Trong giờ học Trạm Vi Dương cầm bút múa lượn liên tục trên vở.
Ngay khi tan học Trần U U liền xoay người lại cầm vở của cậu lên nhìn thấy hai chữ “Kế hoạch” thật to được viết trên cùng, tiếp đến liệt kê vài điểm, trong đó duy nhất sau điểm đầu tiên là có chữ, nội dung là: “Theo dõi Tạ Linh.”
“Cậu muốn theo, theo dõi Tạ Linh?” Trần U U cảm thấy không thể tin nổi.
Trạm Vi Dương giơ tay lên ịn ngón trỏ vào môi: “Suỵt… Nhỏ tiếng thôi.”
Trần U U nói: “Lúc nào đây?”
Trạm Vi Dương thấp giọng nói với y: “Tan học trưa thứ bảy.”
Toàn trường trung học của họ đều phải học bù vào thứ bảy, lớp mười và lớp mười một chỉ phải học nửa buổi từ sáng đến trưa, còn lớp mười hai thì phải học cả ngày.
Trạm Vi Dương dự tính buổi trưa thứ bảy sau khi tan học sẽ theo dõi Tạ Linh, xem thử cậu ta sống ở đâu.
“Xong, xong rồi sao nữa?” Trần U U ngồi xổm ở góc sân tập hỏi cậu.
Đang là tiết thể dục, khởi động nóng người xong thì giáo viên yêu cầu học sinh chạy hai vòng quanh sân bóng, sau đó liền giải tán đội ngũ, cho phép mọi người hoạt động tự do.
Nhiều nam sinh trong lớp rủ nhau đi chơi bóng rổ nhưng Trần U U cùng Trạm Vi Dương đều không đi.
Trạm Vi Dương không có bạn bè. Thật ra cậu là một thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ, vừa mới đầu dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho mọi người, ban đầu rất nhiều người, đặc biệt là các nữ sinh, đều chủ động tiếp cận cậu. Nhưng một khi đã tiếp xúc, họ đều có cảm giác cậu không được giống người bình thường cho lắm, thế là lại dần dần xa lánh.
Tương tự, Trần U U cũng chẳng có nhiều bạn bè, không phải y không thích chơi với nam sinh cùng tuổi, nhưng là không thích bị người khác nhại lại cách mình nói chuyện, cũng không chịu nổi khi người khác bảo mình nói lắp. Lúc vừa nhập học lớp mười, Trần U U ngồi cùng bàn với Trạm Vi Dương, hồi đầu y cũng chẳng để ý đến cậu mấy, nhưng qua một thời gian dài, y phát hiện chỉ có Trạm Vi Dương là thật sự không quan tâm đến việc y cà lăm, cậu đối xử với y như một người bạn bình thường, thế là hai người mới dần trở nên thân thiết.
Trạm Vi Dương biết chơi bóng rổ, từ nhỏ cậu đã đi theo Trạm Vi Quang học đánh, kỹ thuật cũng khá tốt. Chỉ là từ trước đến giờ Trần U U đều không muốn tham gia mấy hoạt động tập thể kiểu này của nam sinh trong lớp, Trạm Vi Dương vì y nên cũng không chơi.
Lúc này Trạm Vi Dương đang ngồi xổm dưới bóng cây đại thụ, nghển cổ lên nhìn về phía sân bóng rổ, khi trả lời Trần U U có hơi hờ hững: “Tớ không biết. Chỉ là tớ có tìm được vài cách theo đuổi một người ở trên mạng, nói không chừng sau này có thể tiễn cậu ta về nhà.”
Trần U U liếc nhìn cậu, chẳng tỏ tường lắm.
Trạm Vi Dương hiển nhiên không nhìn thấy, lại tiếp tục nói: “Nếu như cậu ta bị bệnh thì tớ còn có thể đi thăm, mang theo chút quà cho bố mẹ cậu ấy, có lẽ bọn họ sẽ thích tớ.”
Trần U U nói: “Cậu giống, giống tên cuồng theo dõi.”
Trạm Vi Dương ngồi xếp bằng trên gốc cây cổ thụ, dựa lưng vào thân cây, nói: “Tớ không để cho cậu ta nhìn thấy.”
Thứ bảy sau khi tan học, Trạm Vi Dương liền lôi lôi kéo kéo Trần U U đi theo dõi Tạ Linh.
Trần U U không muốn đi: “Tớ muốn về nhà ăn, ăn cơm!”
Trạm Vi Dương nói: “Tớ mời cậu ăn cơm mà.”
Trần U U vẫn lắc đầu.
Trạm Vi Dương sốt ruột nói: “Cầu xin cậu.”
Trần U U liền không đành lòng cự tuyệt nữa.
Còn may là tiết cuối cùng hôm nay giáo viên không dạy lố giờ, sau giờ học cả hai liền mang cặp sách vọt ra khỏi phòng, chạy thẳng đến hành lang phòng học của lớp mười, sau đó nhìn thấy Tạ Linh vác cặp trên lưng đi ra khỏi lớp.
Vào giờ tan học nên toàn bộ xung quanh đều là học sinh mặc đồng phục, Trạm Vi Dương và Trần U U lẫn trong đám đông không dễ bị nhìn thấy, Tạ Linh cũng chẳng để ý đến họ, trực tiếp đi thẳng về phía nhà để xe đạp của trường một mình.
Trần U U nói: “Cậu ta có xe.”
Trạm Vi Dương còn định đi theo Tạ Linh đến nhà để xe.
Trần U U kéo cậu một phát, “Chúng ta trước, trước tiên ra cổng trường, quét, quét mã rồi dùng xe đạp chung.”
Trạm Vi Dương nhìn y, đoạn nói: “Cậu thật thông minh.”
Cả hai chen chúc trong biển học sinh đang tan học rồi chạy về phía cổng trường, tìm được hai chiếc xe đạp dùng chung, sau khi quét mã thì mỗi người đạp một xe cùng quay lại cổng trường chờ Tạ Linh đạp xe ra cổng.
Lúc này trời nắng chang chang chẳng một gợn mây, một vùng trời trong xanh, khoan khoán nhẹ nhàng.
Trạm Vi Dương và Trần U U đạp xe một trước một sau cách xa xa mà đuổi theo Tạ Linh. Đạp chưa được bao lâu thì lưng đang đeo cặp sách của Trạm Vi Dương đã toát mồ hôi, cậu nghe thấy Trần U U ở đằng sau bóp chuông keng keng liền né sang bên cạnh một chút, kết quả là Trần U U cười rồi vượt qua cậu. Cậu lập tức vội vàng đạp xe đuổi theo, cả đoạn đường vẫn luôn theo sát Tạ Linh đến tận ngoại ô thành phố.
Bọn họ đạp tầm khoảng nửa tiếng thì nhà cao tầng xung quanh dần ít đi, đường xá cũng nhỏ hẹp hơn, nơi đây từng là một khu nhà máy ở ngoại ô thành phố, sau này khi thành phố được mở rộng thì nhà máy buộc phải di dời đi, đồng thời để lại vô số các ngôi nhà cũ được xây cùng lúc với nhà máy, tất cả còn chưa kịp được cải tạo.
Phía trước là một giao lộ, sau khi Tạ Linh đạp xe qua ngã tư trước thì đèn giao thông liền bắt đầu nhấp nháy.
Trần U U định nhất cổ tác khí* vượt lên, Trạm Vi Dương trước tiên ngừng lại, sau đó giữ chặt Trần U U, đèn giao thông đối diện lúc này cũng chuyển sang màu đỏ.
* 一鼓作气: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc). Đọc thêm ở đây.
Hai người họ nhìn bóng lưng Tạ Linh ở bên kia đường, thấy hắn ngoặt xe đạp vào một hẻm nhỏ, sau đó liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Biểu hiện của Trần U U có vẻ còn sốt ruột, bất an hơn cả Trạm Vi Dương, bọn họ đợi đến khi đèn xanh sáng lên liền đạp xe đuổi theo, lúc ngoặt xe vào thì nhìn thẳng đến cuối ngõ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tạ Linh.
Trạm Vi Dương đẹp xe chậm rãi dọc theo hẻm nhỏ tiến vào, đến cuối đường liền nhìn thấy một cái cổng không có bảng hiệu, nhìn giống như một khu dân cư cũ, những ngôi nhà bên trong vẫn là kiểu một lầu, trên hành lang dài gồm nhiều căn nhà cấp bốn của các hộ gia đình khác. Dọc hàng rào hành lang đặt những thân tre dài ngoằng, bên trên treo đầy quần áo.
Bọn họ đạp xe đến trước cái cổng chính kia, Trạm Vi Dương thò đầu vào thăm dò một chút, cậu nhìn thấy phòng bảo vệ ở cạnh cổng, và một ông lão đang ngồi ở cửa xem TV.
Trạm Vi Dương nhìn thoáng xung quanh, khi ông lão đột nhiên quay đầu nhìn mình thì vội vàng rụt đầu trở về.
Trần U U hỏi cậu: “Thế nào?”
Trạm Vi Dương nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Trần U U ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, duỗi tay đẩy đẩy Trạm Vi Dương, rồi chỉ chỉ lên lầu.
Trạm Vi Dương nhìn thấy bộ đồng phục của trường bọn họ được phơi trên một sào tre ở lầu ba.
Trần U U nói: “Chính là, là nơi này, đi xem, xem đi.”
Trạm Vi Dương lại ló đầu vào cổng lớn, nhưng ông lão lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này, thế là cậu vội vàng lui ra, nói: “Không xem nữa, đi thôi.”
Trần U U nói: “Vậy thì đi, đi ăn cơm.”
Trạm Vi Dương khẽ gật đầu: “Được.”
Bọn họ định đạp xe ra ngõ nhỏ rồi theo đường cũ mà trở về, nhưng cái hẻm nhỏ lại quá chật, Trạm Vi Dương đành phải đạp ở phía trước, Trần U U đi theo đằng sau.
Xe đạp của Trạm Vi Dương lắc lư trái phải, có vẻ hơi bất cần. Cậu cũng chưa nghĩ ra nên làm gì tiếp nữa, dù đã biết Tạ Linh sống ở đâu thì cậu vẫn không có dũng khí đuổi theo rồi trực tiếp nói chuyện với hắn.
Mặt đường phía trước không bằng phẳng, có vài bậc thềm nho nhỏ, vừa nãy bọn họ cứ vậy đạp thẳng xuống, mông đặt trên đệm nặng nề cấn lên cấn xuống. Lúc này đầu óc Trạm Vi Dương hoàn toàn trống rỗng, trực tiếp muốn đạp xe tiến lên, kết quả là bậc thang cao hơn cậu tưởng, bánh xe trượt bên bậc thềm, còn Trạm Vì Dương thì té thẳng từ trên xe xuống.
“Trạm Vi Dương!” Trần U U giật mình gọi cậu, sau đó dừng xe lại nhảy xuống chạy qua.
Cả người Trạm Vi Dương ngã nhào xuống đất, hai đầu gối đập xuống, lòng bàn tay chà xát trên nền bê tông, cậu lập tức cảm thấy một trận nóng rát.
Trần U U đi đến trước mặt cậu, y cúi người, chống hai tay lên đầu gối mình nhìn cậu: “Không sao chứ?”
Trạm Vi Dương chống tay chậm rãi đứng dậy, theo bản năng phủi phủi bụi trên lòng bàn tay, đoạn lắc đầu.
Lúc này có một người trung niên đạp xe về phía ngõ nhỏ, lúc gần vượt qua hai người thì bóp chuông rất to, cả hai vội vàng lùi về phía sau, nhìn người nọ lướt qua rồi mới quay lại dựng chiếc xe đạp bị ngã trên mặt đất.
Trần U U nói: “Đừng đạp nữa, bắt, bắt xe về đi.”
Trạm Vi Dương cảm thấy lòng bàn tay và đầu gối đều đau đớn, cậu cúi đầu nhìn tay mình thì phát hiện đã trầy da rồi, thậm chí còn có thể nhìn thấy thịt mềm đỏ tươi ở bên dưới, thế là trong vô thức phủi phủi bụi dính trên vết thương, đồng thời nói: “Còn phải đi ăn cơm nữa.”
Trần U U nhìn cậu cúi đầu xuống nói chuyện, nhịn không được xích lại gần xem có phải Trạm Vi Dương khóc hay không, y nhận ra vẻ mặt Trạm Vi Dương chỉ hơi đờ đần chứ cũng không có rơi nước mắt, thế là khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôi bỏ đi, tớ, tớ đi về rồi ăn.”
Trạm Vi Dương nói: “Nhưng tớ đã nói xong xuôi rồi sẽ mời cậu ăn cơm mà.”
Trần U U nói: “Tớ không đói bụng, cậu, cậu quay về đi.”
Bọn họ đẩy xe ra khỏi hẻm nhỏ, dựng ở ven đường rồi khóa lại, sau đó đi đến trạm xe buýt bắt xe. Lúc này đã gần một giờ chiều rồi, người trên xe không tính là nhiều, nhưng lúc hai người lên xe thì cũng không còn chỗ trống nào cả.
Cả hai đứng ở bên cạnh cửa sau.
Lúc đến trạm dừng tiếp theo, Trần U U nhìn thấy một người ngồi ở ghế ưu tiên đằng trước đứng dậy xuống xe, y dùng ngón tay chọc chọc Trạm Vi Dương, muốn bảo cậu lại đó ngồi, kết quả là một thanh niên cao lớn đang đứng cạnh bọn họ đã nhanh chân bước đến chỗ đó.
Ánh mắt hai người đều nhìn về phía hắn, mãi đến khi hắn ngồi xuống, cả hai mới thu hồi tầm mắt, trầm mặc liếc nhìn nhau một cái.
Một lúc sau, Trần U U phải xuống xe để đổi chuyến, cậu dặn Trạm Vi Dương tự mình cẩn thận một chút, rồi nhảy xuống xe từ cửa sau, sau đó đứng ở trạm dừng vẫy vẫy tay với Trạm Vi Dương, thế là chỉ còn một mình Trạm Vi Dương tiếp tục liêu xiêu trên xe buýt.