Lúc rời khỏi bệnh viện Bùi Khánh mới biết Trạm Vi Dương và Trần U U còn chưa có ăn trưa, nên phải đưa cả hai đến tiệm cơm đối diện bệnh viện.
Đã qua thời gian cơm trưa nên bên trong tiệm cơm không nhiều người, đồ ăn cũng được phục vụ rất nhanh.
Trạm Vi Dương và Trần U U mỗi người gọi một phần ăn, Bùi Khánh ăn rồi nên cũng không order gì, anh chỉ ngồi bên cạnh nhìn cả hai ăn.
Vừa rồi Trần U U vội vàng lại sợ hãi, bây giờ cảm xúc đã ổn định lại y liền cảm thấy đói bụng, đồ ăn được dọn lên thì nhanh chóng cầm muỗng trộn đều canh và cơm sau đó và hai miếng lớn vào miệng, vừa phồng má lên nhai vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trạm Vi Dương ngồi đối diện.
Y nhìn thấy Trạm Vi Dương vẫn đang thản nhiên trộn đều nước sốt vào cơm thịt kho của mình, trộn đều xong thì cũng chưa vội ăn mà ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khánh ngồi ở bên cạnh: “Khánh ca, anh không ăn sao?”
Chỗ ngồi của Bùi Khánh ở cạnh cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính trong suốt từ trần đến sàn nhà uể oải chiếu lên người anh, anh dựa vào thành ghế, nói với Trạm Vi Dương: “Anh ăn rồi, em ăn đi.”
Trạm Vi Dương múc một muỗng cơm, bên trên có một miếng thịt kho nhỏ rồi đút vào miệng, thong thải kĩ rồi nuốt xuống, sau đó lại nhìn về phía Bùi Khánh.
Bùi Khánh hỏi cậu: “Ngon không?”
Trạm Vi Dương gật nhẹ đầu, cậu nói: “Anh thử một chút đi.”
Bùi Khánh nói: “Không cần đâu.”
Trạm Vi Dương vẫn kiên trì nói: “Chỉ nếm một miếng thôi mà.” Cậu xúc một muỗng cơm, còn rất cẩn thận đặt hai miếng thịt bên trên.
Bùi Khánh nhìn Trạm Vi Dương giơ thìa cơm tới trước miệng mình thì đột nhiên không đành lòng từ chối, anh hé miệng để
Trạm Vi Dương đút cơm cho mình.
Trạm Vi Dương lập tức trở nên vui vẻ, cậu hỏi Bùi Khánh: “Ngon không anh?”
Thật ra cũng không có gì ngon mấy, chỉ là hương vị của mấy gói gia vị ướp bán ở bên ngoài thôi, có điều Bùi Khánh vẫn gật đầu.
Trạm Vi Dương đưa phần Coca đi kèm cho Bùi Khánh, nói: “Cho anh uống đó.” Nói xong lại đưa phần khăn tay của mình cho anh, bộ dạng như thể muốn đích thân giúp anh lau miệng vậy.
Trần U U nhìn một chút liền nhíu mày, mày vừa mới chau lại thì vết thương kéo tới một trận đau đớn, y vội vàng giãn lông mày ra, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, thầm nghĩ Trạm Vi Dương thật sự có gì đó là lạ.
Cơm nước xong xuôi, Bùi Khánh lái xe đưa Trần U U về nhà trước.
Trạm Vi Dương ngồi ở ghế phụ lái còn Trần U U ngồi một mình ở hàng sau, dọc đường vẫn luôn không nhịn được thò đầu lên giữa hai ghế để nhìn về phía trước.
Lúc Bùi Khánh phanh xe lại chờ đèn đỏ thì đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc U U tại sao lại bị thương vậy?”
Trạm Vi Dương không nói gì, Trần U U chủ động nói: “Bị, bị Tạ Linh đạp xe tông, tông trúng.” Có lẽ vì Bùi Khánh không phải bạn đồng trang lứa, nên y không quá bài xích nhược điểm cà lăm của mình trước mặt anh.
Bùi Khánh nói: “Hai đứa tan học không về nhà, ở bên ngoài chơi gì mà để bị đụng phải thế?”
Lần này đến lượt Trần U U không nói gì, y chỉ nhìn về phía Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương đột nhiên cuống lên, cậu lén giơ tay về phía sau khều khều Trần U U.
Bùi Khánh đều nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, chờ đèn đỏ chuyển thành xanh thì tiếp tục khởi động ô tô rồi di chuyển.
Một lát sau, Bùi Khánh nói: “Nếu U U là do Tạ Linh đạp xe tông phải, anh cảm thấy tốt hơn hết là chúng ta nên thông báo cho bố mẹ của Tạ Linh, lỡ như sau này chấn thương có bất kì biến chứng nào khác thì cũng có thể tìm người để chịu trách nhiệm được.”
Trạm Vi Dương thốt lên: “Không cần.”
Bùi Khánh liếc cậu một cái: “Vì sao lại không cần?”
Trạm Vi Dương nói: “Vì đều là lỗi của em, sự việc không liên quan gì tới Tạ Linh.”
Ngữ khí Bùi Khánh khá bình thản: “Em rất bênh vực Tạ Linh nhỉ, bạn thân à? Còn thân hơn U U sao?”
Trần U U nghe thấy bọn họ nói chuyện thì mất hứng, y phàn nàn nói: “Cậu ấy không, không nỡ trách móc Tạ, Tạ Linh đâu!”
Bùi Khánh cười cười, hỏi: “Vì sao vậy?”
Trạm Vi Dương xoay người lại muốn ngăn cản Trần U U nói tiếp, kết quả Trần U U lại chỉ cười nói: “Bởi vì Tạ Linh nhìn, nhìn đẹp trai, nhỉ?” Nói xong, y nhướng mày nhìn Trạm Vi Dương, sau đó liền đau đến mức tự rụt ngay xuống.
Bùi Khánh lẳng lặng nghe, lúc xe đi qua giao lộ tiếp theo mới bất thình lình hỏi một câu: “Thành tích của Tạ Linh tốt không?”
Trần U U chẳng chút nghĩ ngợi liền đáp: “Rất tốt!”
Trạm Vi Dương không biết Bùi Khánh hỏi câu này là có ý gì.
Bùi Khánh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó lại nói: “Vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cao cao, thành tích rất tốt.”
Cả mặt Trạm Vi Dương mờ mịt.
Bùi Khánh lái xe chở Trần U U về nhà, lúc đến nhà thì chỉ có mẹ y ở trong nhà, Bùi Khánh dắt theo Trạm Vi Dương lên nhận lỗi với mẹ Trần, không đề cập đến Tạ Linh, chỉ nói lúc bọn họ đùa giỡn thì Trần U U không cẩn thận bị tông phải.
Mẹ Trần nói không có gì, còn mời Trạm Vi Dương và Bùi Khánh ăn trái cây, sau đó mắng Trần U U một trận.
Trần U U cảm thấy mình bị thương đã không được an ủi rồi mà còn bị mắng lập tức cảm thấy tủi thân, y ngồi xổm ở góc tường mãi không lên tiếng.
Bùi Khánh và Trạm Vi Dương đều nhìn về phía Trần U U.
Mẹ Trần nói cứ kệ y, sau đó khen Trạm Vi Dương ngoan ngoãn, lại tán thưởng Bùi Khánh dáng người đẹp mắt, tính cách thận trọng.
Đến lúc gần về, Trạm Vi Dương đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Trần U U, cậu lại nói lần nữa: “Thật xin lỗi.”
Trần U U khoát khoát tay với cậu, ra hiệu bản thân không thèm để ý.
Thân thể Trạm Vi Dương nghiêng về phía trước, cậu nhẹ nhàng áp trán mình vào trán Trần U U.
Trần U U vội vàng trốn về sau, đưa tay chặn trái mình lại, đoạn nói: “Làm gì thế?”
Trạm Vi Dương nói: “Tớ giúp cậu chia bớt một nửa, cậu liền không đau như vậy nữa.” Hồi nhỏ khi cậu bị bệnh, Trạm Bằng
Trình đều sẽ dỗ cậu như thế.
Trần U U nói: “Không, không cần. Tớ sợ mình trở nên ngốc, ngốc như cậu.”
“Trần U U!” Mẹ Trần tức giận quát, “Có biết lịch sự không hả?”
Trạm Vi Dương thế nhưng không tức giận, cậu chỉ chậm rãi đứng dậy, cuối cùng phiền muộn nhìn Trần U U một chút, nói: “Tớ đi đây.”
Trần U U nói: “Đi nhanh đi.”
Mẹ Trần tiễn Bùi Khánh và Trạm Vi Dương ra cổng, trong lòng vẫn còn áy náy vì mấy lời Trần U U vừa nói, thế nên liền nói với
Bùi Khánh: “Hai đứa tụi nó đã chơi với nhau quen rồi, vậy nên nói chuyện cũng không có chừng mực lắm.”
Bùi Khánh cười cười, anh đáp: “Nếu có chừng mực thì U U cũng đã không bị thương.”
Mẹ Trần nghe vậy thì thầm đánh giá Bùi Khánh, bà nói: “Cháu là anh họ của Dương Dương à? Bao nhiêu tuổi rồi thế?”
Bùi Khánh đáp lời: “Hai mươi mốt.”
Mẹ Trần gật gật đầu, “Nhìn cháu có vẻ cũng còn trẻ, học đại học sao?”
Bùi Khánh nói: “Dạ, năm thứ tư đại học.”
Mẹ Trần hiếu kì hỏi: “Trường nào vậy cháu?”
Bùi Khánh nói tên một trường học nổi tiếng trong nước.
Mẹ Trần vội vàng nói: “Thật quá ưu tú rồi! Rảnh thì thường xuyên đến chơi nhé, U U năm nay học mười một, thành tích cũng được lắm,” lúc nói những lời này bà hạ thấp giọng, sợ Trần U U nghe được, “chỉ là hơi nghịch ngợm phá phách với không biết nghĩ xa, dì nói chuyện nó cũng không nghe, nếu như tiện thì cháu nói cho nó biết cảm giác học đại học tốt như thế nào giúp dì với, khuyên nó chuẩn bị cẩn thận để thi đại học, cố gắng thi được trường nào tốt như cháu ấy.”
Bùi Khánh mỉm cười nói: “Được, cháu sẽ cố gắng.”
Sau khi tạm biệt mẹ Trần, hai người đi vào thang máy. Trạm Vi Dương đột nhiên nói với Bùi Khánh: “Anh cũng nói cho em một chút đi.”
Bùi Khánh hỏi: “Nói gì cơ?”
Trạm Vi Dương nói: “Mấy lời vừa rồi dì nhờ anh nói với Trần U U ấy.”
Bùi Khánh nghĩ nghĩ, nói: “Nói một chút cái người cao cao đẹp trai thành tích còn rất tốt kia ấy hả?”
Trạm Vi Dương mờ mịt cả mặt: “Ai?”
Bùi Khánh nhìn cậu một lúc, anh dời tầm mắt, “Thôi bỏ đi.”
Trạm Vi Dương suy nghĩ thật lâu, đợi đến khi thang máy đến lầu một “ting” một tiếng, mới đột nhiên kịp phản ứng: “Anh sao?”