Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 82




Ra khỏi sa mạc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường chính có ánh đèn xe lờ mờ. Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn thì chỉ thấy những người khác trong đội cứu viện đang đứng cạnh xe cứu viện. Bọn họ từ lo lắng nóng nảy chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ, rối rít gọi “Đội trưởng Dương”, “Chị dâu”. Lộ Diêu Diêu chỉ mỉm cười gật đầu, Dương Cảnh Thừa thì hơi nhếch cằm lên.

“Còn tôi nữa.” Triệu Tín nhô đầu ra từ cửa sổ xe. “Đội phó!” Mọi người lại đồng thanh cười lớn.

Khi Triệu Tín phát hiện lạc đà của Lộ Diêu Diêu, anh đã bảo những đội viên khác quay trở về trước, bởi vì thời tiết quá xấu, không thể ở lâu trong sa mạc nên anh tự lái xe đi theo lạc đà tìm người. Bọn họ lo lắng đứng đây đợi hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đợi được.

“Mọi người đều không sao chứ?” Lục Bạch hỏi.

“Không sao cả.” Triệu Tín tiên phong trả lời.

Dương Cảnh Thừa lại nói: “Mọi người về đội đi đã. Có gì thì để mai hẵng nói.”

Nhóm người Lục Bạch lần luợt lên xe trở về đội cứu viện. Triệu Tín thì phụ trách đưa Trương Tục, Cổ Lan và Lâm Sung về nhà.

“Tụi mình cũng đi thôi.” Dương Cảnh Thừa cúi đầu nhìn người trong ngực. Tất cả các xe đều đi cả rồi, chỉ còn lại anh và cô.

“Ừm.” Lộ Diêu Diêu nhẹ gật đầu.

“Về khách sạn hay là đâu?” Anh lại hỏi tiếp.

“Sao cũng được.”

Dương Cảnh Thừa khẽ cười, vội vàng cưỡi lạc đà đi về phía khách sạn Long Môn. Vừa đến cửa lớn khách sạn thì đã thấy Lục Tiểu Hổ, La Cương, La Quân và Ngô Lỗi đang đứng trước cửa lớn được treo đèn lồng đỏ của khách sạn.

“Bà chủ, chị về rồi!” Ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Cổ Lan và Lâm Sung đã về trước một lúc, bọn họ cũng mong chờ cô sớm quay về.

“Sao mọi người lại đứng đây vậy?” Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn tất cả mọi người, cứ nghĩ là khách sạn đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Anh của em thấy chị vào sa mạc, chẳng may tối nay lại có bão cát rất lớn, đợi mãi vẫn không thấy chị quay về, bọn em rất lo lắng. Nhanh chóng gọi điện thoại cho đội cứu viện thì biết được là bên ấy đã cho người đến đó kiểm tra rồi. Bọn em vẫn luôn chờ, chắc chắn phải chờ chị quay lại.” La Cương nói.

Lộ Diêu Diêu cười trả lời: “Các cậu vất vả rồi, tôi không sao, các cậu không cần đứng đây mãi đâu. Các cửa sổ trong sảnh đều đã đóng kỹ rồi chứ?”

“Bà chủ yên tâm, tất cả đều đã được đóng kỹ.” Tất cả đều đồng thành trả lời.

Lộ Diêu Diêu gật đầu: “À đúng rồi, sao A Tục lại ra ngoài được thế?”

Lục Tiểu Hổ trả lời: “Em thả nó ra, vốn là em định cưỡi nó để đi tìm chị, ai ngờ lại bị nó hất xuống đất, rồi tự chạy thẳng vào sa mạc…”

Không phải ai cũng có thể cưỡi được A Tục. Lộ Diêu Diêu quay đầu lại nhìn Dương Cảnh Thừa khẽ cười.

Dương Cảnh Thừa nhìn về phía mọi người: “Có chuyện gì thì để sau nói, giờ bà chủ của các cậu mệt rồi.”

“Phải, phải, phải! Bà chủ nghỉ ngơi thật tốt nha, chúng ta về khách sạn thôi.” La Cương cười lớn, nói xong quay người đẩy cửa đi vào. Lục Tiểu Hổ, La Quân và Ngô Lỗi đi theo sau.

Gió lớn vẫn không ngừng thét gào, trước cửa khách sạn Long Môn chưa gì đã bị chất một đống cát. Dương Cảnh Thừa kéo dây xương lạc đà, tiếp tục đi về phía trước, đến cửa nhà Lộ Diêu Diêu thì dừng lại.

Anh leo xuống khỏi lưng lạc đà, xoay người mặt đối mặt với Lộ Diêu Diêu rồi giang hai tay, kéo cô vào trong ngực mình.

“Sao anh không để em ở khách sạn?” Cô cầm đèn pin trong tay, ôm lấy cổ anh, miệng cười như không.

Dương Cảnh Thừa chỉ cười không đáp, thay vào đó anh hỏi cô: “Chìa khóa đâu em?”

Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi áo. Dương Cảnh Thừa hơi buông lỏng cô ra để cô dễ dàng khom người mở khóa. Anh ôm cô qua phòng khách, đẩy cửa phòng ngủ rồi đặt cô trên giường lớn.

“Em nghỉ ngơi cho tốt.” Anh cúi người, hôn lên tai cô.

Đôi tay của Lộ Diêu Diêu vẫn ôm lấy eo Dương Cảnh Thừa: “Anh phải về đội cứu viện sao?”

“Không.”

“Sao thế?”

“Giờ quay về, chẳng khác nào anh ngốc à?”

Lộ Diêu Diêu cười híp mắt. Anh xoay người, nằm xuống cạnh người cô, rồi ôm trọn cô vào lòng.

“Đã lâu rồi không được nằm cạnh anh như thế này.” Cô tựa mặt lên ngực anh. Bởi vì vất vả đến hơn nửa đêm nên cả người cô đã rất mệt mỏi.

“Em nghỉ ngơi đi đã.” Dương Cảnh Thừa vuốt tóc cô.

Hai người cùng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại.

*

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài gió vẫn lạnh lẽo nhưng so với tối qua thì cũng đã đỡ hơn nhiều, bão cát cũng đã ngưng. Lúc Lộ Diêu Diêu thức giấc, Dương Cảnh Thừa đã rời đi từ sớm, cô tìm khắp nơi trong phòng cũng không thấy đâu. Tiếng chuông của điện thoại đặt trên tủ cạnh đầu giường reo lên, cô vội vã ấn nút nhận cuộc gọi. Là Dương Cảnh Thừa gọi đến.

“Em dậy chưa? Bây giờ anh đang ở nhà ga, có việc gấp nên anh phải đi một thời gian, chờ anh về nhé.”

Lộ Diêu Diêu kinh ngạc: “Anh đi đâu? Chừng nào anh về?”

“Tầm một tháng. Bao giờ quay về anh sẽ kể cho em nghe.”

Lộ Diêu Diêu cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy anh?”

“Bao giờ quay về anh sẽ kể cho em nghe. Em nhớ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt. Em đừng lo cho anh, anh sẽ về sớm thôi.”

“Một tháng, sớm cái gì mà sớm? Anh cũng không kể em nghe là chuyện gì, sao em có thể không lo lắng được? Anh…”

Dương Cảnh Thừa ngắt ngang lời cô nói: “Anh không có đi luôn. Lâu lắm là một tháng, anh sẽ tranh thủ về sớm.”

Lộ Diêu Diêu hơi bực mình nhưng hơn hết là lo lắng. Cô nói qua loa điện thoại: “Trong vòng một tháng mà anh không về, em sẽ đi với người khác.”

“Em đi với ai cơ?”

“Dù sao cũng chẳng có ai.”

“Được, anh sẽ cố hết sức để về sớm với em.” Dương Cảnh Thừa ngừng lại một lát, nhỏ giọng nói: “Từng giờ từng phút anh sẽ luôn nhớ em.”

“Nói cho em biết là anh đi đâu được không?” Lộ Diêu Diêu nũng nịu.

“Diêu Diêu, yên tâm chờ anh.”

Đây là câu nói cuối cùng của anh. Lộ Diêu Diêu ném điện thoại lên giường, cái gì cũng không muốn nói cho cô, vậy mà bảo cô yên tâm cái rắm ấy! Cô sờ trán, cố gắng nghĩ xem có chuyện gì xảy ra với anh và cả những nơi mà anh có thể đi. Anh không nói cho cô biết cũng như không muốn nói dối cô, nhưng có chuyện gì mà anh lại làm thế? Cô nghĩ tới nghĩ lui, đoán già đoán non. Sau đó cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi điện.

Lộ Diêu Diêu dùng tiếng anh hỏi: “Đã tìm được đầu mối chưa?”

Và rồi cô lại thất vọng cúp điện thoại.

“Anh nhớ quay về sớm nha.” Cô đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, khẽ thở dài.

Lại nghĩ đến Trương Tục, cô lập tức ra khỏi cửa.

*

Trường Tục đang vẽ thì chợt phát hiện Lộ Diêu Diêu đang rón rén đi tới, anh đặt bút xuống ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Tối hôm qua em vẫn chưa kịp hỏi, anh không sao chứ? Anh đã tìm thấy vách đá đó chưa?” Lộ Diêu Diêu ân cần hỏi.

“Anh không sao.” Trương Tục cười, lại than thở: “Sau khi tìm được vách đá, ba tên kia bỗng nhiên xuất hiện, lúc bọn anh tranh chấp thì cát chảy, vùi lấp gần như hết, sau này có muốn tìm cũng khó.”

Lộ Diêu Diêu lại không ngờ Trương Tục lại để tâm đến vách đá như thế, cô lại nói: “Đã đông rồi, anh đừng vào sa mạc nữa.”

Trương Tục gật đầu: “Em không cần lo, tạm thời anh sẽ không đi đâu.”

Lúc này Lộ Diêu Diêu mới yên tâm. Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho anh: “Em không thể giữ chìa khóa nhà anh hoài được.”

“Tại sao?” Trương Tục cau mày.

“Thì sau này anh kết hôn rồi em cũng đâu thể tùy tiện vào nhà anh bằng chìa khóa này được?”

“Cái gì mà kết hôn?” Trương Tục lườm cô: “Anh đang muốn giao căn nhà này lại cho em.”

“Giao cho em?” Lộ Diêu Diêu ngờ vực.

Trương Tục gật đầu: “Sau này phần lớn anh toàn ở hang động hay miếu, căn nhà này anh để lại cho em.”

Anh luôn muốn sửa lại cái bản bích họa trong hang động, nhưng trụ trì vẫn mãi không đồng ý. Khi nghe xong, Lộ Diêu Diêu ngạc nhiên kèm theo đó là mừng rỡ: “Anh được phê chuẩn rồi hả?”

“Đúng vậy. Anh có thể yên tâm đứng đó làm rồi. Diêu Diêu, chỗ này anh giao lại cho em, thay anh trông nom căn nhà này nhé. Em không cần trả chìa khóa lại cho anh đâu.”

“Anh phải đi sao?” Cổ Lan đột ngột xuất hiện trước cửa phòng sách, kinh ngạc nhìn Trương Tục: “Em đi với anh!”

“Chỉ một mình tôi mới có thể đến đó.” Trương Tục đưa mắt nhìn về phía Cổ Lan.

“Anh sẽ ở đó luôn sao? Vậy em…em…” Cổ Lan sốt ruột.

Trương Tục cười trả lời: “Hy vọng cô và Lâm Sung sẽ hỗ trợ lẫn nhau, tiếp tục nghiên cứu bích họa, hai người cần thời gian tiến bộ.”

“Vậy em sẽ đến trông nhà hộ anh! Em ở đây chờ anh.” Cổ Lan nhìn Trương Tục với ánh mắt trông đợi.

Lộ Diêu Diêu chen vào nói: “Đúng vậy, hay là em giao chìa khóa này cho Cổ Lan.”

Trương Tục lập tức dừng cười: “Hai người không cần phải nhiều lời nữa đâu.” Chỉ có mỗi Lộ Diêu Diêu mới có thể tùy ý ra vào nơi này.

“Trương Tục, anh có biết…” Cổ Lan cắn môi.

Trương Tục ngắt ngang lời cô ấy nói: “Được rồi, xong xuôi hết rồi. Tôi không có thời gian dạy hai người. Sau này hai người cứ tự làm cho tốt.”

Nước mắt của Cổ Lan tuôn trào, cô nàng xoay người bỏ chạy.

Lộ Diêu Diêu nhìn Trương Tục: “Cô ấy thích anh đó.”

Nét mặt Trương Tục không chút thay đổi: “Anh chỉ quan tâm đến bích họa thôi.” Đôi mắt anh nhìn cô: “Chăm sóc bản thân thật tốt. Hơn nữa, có Dương Cảnh Thừa ở cạnh em, anh cũng yên tâm hơn rồi.”

*

Sau khi Dương Cảnh Thừa rời đi, cứ cách hai ba ngày anh lại gọi về cho cô để Lộ Diêu Diêu bớt phần nào lo lắng. Trương Tục đến hang động để phục hồi bích họa, ngày nào cũng ở lại trong chùa, giống như một vị hòa thượng vậy.

Vào mùa vắng khách, khách sạn chẳng làm ăn được gì, Lộ Diêu Diêu cầm máy tính toán việc lời lỗ của khách sạn. Không quan tâm đến việc lời hay lỗ, cô vẫn trả lương như thường cho mọi người, cũng may là tuy trái mùa nhưng việc làm ăn cũng không hao hụt gì mấy. Lúc không có gì làm cô thường hay ngồi bên cạnh cửa sổ đếm ngày trong lòng.

Bên ngoài trời rất lạnh, La Cương và Ngô Lỗi ngồi tán gẫu. La Cương nói năm nay vô cùng lạnh, e là sẽ có tuyết rơi. Ngô Lỗi thì lại không cho là vậy: “Ở mảnh đất này, mấy ngàn năm cũng không có tuyết rơi. Bộ anh tận mắt thấy tuyết rơi trên sa mạc rồi sao?”



Tề An Thành và Tề Tư Tần lần lượt đi ngang qua khách sạn Long Môn. Tề An Thành đang ngẩng đầu tìm người. Tề Tư Tần đứng sau lưng anh ta nói: “Con nghe nói đội trưởng Dương đi rồi, mà con không nghĩ dì sẽ là mẹ kế của con.”

Tề An Thành quay đầu trừng mắt nhìn Tề Tư Tần: “Im đi! Sẽ không có ai đồng ý làm mẹ kế của con đâu!”

“Con thấy con đang có dượng…”

Tề Tư Tần vừa dứt lời đã bị Tề An Thành kéo đến trước mặt: “Con đừng nói nhảm nữa, về khách sạn nhanh lên, nếu không gió có thổi con đi thì ba không quan tâm đâu!”

Một lớn, một nhỏ dần đi xa khách sạn Long Môn.



Lộ Diêu Diêu đếm đến ngày thứ 28 thì Dương Cảnh Thừa gọi báo rằng hai ngày nữa anh sẽ quay lại khiến cô vô cùng hạnh phúc. Nhưng ba ngày sau đó, cô không nhận được bất cứ cuộc gọi nào khác của anh.

Vào ngày thứ 31 cô nhận được một cuộc điện thoại của Lộ Lịch Dương, ông gọi báo cô đến nhà của mình. Cô bận đồ thật kín lái xe máy về, trên đường đi có hơi lạnh. Vì thế nên cô có ý định đổi thành xe hơi để đi thay vì xe máy.

Vào trong nhà, Lộ Lịch Dương hạnh phúc đi đến: “Diêu Diêu, nảy mầm! Nảy mầm rồi!”

Lộ Diêu Diêu thoáng chốc mới kịp phản ứng, hạt giống trồng đã hơn hai mươi năm nay đã nảy mầm. Thật là kì lạ!

Mà trước đây Lộ Lịch Dương đã từng nói, nếu hạt giống này nảy mầm thì mẹ cô sẽ quay lại. Vậy thì, bà ấy sẽ trở về sao? Giờ phút này, bên ngoài chỉ có tiếng mưa lất phất trong gió, e rằng ngay cả Lộ Lịch Dương cũng không dám tin bà ấy sẽ quay lại.

Hai bên tóc của Lộ Lịch Dương đã thêm bạc trắng, Lộ Diêu Diêu muốn cất tiếng nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thành lời, cô quyết định hôm nay sẽ ở lại dùng bữa trưa với ông.

Sau khi ăn trưa xong cô vừa định chuẩn bị trở về nhà riêng của mình, bên ngoài lại vọng vào tiếng gõ cửa. Lộ Diêu Diêu bèn ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ choàng lên người một bộ áo khoác đen dài, trên đầu được che lại bằng một chiếc khăn, chỉ lộ ra đôi mắt. Từ trong cặp mắt kia là có thể thấy được đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Có điều đôi mắt này, cô cảm thấy khá quen thuộc.

“A Dung!” Lộ Lịch Dương kinh ngạc vội gọi lớn lên thành tiếng, sau đó đi nhanh đến trước mặt Lộ Diêu Diêu.

“Lịch Dương.” Người phụ nữ tháo chiếc khăn đang che mặt mình xuống, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Lộ Lịch Dương ôm người phụ nữ ấy vào lòng, mừng đến chảy nước mắt: “Cuối cùng em cũng về! Cuối cùng anh cũng đã đợi được em trở về! Anh biết em sẽ về mà!”

“Lịch Dương, em thật sự xin lỗi vì đã để anh đợi lâu như vậy.” Người phụ nữ ấy cũng rơi nước mắt.

Bấy giờ, Lộ Diêu Diêu cũng đã hiểu, người phụ nữ đang ôm ba của cô chính là mẹ cô, Trần Doanh Doanh. Cô đứng một bên, trong lòng rối ren.

“A Dong, mấy năm qua em đã đi đâu vậy?” Lộ Lịch Dương chậm rãi rời khỏi người của Trần Doanh Doanh, nắm lấy hai cánh tay trước mặt, nhìn bà.

Trần Doanh Doanh nhìn Lộ Lịch Dương chăm chú, chầm chậm trả lời: “Đầu tiên là ở Thổ Nhĩ Kỳ, sau đó thì em đến Châu Phi. Năm đó em đến Thổ Nhĩ Kỳ là vì có hạng mục nghiên cứu khẩn cấp, hơn nữa em buộc phải giữ bí mật. Lúc ấy mới sinh Lộ Diêu Diêu không lâu, em lo anh sẽ không đồng ý nên em đã bỏ đi đến đó trước. Định rằng đến Thổ Nhĩ Kỳ thì sẽ liên lạc lại cho anh hay. Vậy mà sau khi đến nơi, em gặp phải khủng bố công kích bất ngờ, rồi em bị những người trong phần tử khủng bố bắt đi. Sau đó có một người Trung Quốc đã cứu em, nhưng thân phận của anh ấy rất đặc biệt, khi cứu em ra ngoài xong, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, vì để cho tiện, em và anh ta đã phải làm giấy kết hôn ở nước ngoài để che giấu.”

Lộ Diêu Diêu biết người đàn ông Trung Quốc ấy là ai.

Trần Doanh Doanh nói tiếp: “Kế đến là bởi vì giữ bí mật cho việc nghiên cứu, cũng không muốn làm liên lụy đến hai cha con, nên em phải ngắt liên lạc với anh. Sau khi nghiên cứu xong vừa chuẩn bị trở về nước, nhưng người cứu em đã nhờ, bảo em đến Châu Phi tìm vợ anh ta, thế nên em lại đến Châu Phi. Bên đó cũng không ổn hơn là bao, lúc em tìm thấy cô ấy thì cô ấy đã nhiễm bệnh, chưa tới mấy ngày đã qua đời. Di vật của cô ấy vẫn còn trong tay em, em cố gắng đợi cứu tinh đến cứu, nhưng đợi gần năm năm cũng không thấy đâu. Sau đó em đã chuyển vật ấy cho bạn của con trai cô ấy. Đến khi quyết định trở về nước, thì em vô tình dính bệnh, sợ hai ba con lo lắng, vẫn tiếp tục không liên lạc gì với hai cha con anh. Có điều, bây giờ em đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”

“Nhưng đó là giấy chứng nhận ly hôn.” Lộ Diêu Diêu bỗng cất tiếng.

“Đúng vậy.” Trần Doanh Doanh nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, dường như bà ấy đoán ra được gì đó, nói: “Có điều, tờ giấy đó là giả. Bởi vì thân phận đặc biệt của chồng cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy thì phải làm một tờ giấy chứng nhận ly hôn giả. Mẹ vốn không muốn đưa cho người nhà cô ấy món đồ này, thế nhưng đây lại là điều mà cô ấy rất trân trọng. Có lẽ đây là một vật vô cùng ý nghĩa giữa cả hai người họ, chẳng qua là nó có thể khiến cho những ai không hiểu sẽ hiểu lầm.”

Rốt cuộc thân phận của ba Dương Cảnh Thừa là gì, Lộ Diêu Diêu cũng đã phần nào đoán ra, vẻ mặt cô tràn đầy phức tạp.

“Diêu Diêu, con là Diêu Diêu đúng không? Con gái của mẹ.” Trần Doanh Doanh đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, đưa tay chạm nhẹ lên mặt cô: “Mấy năm nay mẹ không ở bên con, mẹ thật sự có lỗi với hai ba con con.”

Lộ Diêu Diêu nghiêng đầu, né tránh bàn tay đang muốn chạm mặt mình của Trần Doanh Doanh, đối với một người không gặp nhiều năm tự nhiên xuất hiện ra trước mặt rồi nói những lời như vậy, dù rằng cô tin những lời bà nói nhưng lại rất khó để thích ứng.

“Cảnh Thừa đâu, anh ấy có đến tìm mẹ không? Anh ấy đang ở đâu?” Lộ Diêu Diêu đã hiểu hết tất cả, cô cũng biết luôn cả lí do vì sao Dương Cảnh Thừa lại bỏ đi nhưng không nói cho cô biết vì sao.

Trần Doanh Doanh đã biết mối quan hệ của con gái mình và Dương Cảnh Thừa, trả lời: “Đội cứu viện có việc gấp, cậu ta phải về đó trước.”

Lộ Diêu Diêu vội vã chạy ra ngoài.

Sau khi chạy ra ngoài, cô thấy cách đó không xa có một người đàn ông choàng lên mình chiếc áo khoác dài màu xám đang bước về phía cô dưới những cơn gió rét thét gào. Lộ Diêu Diêu chạy thật nhanh đến rồi thở gấp trước mặt anh.

“Anh sợ em sẽ háo hức quá, cho nên anh không dám nói trước với em là anh sẽ đi đâu.” Dương Cảnh Thừa ngừng bước nhìn cô.

Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu: “Nhưng em cũng đã nhận ra từ lâu rồi, ngày nào em cũng trông anh quay về. Dương Cảnh Thừa, em đã từng nói, em sẽ luôn ở cạnh anh.” Cô không cần biết, cũng không quan tâm những chuyện người khác nói. Kể cả khi cô không biết được sự thật thì cũng chẳng cần thiết nữa.

Dương Cảnh Thừa vén áo khoác ra, ôm cô thật chặt vào lòng rồi cúi đầu hôn cô.

“Nhưng anh không muốn em phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.”

“Vậy lỡ như anh điều tra được việc gì đó không như mong muốn thì sao?”

Dương Cảnh Thừa rời khỏi cánh môi của cô: “Cho nên, anh không dám nói trước với em. Lỡ nó không như mong muốn, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói cho em biết.”

Lộ Diêu Diêu lắc đầu: “Em đã không lo lắng từ lâu lắm rồi.”

“Anh biết, hơn nữa, lần này không có chuyện gì không như mong muốn.” Dương Cảnh Thừa lại siết cô thật chặt trong áo khoác, tiếp tục hôn cô, vụng về nói: “Mấy ngày qua anh rất nhớ em.”

“Vậy thì không bao giờ xa nhau nữa, anh phải yêu em, yêu thương em thật nhiều.”

“Mãi sẽ không xa nhau nữa, anh sẽ luôn yêu em, thương em.”

Giọng nói của anh cuốn theo gió đi rất xa.

“Bỏ em đi lâu như vậy, anh thiếu em rất nhiều cái hôn đó.” Lộ Diêu Diêu cũng vụng về nói.

Dương Cảnh Thừa khẽ nhếch khóe miệng: “Bây giờ sẽ trả đủ.”

~ HOÀN TOÀN VĂN ~