Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 70




Ngoài sa mạc có ba chiếc xe bị vùi vào trong cát, trong đó có một chiếc bị lật. Trên xe có ba người, một người trong số đó là ông lão nên hành động khá bất tiện, tất cả bọn họ đều bị kẹt trong xe không ra được. Đội cứu viện đang đứng quanh chiếc xe bị lật, tìm cách để cứu người. Dương Cảnh Thừa tạm thời đi ra xa, gọi điện thoại cho Lộ Diêu Diêu.

“Giờ em phải đến thôn nào à?” Anh hỏi.

Lộ Diêu Diêu nói: “Em phải lên thôn Mã.”

“Giờ anh có hơi bận. Em ở khách sạn chờ anh đi.”

“Anh muốn đi với em hả?’

“Nói thừa! Anh cúp đây, bên này cần xử lý một tí, chắc khoảng hơn một tiếng nữa mới xong. Ngoan ngõa chờ anh!” Dương Cảnh Thừa lời ít ý nhiều, xong xuôi anh đên bên chỗ bọn Triệu Tín.

“Đội trưởng Dương.” Triệu Tín và mọi người bàn bạc một hồi, không biết phải dùng cách nào cho phải, thấy Dương Cảnh Thừa đến, vội vàng kêu.

Dương Cảnh Thừa nhìn tình hình trước mắt, nói rõ các bước, bảo mọi người đi lấy công cụ, bắt đầu hành dộng.

*

Lộ Diêu Diêu cầm điện thoại trong tay, Dương Cảnh Thừa nói xong thì cúp, cô cũng không nói lời nào. Không nghĩ đến việc anh sẽ đi chung với mình, lại còn bảo cô ở khách sạn ngoan ngoãn chờ anh. Vậy thì chờ. Vốn dĩ cô định ngồi xe buýt, mà nếu có Dương Cảnh Thừa, vậy thì lái xe cũng ok.

Lộ Diêu Diêu gọi cho Trương Tục nói rằng Dương Cảnh Thừa sẽ đi với mình, bấy giờ đầu dây bên kia mới yên lòng. Sau khi nói chuyện xong, cô đứng dậy cầm vali thu dọn quần áo, đò dùng hằng ngày các thứ.

Khoảng ba giờ chiều Dương Cảnh Thừa mới làm xong.

Nếu đi đúng ba giờ, đến nơi chắc cũng đã một, hai giờ sáng, vậy thì chắc chắn là qua đêm tại đó rồi.

Cô mở tủ quần áo, thấy bộ đồ ngủ hấp dẫn kia thì tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên. Bình thường cô ở một mình, nếu mặc những bộ đò ngủ đó thì chỉ có mỗi mình cô thưởng thức, lên thôn Mã, cuối cùng có thể sẽ có hơn mười người thưởng thức.

Trong đầu Lộ Diêu Diêu hiện lên không ít cảnh tượng, khóe môi dần cong lên. Cô cầm lấy bộ đồ ngủ ấy cất vào vali.

Sau khi thu dọn vali xong, cô dặm lại lớp trang điểm thêm lần nữa. Nhìn qua đồng hồ, phải hơn một tiếng nữa Dương Cảnh Thừa mới làm xong. Cô đi kiểm tra các tầng lầu tại khách sạn, rồi xuống tới sảnh lớn. Một khách nữ cầm thẻ ngân hàng để cà, nhưng trong thẻ lại không có tiền. Cô đi tới.

“Mỗi tháng chồng tôi đều chuyển vào thẻ này 10.000, sao lại không có tiền trong thẻ được chứ.” Vị khách nữ nói với La Cương.

La Cương cười trả lời: “Xin lỗi cô nhưng trong thẻ không đủ tiền.”

Lộ Diêu Diêu bước đến: “Cô gái ngồi xe đến đây đã đủ mệt rồi, tạm thời ứng tiền mặt để lấy phòng nghỉ trước đi. Chuyện thẻ ngân hàng, cô có thể hỏi chồng sau mà.”

Cô ấy ngồi trên xe cả ngày mệt nhọc, suy nghĩ một tí liền lấy tiền mặt trả cho La Cương. Sau khi xong mọi thủ tục, cô kéo vali lên phòng.

“Bà chủ, chị còn chưa đi sao?” Trước đó, Lộ Diêu Diêu có nói với La Cương là cô phải đi công chuyện chừng một hai ngày, lúc này cậu ta thấy cô còn đứng đây thì có hơi ngạc nhiên.

“Tí nữa mới đi. Các cậu phải canh khách sạn cho đàng hoàng.”

“Yên tâm đi bà chủ.”

Lộ Diêu Diêu gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Bấy giờ, có một chiếc SUV màu xanh rêu dừng lại trước cửa khách sạn, Lộ Diêu Diêu chạy ra ngoài. Vừa đúng lúc cửa kính xe hạ xuống, mặt Dương Cảnh Thừ dần hiện rõ sau lớp kính.

“Lên xe đi em.” Anh nói.

“Đợi em tí, em đi lấy vali cái đã.”

Lộ Diêu Diêu vội vã chạy vào trong. Dương Cảnh Thừa mở cửa, xuống xe rồi đi vào trong khách sạn.

Sau khi Lộ Diêu Diêu vào phòng nhấc vali ra, cửa vừa mở đã thấy Dương Cảnh Thừa đang đứng ngoài cửa. Vali trên tay đã bị anh cầm lấy.

“Vali lớn vậy, em đựng gì trong đây thế?” Anh nhìn cô.

“Quần áo, mỹ phẩm dưỡng da vân vân.”

“Em tính đóng đô ở đó luôn hay gì?” Anh liếc nhìn cô, xách hành lý lên xoay người rời đi.

“Thì phải xem sao đã.” Cô bật cười.

*

Lên xe, Dương Cảnh Thừa mở bản đồ chỉ đẫn. Lộ Diêu Diêu vừa cài dây an toàn vừa nói: “Em có thể đi một mình mà. Anh không yên tâm em có thể tự đi được hả?”

“Anh nghe nói là đó giờ em chưa bao giờ rời khỏi sa mạc.”

“Với chỉ số IQ này của em, anh nghĩ em lạc được sao?”

Dương Cảnh Thừa quay đầu nhìn cô: “Em ngồi lại cho đàng hoàng, anh phải lái xe.”

“Anh lái đi.” Lộ Diêu Diêu cười tiếp lời. Dương Cảnh Thừa có thể đi với mình, đương nhiên là cô rất vui vẻ rồi.

“Hồi anh có mệt thì nói em, em giúp anh lái.” Lộ Diêu Diêu nói.

“Ừm.”

Sau khi lái xe hơn ba tiếng, lúc này trên đường cũng đã trở nên yên ắng. Bầu trời cũng đã sớm sụp tối. Lộ Diêu Diêu bảo Dương Cảnh Thừa nghỉ ngơi, cô muốn phụ anh lái.

“Tí nữa không phải là đường cao tốc, trên đường sẽ không có đèn, em sẽ rất khó nhìn, cứ để anh lái đi.” Dương Cảnh Thừa không cho cô cầm lái.

“Vậy anh đừng có ngủ gục nha.”

“Anh sẽ không đâu.”

Lộ Diêu Diêu khẽ ngáp.

“Em ngủ tí đi. Ngủ dậy là đến nơi ngay.”

Ngay sau khi anh nói xong, chốc lát sau Lộ Diêu Diêu đã chìm trong giấc ngủ. Anh lấy lại tinh thần, lái xe trên con đường quốc lộ không bóng đèn.

Bỗng nhiên trời chuyển mưa, nước mưa rơi xuống ngày một lớn, khiến tầm nhìn không thể rõ ràng được. Dương Cảnh Thừa phải giảm tốc độ xe lại. Có lẽ vì tiếng mưa nên Lộ Diêu Diêu chợt tỉnh.

“Mưa rồi.” Khuôn mặt cô tràn đầy ngạc nhiên đan xen chút mừng rỡ.

Dương Cảnh Thừa chăm chú nhìn phía trước: “Không thể lái xe nhanh được, chắc phải hơn một tiếng nữa mới đến, em cứ ngủ tiếp đi.”

“Em không ngủ nữa đâu. Cảnh Thừa, em muốn ngắm mưa. Ở sa mạc rất ít khi nào trời mưa. Phải nói là em chưa từng được ngắm mưa luôn đó.” Lộ Diêu Diêu nói.

Dương Cảnh Thừa bật cười: “Em giống như yêu quái sóng trong rừng núi sâu thẳm, không màng đến chuyện đời vậy.”

“Gọi em là tiên nữ chứ? Chẳng qua là em chưa từng ngắm thôi mà, anh nói xem, có gì mà em không biết không?”

“Ừm. Bây giờ trời cũng đã trễ, còn mưa nữa, đây không phải là chuyện tốt đâu.”

Đương nhiên là Lộ Diêu Diêu biết điều này, nhưng cô vẫn không thể nào che giấu được vẻ mặt mừng rỡ. Cô kéo cửa kính xuống, vươn tay ra ngoài hứng mưa.

Chiếc xe bỗng nhiên run lên, rồi ngừng lại.

“Chắc là bị sụp hố, để anh xuống xem một chút.” Dương Cảnh Thừa vừa dứt lời, cầm lấy đèn pin và cây dù đặt cạnh xuống xe.

Lộ Diêu Diêu cũng muốn xuống xem, Dương Cảnh Thừa trừng mắt nhìn cô: “Em ở yên trên xe cho anh!” Mà cô không thèm nghe, mở cửa xuống theo, quần áo cũng vì thế mà ướt nhẹp.

Dương Cảnh Thừa đang đứng kiểm tra ở phía sau đuôi xe, thấy cô đi tới, anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Em thật dầm mưa lắm đúng không?”

“Em chưa bao giờ được chạm vào mưa.” Lộ Diêu Diêu trả lời.

“Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng em có vấn đề về thần kinh đó.”

“Vừa hay, ở đây không có ai khác.” Lộ Diêu Diêu hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới chiếc xe: “Cục cưng à, hố to thật đó.”

Cô còn chưa nói hết câu đã bị người đối diện kéo lại trước ngực: “Dầm mưa không phải là chuyện đùa đâu! Cầm dù!”

“Có cầm thì cũng đã ướt rồi, giờ cầm hay không cầm cũng thế.”

“Em cầm lấy rồi lên xe ngay cho anh!” Dương Cảnh Thừa không cho phép cô từ chối, nhét cây dù vào tay Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu không thể làm gì khác hơn là cầm lấy. Nhưng cô cầm là vì muốn che mưa cho Dương Cảnh Thừa, hơn phân nửa tán cây nghiêng sang người anh.

“Anh đẩy xe, em không cần phải che cho anh đâu.” Dương Cảnh Thừa nói.

Dứt lời, anh đưa đèn pin cho cô, hai tay chống ở phần đuôi xe, bắt đầu dùng sức đẩy.

Lộ Diêu Diêu cương quyết ném dù sang một bên, đèn pin thì kẹp dưới nách, hai tay cũng chống ở phần đuôi xe.

“Cùng lắm thì cả hai cùng ướt. Cục cưng, hai đứa mình cùng nhau đẩy.” Lộ Diêu Diêu nói.

Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, không dùng lực, Lộ Diêu Diêu dù cố cách mấy cũng không thể khiến cho chiếc xe di chuyển được một tí nào.

“Em đứng qua một bên!” Dương Cảnh Thừa nói.

“Được rồi, anh không muốn em giúp cũng được.” Lộ Diêu Diêu lùi lại hai bước, cầm đèn pin trên tay, chiếu sáng cho Dương Cảnh Thừa. Anh dùng một chút sức lực, chiếc xe liền chuyển động. Anh lại đẩy thêm vài lần, chiếc xe nhanh chóng đẩy lên khỏi vùng đất bị lún kia.

“Anh khỏe thật!” Lộ Diêu Diêu khen ngợi.

Dương Cảnh Thừa quay đầu: “Chuyện đó còn cần phải nói sao?”

Anh bước đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, thấy cả người cô đều ướt đến mức có thể nhìn xuyên qua lớp vải, bộ đầm vì ướt mà dính chặt lên người cô, khiến cho anh có thể ngắm nhìn được trọn vẹn vóc dáng của cô. Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn anh, áo sơ-mi cũng đang dính sát lên người anh, có thể nhìn thấy được phần cơ ngực. Cô kìm lòng không đặng cầm đèn pin chiếu thẳng lên ngực anh, tay còn lại nâng lên, vuốt ve lấy nơi đó.

“Giờ nhìn anh thật cực kỳ hấp dẫn.” Cô cười đến híp cả mắt.

Cô đứng dưới màn mưa, nhìn anh, người đàn ông cũng đang đứng dưới mưa, yêu thích không ngừng vuốt ve. Dương Cảnh Thừa bắt được tay cô, chẳng mấy chốc cái cảm xúc lạnh như băng dần lan tỏa. Anh ôm cô đi về phía trước, rồi mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lái ra, đặt cô ngồi vào đó.

Tiếp đến, anh vòng ra lượm dù, mở cốp xe, lấy một bộ đầm khác trong vali của cô rồi nhanh chóng cầm về xe.

“Hôn…”

Lộ Diêu Diêu còn chưa nói xong, đã bị anh chồng đàm lên đầu che lại. Cô kéo đầm xuống, để lộ ra cái đầu, cười: “Em thay tại đây luôn hay sao?”

Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô, rồi không thèm để ý đến cô, duỗi tay, cúi đầu cởi áo ra. Anh xoay người lại tìm đồ, từ sau hàng ghế cầm lên một chiếc áo thun màu xám tro, nhanh chóng mặc vào. Anh đưa mắt nhìn Lộ Diêu Diêu, cô đang kéo dây khóa váy bên trái xuống, vô tình anh nhìn thấy được cô đang mặc áo ngực màu đen. Lộ Diêu Diêu vừa quay đầu đã chạm mặt anh, cô cười một tiếng, cởi đồ ngay trước mặt anh, lau đi vài vệt nước mưa trên người rồi mới mặc đồ anh đưa vào.

“Anh thấy có gì khác không.” Mặc xong, cô cười hỏi.

Đương nhiên anh biết cái khác biệt mà cô nói tới là gì. Nhưng cô đã mặc đồ xong hết rồi, chỉ còn trang điểm lại nữa thôi. Anh lại xuống xe, vòng ra sau lấy cho cô áo khoác.

“Bao giờ xuống xe thì mặc vào.” Anh nói.

Lộ Diêu Diêu hạ mi, nhận áo.

“Anh không đổi cái khác mặc à?” Cô sờ lên cái quần bị ướt mưa của anh.

Dương Cảnh Thừa xoay người cầm quần đến. Lộ Diêu Diêu nhìn không chớp mắt. Lúc tay anh đụng đến dây khóa quần, cô liền đưa tay đến.

“Còn phải lái xe.” Dương Cảnh Thừa né sang một bên.

“Em gấp, anh cứ lái xe đi, còn mấy chuyện khác để em giúp anh.”

Dương Cảnh Thừa lấy tay cô ra, kéo khóa quần, rồi lên xe nổ máy, tiếp tục chạy đi.

Đến thôn Mã, mưa vẫn vơi.

“Nhà của người em muốn tìm ở đâu?” Dương Cảnh Thừa hỏi.

“Nhà bác Hoa là nhà một tầng.” Lộ Diêu Diêu nhìn chung quanh.

Trước mắt bọn họ là đâu đâu cũng toàn nhà hai tầng. Dương Cảnh Thừa tiếp tục lái.

“Bên kia kìa!” Nhờ đèn xe, Lộ Diêu Diêu nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ.

Chiếc xe chạy qua đó, Lộ Diêu Diêu xuống xe gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, Lộ Diêu Diêu đã không khỏi hoảng hốt: “Sao anh lại ở đây?”

“Bà chủ Lộ cũng đến đây à? Đã trễ vậy rồi, cô muốn ngủ lại chỗ của bác Hoa sao? Nhà bác Hoa không có phòng đâu.”