Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 22




Lần đầu tiên Trạm Vi Dương nhìn thấy người được gọi là anh Vũ kia của Trần U U.

Vóc dáng Chu Tín Vũ không cao lắm, mái tóc dày đều được nhuộm vàng, vuốt thẳng lên, mặc nguyên một cây đen, trong túi còn có một cặp kính râm cũng đen nốt.

Gã dẫn theo ba thanh niên khác, một trong số đó thoạt nhìn vẫn còn nhỏ, tựa như chạc tuổi Trần U U và Trạm Vi Dương, mặt mũi đầy nét trẻ con.

Chu Tín Vũ ngồi xổm trên bậc thang dẫn xuống khu phố mua sắm dưới lòng đất và nói với hai người họ: “Yên tâm đi, chỉ dạy dỗ tên nhóc thúi khinh thường em trai anh mày một chút thôi ấy mà.”

Trần U U nói: “Đúng!”

Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, cậu nói: “Không phải, là giả vờ dạy dỗ cậu ấy.”

Chu Tín Vũ dời tầm mắt đến trên mặt cậu, hỏi: “Như thế nào là giả vờ dạy dỗ nó?”

Trạm Vi Dương nói: “Là không thể đánh cậu ấy, hung hăng dọa một chút là được rồi, em trốn ở bên cạnh, sẽ xông ra nhanh thôi.”

Chu Tín Vũ lôi kính râm trong túi ra đeo lên, hỏi tiếp: “Nhóc xông ra rồi thì tụi này phải làm gì nữa?”

Trạm Vi Dương nói: “Các anh liền nhanh chóng bỏ chạy.”

Lúc này một thanh niên cao ráo cường tráng đứng bên cạnh Chu Tín Vũ không được vui lắm, gã nói: “Vậy cũng quá mất mặt tụi này rồi.”

Trạm Vi Dương hơi luống cuống thoáng nhìn Trần U U.

Trần U U ghé sát lại bên tai Chu Tín Vũ, hạ thấp giọng nói: “Đầu óc của bạn, bạn học em không, không được tốt lắm, các, các anh cứ phối hợp với, với cậu ấy đi.”

Chu Tín Vũ nhìn Trạm Vi Dương một chút, đoạn nói với Trần U U: “Đã nhìn ra.”

Trần U U còn nói: “Nhưng mà anh, anh trước phải giúp em dạy, dạy dỗ Tạ Linh kia, bảo, bảo nó sau này lễ, lễ phép với em một chút. Chuyện này, này cũng đừng nói với bạn, bạn học em.”

Chu Tín Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Trạm Vi Dương phát hiện mặt Chu Tín Vũ vẫn nhìn về phía mình, nhưng gã đeo một cặp kính râm quá khổ, nên không biết có phải nhìn mình hay không. Trần U U lén lút nói gì đó bên tai gã, hẳn là không muốn để cậu nghe thấy nên cậu cũng không có xích lại gần hóng hớt gì cả, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái mà thôi.

Đến khi Trần U U nói dứt điểm với Chu Tín Vũ, Trạm Vi Dương liền giữ chặt y, hỏi: “Hai người nói gì vậy?”

Trần U U thấp giọng nói: “Tớ nói, nói anh ấy nghe theo cậu, đừng thật sự động, động thủ.”

Trạm Vi Dương lập tức vội vàng gật đầu.

Bọn họ chậm rãi đi dọc theo đoạn dốc vào khu phố thương mại, đường ở đây rất hẹp, bề ngang chỉ tầm một chiếc ô tô, biển hiệu cửa hàng hai bên đường vẫn còn đó, nhưng cửa đều đóng chặt, dù đang là giữa trưa nhưng không có lấy một bóng người.

Trạm Vi Dương và Trần U U núp ở bên phải cầu thang là lối ra của khu phố thương mại, nơi đó có thể dẫn lên tầng trên, sau đó đi dọc theo đoạn dốc ra ngoài rồi lên thẳng mặt đất.

Chu Tín Vũ dắt theo ba thanh niên đứng đợi ở giữa phố thương mại, bọn họ đã xem qua ảnh của Tạ Linh, một thanh niên có ngoại hình và khí chất nổi bật như vậy, trên người còn mặc đồng phục giống như bọn Trần U U, chắc chắn sẽ không lỡ được.

Trần U U núp sau mặt tường, y ngồi xổm trên mặt đất nhìn ra phía ngoài thăm dò, đôi lần rút điện thoại ra nhìn một chút, nhắm chừng không bao lâu nữa Tạ Linh sẽ đến đây.

Tâm tình Trạm Vi Dương hơi bồn chồn, cậu dựa lên lưng Trần U U cùng nhìn ra ngoài thăm dò, một tay nắm chặt bả vai của Trần U U.

Trần U U ngẩng đầu nói: “Nhẹ, nhẹ chút.”

Trạm Vi Dương vội vàng buông lỏng tay, đoạn nói: “Xin lỗi.”

Lúc này, bọn họ nhìn thấy Tạ Linh đạp xe xuất hiện ở đối diện lối vào khu phố thương mại này.

Trần U U cùng Trạm Vi Dương dường như cùng lúc rụt đầu trở về, hơi chột dạ mà liếc nhau, cả hai đều sợ bị Tạ Linh nhìn thấy.

Tạ Linh đạp xe rất nhanh, trong nháy mắt đã đến giữa khu phố thương mại, đoạn bị mấy người Chu Tín Vũ chặn lại.

Trần U U và Trạm Vi Dương đều không dám nhìn qua nữa, cả hai ngồi xổm dựa lưng vào tường, nghe lén âm thanh nói chuyện từ phía trước truyền đến.

Chu Tín Vũ nói: “Mày là Tạ Linh?”

Phố thương mại là một lối đi trống trải, giọng nói dù rất nhỏ đều vang vọng vô cùng lớn, Trạm Vi Dương có nghe rõ ràng nội dung bọn họ nói chuyện.

Có điều Tạ Linh cũng không trả lời câu hỏi của Chu Tín Vũ.

Một tên khác nói: “Hỏi mày đó! Điếc à?”

Lúc này Tạ Linh mới lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi không biết mấy người.”

Chu Tín Vũ nói: “Mày biết tụi tao hay không không quan trọng, tao nói cho mày biết, Trần U U là anh em của tao, hôm nay tao tới cảnh cáo trước, sau này mày có gặp nó thì lễ phép một chút, bằng không mày chọc giận nó lần nào tao đánh mày lần đó, nghe rõ chưa?”

Tạ Linh nói: “Trần U U là ai?”

Trạm Vi Dương nghe thấy không đúng lắm, cậu lập tức muốn đứng dậy lao ra.

Trần U U một phát bắt được cậu rồi kéo lại bên cạnh, thấp giọng nói: “Chờ, chờ chút đã!”

Trạm Vi Dương sốt ruột nhìn Trần U U đồng thời nghe được bên ngoài có người rống lên một câu: “Con mẹ nó mày ra vẻ cái củ lòi gì vậy? Bố mày ngứa mắt cái thằng chảnh chó như mày rồi đó!”

Cậu không bình tĩnh được nữa, nhất định phải ra ngoài, Trần U U ôm chặt eo cậu ngăn cản, nói: “Trước, trước tiên dạy, dạy dỗ nó một chút!”

Bên ngoài có chút ồn ào hỗn loạn, tiếng chuông xe đạp của Tạ Linh đột ngột vang lên, sau đó là âm thanh lốp xe ma sát với mặt đất, cùng với đó là tiếng chửi thề của thanh niên đi theo Chu Tín Vũ.

Trạm Vi Dương và Trần U U đều thoáng sửng sốt, cả hai ý thức được ngoài kia có thể đang đánh nhau, lập tức liền hơi bối rối.

Trạm Vi Dương đương nhiên không muốn thật sự nhờ người dạy dỗ Tạ Linh một trận, còn Trần U U thì đúng là muốn nhờ người dạy dỗ Tạ Linh, nhưng dạy dỗ như thế nào thì trong đầu y cũng không có khái niệm lắm.

Y chỉ nghĩ đơn giản là để một đám thanh niên lêu lổng bao vây Tạ Linh rồi đe dọa vài câu, dọa hắn về sau nhìn thấy mình thì phải đi đường vòng là được rồi, còn mà phải thực sự động thủ làm người khác bị thương thì y cũng không muốn nhìn thấy.

Thế là Trần U U buông lỏng tay ôm Trạm Vi Dương ra, nhìn Trạm Vi Dương đứng lên chạy ra ngoài rồi cũng đứng dậy chạy theo.

Trạm Vi Dương chạy ra trước liền đối mặt với một Tạ Linh đang phóng xe đạp thật nhanh xông tới, cậu giật nảy mình, vội vàng dừng bước, cả người đều ngây ngẩn đứng tại chỗ.

Mà Tạ Linh rõ ràng cũng sửng sốt, hắn không rảnh để lãng phí thời gian với một đám côn đồ xã hội, nên đã dùng bánh xe phá vòng vây định trực tiếp đạp xe rời đi, phía trước là đường lên dốc, hắn đột nhiên giẫm mạnh bàn đạp để tăng tốc, kết quả là nhìn thấy một người từ bên cạnh vọt tới ngay trước bánh xe.

Tạ Linh chỉ có thể dùng sức bẻ mạnh cổ xe sang phải để tránh khỏi Trạm Vi Dương, lại không ngờ vừa vung tay đã có một người khác lao ra, lúc này hắn né không kịp nữa, chỉ có thể đột ngột bóp chặt phanh để xe đạp dừng lại.

Thế nhưng Trần U U vẫn bị đâm ngã ra đất, trán y tàn nhẫn sượt qua nan hoa bánh trước.

Trạm Vi Dương kinh hãi hét lên: “Trời ơi!”

Trần U U ngồi dưới đất, cả người ngơ ngác một lúc lâu vẫn không thể phản ứng, mãi đến khi Trạm Vi Dương ngồi xổm xuống đỡ lấy y, giọng điệu hốt hoảng gọi: “U U!”

Y mới ngây ngẩn trả lời: “Ơi.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Linh, y thấy vẻ mặt Tạ Linh đang nghiêm túc nhìn mình.

Trạm Vi Dương nói: “U U, cậu chảy máu rồi.”

Trần U U hơi mờ mịt, hỏi: “Ở đâu?” Nói xong, y cảm giác được có giọt chất lỏng ấm áp chảy dọc theo gương mặt xuống, nhịn không được đưa tay sờ thử, quả nhiên ngón tay đã dính đầy máu tươi, y kêu lên: “Mẹ, mẹ, mẹ ơi!”

Mấy người Chu Tín Vũ đều xúm lại, khi nhìn thấy trên mặt Trần U U có máu, ai đó đã túm cổ áo Tạ Linh, “Thằng nhóc mày cũng quá độc ác rồi!”

Trạm Vi Dương còn chưa quên nhiệm vụ của mình, cậu vừa ôm chặt Trần U U, vừa ngẩng đầu lên la to: “Mấy anh buông cậu ấy ra!”

Chu Tín Vũ nhất thời đắn đo không biết nên thế nào, mấy anh em đi cùng gã ngược lại nhìn Tạ Linh rất không vừa mắt, hẳn là muốn thừa dịp này dạy dỗ một trận, có điều trước mắt đưa Trần U U đi bệnh viện xem ra quan trọng hơn.

Thế là gã phất phất tay nói: “Thôi bỏ đi, đi cả đi.” Nói đến đây thì nhớ ra còn phải phối hợp diễn kịch với bọn Trạm Vi Dương, gã vươn tay chỉ Trạm Vi Dương rồi nói với Tạ Linh: “Hôm nay coi như nể mặt bạn nhỏ này nên tao bỏ qua cho mày, đừng có mà quên cảm ơn người ta.” Nói xong, gã lại hỏi Trần U U: “Có cần anh đưa đi bệnh viện không?”

Trần U U lắc đầu, sắc mặt trắng bệch nom vô cùng nghiêm trọng: “Em tự, tự đi!”

Chu Tín Vũ cũng không muốn thêm rắc rối, thế là liền nói: “Được thôi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Nói xong thì gọi đồng bọn cùng đi.

Trạm Vi Dương đỡ Trần U U dậy, từ từ đi ra ngoài, cậu muốn bắt xe ở ven đường.

Tạ Linh đạp xe đi theo phía sau bọn họ.

Trạm Vi Dương quay đầu lại nói với Tạ Linh: “Cậu không sao chứ?”

Tạ Linh lắc đầu nhìn cậu.

Trạm Vi Dương lại nói: “Xin lỗi, cậu tự về nhà đi, tôi không thể đưa cậu về được, tôi phải dẫn Trần U U đi bệnh viện.”

Lúc này Trần U U vô cùng hoảng loạn, vẫn luôn nhịn không được muốn sờ trán nên cũng không để ý cả hai đang nói cái gì.

Giọng điệu Tạ Linh vẫn lạnh lùng như cũ, hắn lại nói: “Tôi đi cùng các cậu thì hơn.”