Sau khi cười đã xong thì Bùi Khánh giữ lại chai bia kia rồi nhấm nháp.
Trạm Vi Dương một tay bưng chén, một tay cầm đũa tập trung ăn cơm.
Tần Dĩ San thỉnh thoảng sẽ hỏi Trạm Vi Dương đôi ba câu, sau khi Trạm Vi Dương thành thật trả lời thì phần lớn thời gian về sau vẫn là cô nói chuyện phiếm cùng với Bùi Khánh.
Trạm Vi Dương nghe được Tần Dĩ San hỏi Bùi Khánh: “Có bạn gái chưa?”
Bùi Khánh nói: “Không có.”
Tần Dĩ San hỏi: “Hồi đại học cũng không yêu đương sao? Cậu hẳn là rất được các cô gái yêu thích mà phải không?
Bùi Khánh nói: “Không gặp được người phù hợp.”
Tần Dĩ San như cười như không nói: “Vậy nên mới bảo “thích hợp” từ lúc nào đã trở thành kim bài miễn tử* rồi, có thể dùng để cự tuyệt bất kỳ ai mà bản thân không hài lòng.”
* 玄学 – huyền học, siêu hình, chỗ này edit thoáng thui.
“Không phải vậy.” Bùi Khánh nói, “Thật sự không có ai phù hợp, yêu cầu về tinh thần của em khá cao, không thích chính là không thích hợp, không thích hợp liền sẽ không tiếp nhận.”
Hai tay Tần Dĩ San chồng lên nhau đặt trên bàn, thân trên hơi nghiêng về phía trước, hỏi Bùi Khánh: “Lớn tuổi hơn cậu có phải là sẽ bị loại ra khỏi phạm vi thích hợp hay không?”
Ngón tay Bùi Khánh vẫn mơn trớn mặt ngoài của chai bia, anh nói: “Không đâu, thích hợp không phải phạm vi mà chính là cảm giác.”
Tần Dĩ San hơi cường điệu thở dài một hơi, “Vậy thì còn không bằng cứ liệt kê đại một phạm vi nào đó đi.”
Bùi Khánh cười cười.
Trạm Vi Dương cảm thấy mình nghe hiểu bọn họ đang nói gì, cũng không phải là rõ ràng lắm, có điều cậu biết được là Bùi Khánh không có bạn gái. Điều này thật kỳ lạ, Trạm Vi Dương dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc Bùi Khánh có bạn gái hay không, trong tiềm thức của cậu, Bùi Khánh không có bạn gái, giống như Trạm Vi Quang không có bạn gái, cậu cũng không có bạn gái.
Sau khi ăn cũng no no rồi thì đặt đũa xuống, cậu lễ phép đứng lên: “Em muốn đi vệ sinh.”
Bùi Khánh đứng lên nhường đường, hỏi cậu: “Tìm được không?”
Trạm Vi Dương ngẩng đầu nhìn quanh, nhìn thấy biển hướng dẫn đến nhà vệ sinh thì gật gật đầu rồi tự mình đi về phía bên đó.
Nhà vệ sinh của nhà hàng không lớn lắm, nam nữ dùng chung, cậu đi tới gõ cửa, xác định bên trong không có ai thì mới duỗi tay vặn nắm cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Sau khi đi xong trở về, Trạm Vi Dương từ phía sau lưng Tần Dĩ San đến gần bàn của bọn họ, đúng lúc này thì nghe được Tần Dĩ San nói với Bùi Khánh: “Em họ của cậu có vẻ không giống một học sinh trung học lắm nhỉ, giống một đứa nhỏ hơn.”
Bùi Khánh nghe vậy thì nói: “Đúng vậy nha, quá đáng yêu.” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Vi Dương, vẫy vẫy tay với cậu, “Dương Dương về ngồi lại nào.”
Trạm Vi Dương đi trở về chỗ của mình rồi ngồi xuống, chỉ là không động đũa nữa, cậu đã ăn no rồi, liền đợi đến khi Bùi Khánh cùng chị gái xinh đẹp kia gọi cậu cùng đi.
Khoảng hai phút sau, Bùi Khánh phát hiện Trạm Vi Dương vẫn luôn không động đũa, anh hỏi cậu: “Ăn no chưa?”
Trạm Vi Dương gật gật đầu: “No rồi ạ.”
Bùi Khánh nói: “Đợi tụi anh thêm lúc nữa nhé.”
Thế là Tần Dĩ San nói: “Đều đã no rồi thì chúng ta đi thôi.”
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Bùi Khánh nói muốn đưa Tần Dĩ San về.
Tần Dĩ San từ chối, nói: “Phải là tôi đưa hai người về chứ, cả hai vẫn còn là học sinh sinh viên mà.” Thái độ cô rất kiên quyết, chủ động bắt một chiếc xe, nhất định phải đưa Bùi Khánh và Trạm Vi Dương về trước.
Bùi Khánh và Trạm Vi Dương ngồi ở hàng sau, một mình Tần Dĩ San ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, dọc đường đi tất cả đều không nói lời nào, mãi đến khi taxi dừng ở cửa tiểu khu vào nhà của Trạm Vi Dương.
Tần Dĩ San theo bọn họ cùng xuống xe, nói với Bùi Khánh: “Ngày mai gặp.”
Bùi Khánh ghẽ gật đầu: “Một mình chị nhớ chú ý an toàn.”
Tần Dĩ San mỉm cười nói: “Chờ đến rồi tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Bùi Khánh nói: “Được ạ.”
Trạm Vi Dương mở miệng lên tiếng: “Chị Dĩ San đi thong thả.”
Tần Dĩ San nói với Trạm Vi Dương: “Được, tạm biệt Dương Dương.” Cô vẫy vẫy tay, xoay người bước lên taxi, đoạn bảo tài xế lái đi.
Trạm Vi Dương quay đầu nhìn Bùi Khánh, nói: “Em cảm thấy chị gái này rất tốt.”
Bùi Khánh cười một tiếng, nói: “Vậy sao?”
Trạm Vi Dương khẽ gật đầu.
Bùi Khánh vỗ một cái sau lưng cậu: “Quay về thôi.”
Hai người đi vào trong tiểu khu, Bùi Khánh lùi lại chậm hơn Trạm Vi Dương nửa bước, lúc nhìn bóng lưng cậu thì đột nhiên hỏi: “Hôm nay không mang cặp sách về hả? Tối nay không cần tự học sao?”
“Cặp sách?”
Trạm Vi Dương nghi hoặc dừng bước lại, cặp sách của cậu đâu? Tiêu rồi! Cả người Trạm Vi Dương kinh hoảng tựa như quay cuồng tại chỗ, cậu quên mất Trần U U rồi, cặp sách của cậu còn đang ở nhà hàng Tạ Linh làm thêm, còn đặt ở ghế ngồi đối diện Trần U U cơ mà!
Mặt mày cậu tái mét, dưới ánh đèn lờ mờ ở cửa tiểu khu cũng có thể thấy rõ ràng, cậu luống cuống tay chân vươn tay muốn tìm điện thoại, lúc này mới nhớ ra nó đột nhiên đổ chuông giữa tiết học rồi bị mình tắt chuông, sau đó ngồi trong nhà hàng lại tiện tay nhét vào cặp sách, chắc chắn bây giờ vẫn còn nằm im trong đó.
Bùi Khánh hỏi: “Sao vậy?”
Trạm Vi Dương nắm lấy cánh tay Bùi Khánh, cuống cuồng đến độ bật khóc: “Em quên mất U U rồi.”
“Bạn học kia của em sao?” Bùi Khánh hỏi.
Trạm Vi Dương gật đầu.
“Cậu ấy có gọi điện thoại cho em không?”
“Điện thoại em để trong cặp sách, mà cặp thì ở chỗ cậu ấy.”
Bùi Khánh hỏi: “Nhớ số điện thoại không?”
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh lại hỏi: “Biết cậu ấy ở đâu không?”
Trạm Vi Dương gật đầu.
Bùi Khánh nói: “Chúng ta đi tìm cậu ấy.”
Bọn họ lại gọi xe lần nữa, Trạm Vi Dương vừa lên xe liền vội vàng nói: “Bác tài, chúng cháu muốn đến nhà hàng thức ăn nhanh.”
Bộ dạng tài xế uể oải nói: “Nhà hàng thức ăn nhanh ở đâu?”
Trạm Vi Dương nói: “Đường Kim Phong.”
Tài xế bấm đồng hồ tính cước, đoạn lái xe ra ngoài: “Đến đường Kim Phong kia thì nhóc chỉ đường tiếp nhá.”
Trong lòng Trạm Vi Dương vô cùng lo lắng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tay trái tay phải không ngừng đánh nhau, cậu cẩn thận từng li từng tí thò người lên thúc giục bác tài: “Có thể nhanh hơn một chút được không ạ?”
Tài xế nói: “Đã nhanh lắm rồi, bạn nhỏ.”
Thế là Trạm Vi Dương dựa trở lại lưng ghế, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
Bùi Khánh để ý thấy lực đấm tay của cậu không nhỏ, các khớp xương cũng đều phát ra tiếng động, hẳn là cũng đau lắm, anh nhịn không được duỗi tay đặt lên mu bàn tay của cậu, nói: “Đừng quá lo lắng, Trần U U đã là học sinh cấp ba rồi, cũng không phải là học sinh tiểu học.” Hơn phân nửa thời gian hồi Trung học Bùi Khánh dường như đều sống một mình.
Trạm Vi Dương khựng lại mấy động tác do cảm xúc bất ổn, cậu nói: “Cậu ấy sẽ giận lắm.”
Bùi Khánh nói: “Bạn học mà em nói muốn đi tìm chính là Trần U U à?”
Trạm Vi Dương sững sờ, lập tức chột dạ mà nói dối, “Đúng ạ.”
Bùi Khánh nói: “Kết quả là khi nhìn thấy anh em liền quên cuộc hẹn với bạn của mình?”
Trạm Vi Dương nói: “Aaaa……”
Bùi Khánh nói với cậu: “Chờ lát nữa thì thật lòng xin lỗi bạn đi.” Thật ra anh hơi lo lắng rằng Trần U U đã về rồi, Trạm Vi Dương lại không nhớ số điện thoại của Trần U U, đến lúc đó bọn họ lại phải đi một chuyến đến nhà của Trần U U xem y đã về nhà an toàn hay chưa.
Trong nháy mắt đó đột nhiên Bùi Khánh nghĩ: Không biết Trạm Bằng Trình có cảm thấy cuộc sống của mình mệt mỏi hay không?
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng thức ăn nhanh, lúc Bùi Khánh trả tiền thì Trạm Vi Dương đã vội vội vàng vàng xuống xe, cậu trước tiên nhìn quanh bên trong nhà hàng, nhưng chỗ ban nãy bọn họ ngồi đã không còn ai.
Thực ra thì nhà hàng thức ăn nhanh đã đóng cửa, dù còn sáng đèn nhưng một bàn có khách cũng không thấy, chỉ có vài nhân viên phục vụ đang quét dọn vệ sinh.
Đột nhiên Bùi Khánh kéo cánh tay Trạm Vi Dương rồi chỉ về phía đường đối diện.
Trạm Vi Dương quay đầu nhìn lại thì thấy Trần U U đang ngồi xổm ở bên kia đường nhìn về phía bên này, cạnh chân y còn có một cái cặp sách, hẳn là cặp của Trạm Vi Dương.
“U U!” Trạm Vi Dương vừa la vừa chạy về phía Trần U U.
Vẻ mặt Trần U U bình tĩnh, chờ Trạm Vi Dương chạy đến trước mắt mình, y đứng dậy xách cặp sách lên ném qua người Trạm Vi Dương, kìm không nổi lửa giận nữa, bắt đầu chất vấn: “Cậu, cậu đi đâu vậy?”
Trạm Vi Dương không biết phải giải thích thế nào, cậu nói: “Thật xin lỗi.”
Trần U U nói: “Tớ gọi cho, cho cậu cả mười, mười cuốc điện thoại, cậu, cậu đều không bắt máy!”
Trạm Vi Dương ôm cặp sách, đầu buông thõng, vô cùng khổ sở nói: “Điện thoại tớ để ở trong cặp sách.”
Trần U U hét lên: “Tớ, tớ sắp nổ tung rồi!”
Một cặp đôi ở bên cạnh còn đang âu yếm đi ngang qua bọn họ thì đột nhiên nghe được tiếng rống này, cả hai bị dọa đến độ loạng choạng xoay vòng, sau đó lập tức tránh xa bọn họ.
Tay phải Trạm Vi Dương ôm cặp sách, tay trái kéo tay áo Trần U U, cầu xin: “Cậu đừng nổ tung mà.”
Trần U U tức giận đến không thở nổi, lồng ngực gầy gò phập phồng mạnh mẽ.
Bùi Khánh vẫn ở bên kia đường, anh không đi qua mà chỉ nhìn bọn họ từ xa, chờ cả hai tự mình nói chuyện.
Tiệm thức ăn nhanh ở bên cạnh tắt điện, Tạ Linh lúc này từ bên trong bước ra, khi đi ngang qua Bùi Khánh thì dừng lại, nhìn thoáng sang phía bên kia đường, sau đó băng qua đường đi tới.
Tạ Linh đi đến trước mặt Trần U U và Trạm Vi Dương thì dừng lại, dùng giọng điệu lạnh lùng nói với Trần U U: “Đồ thần kinh, đừng đi theo tôi nữa.” Nói xong, chẳng thèm chờ cả hai kịp phản ứng lại đã xoay người rời đi.
Trần U U và Trạm Vi Dương đều ngây ngẩn cả người, một lát sau Trần U U hét to một tiếng: “Đi, chết, đi!”