nhàng gọi: “Khánh ca ơi.”

Bùi Khánh chưa bao giờ nghe thấy một cậu bé gọi mình bằng chất giọng nhẹ nhàng như vậy, nhất thời anh không biết trả lời như thế nào, chỉ nói: “Đi ngủ chứ?”

Trạm Vi Dương gật gật đầu.

Bùi Khánh liền bế cậu đi về phía cửa ban công.

Khi băng qua cửa ban công và bước vào hành lang, Trạm Vi Dương đột nhiên xoa mặt Bùi Khánh, sau đó nhẹ nhàng hôn lên phía dưới vành tai anh, cậu dán lên tai anh nói: “Em thích anh lắm.”

Bùi Khánh không nói gì.

Trạm Vi Dương hỏi anh: “Anh có thích em không?”

Bùi Khánh vẫn như cũ không trả lời.

Trạm Vi Dương thất vọng nghiêng mặt qua tựa trên vai Bùi Khánh, đoạn nói: “Anh có thể xem xét một chút mà.”