Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 36: Cô Trơ Mắt Nhìn Chiếc Xe Của Dương Cảnh Thừa Lướt Qua Trước Mặt




“ Đội trưởng Dương, có người mất tích sao?” Lục Bạch ngồi ghế phụ, quay đầu hỏi Dương Cảnh Thừa đang lái xe. Cậu ta và Hạo Nhiên đang đi dạo chợ đêm thì nhận được điện thoại của đội. Vừa cúp máy xong thì thấy xe đã dừng phía trước, khi lên xe thì thấy người ngồi trên ghế lái không ai khác chính là đội trưởng của mình, còn chiếc xe phía sau mà Hạo Nhiên nhảy lên là xe của Triệu Tín.

Dương Cảnh Thừa nói: “Có một chiếc SUV gặp sự cố, không lái được, cần phải có xe kéo, từ chỗ của chúng ta ra đến đó là 28 cây số về phía Đông. Mà ngặt nỗi, một người trong số đó đã xuống xe đi tìm cứu hộ nhưng sau đó lại mất tích.”

“Lại phải kéo xe, rồi tìm người, xem ra tối nay phải thức suốt đêm rồi.” Lục Bạch nói.

Xe của Dương Cảnh Thừa chạy đầu tiên, anh lại ra sa mạc tăng tốc độ nhanh nhất. Lúc quẹo qua hồ Dương Thụ, mượn ánh đèn của xe sau thì thấy lá rụng. Lá rụng trên mặt hồ rất nhiều, phảng phất trong đó có một thứ gì màu đỏ, nhưng rất nhanh liền biến mất. Anh nhìn lướt qua kính chiếu hậu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía trước.

*

Lộ Diêu Diêu bị một người đàn ông kéo đi một khoảng, thì tiếng điện thoại của người đó chợt vang lên.

“Đứa trẻ đó có thật là đang giữ con cáo sa mạc kia không? Nó trông như thế nào?”

Cô biết cáo sa mạc vẫn còn ở trong khách sạn. Nhưng qua cách bọn họ nói, chẳng lẽ họ biết đứa trẻ đó là Tề Tư Tần? Sao họ lại biết được?”

Lộ Diêu Diêu đang suy nghĩ, phát hiện người đàn ông kia đã cúp điện thoại, nhưng vẫn đang cúi đầu kiểm tra gì đó. Mà trong màn hình chính là tấm hình của Tề Tư Tần đang ôm con cáo sa mạc. Tấm hình đó…Cô nhớ là trong video theo dõi của khách sạn, lúc đó Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh thấy được Tề Tư Tần đang ôm con cáo sa mạc, điều đầu tiên Lâm Minh Đào làm là lấy một sắp tiền ra đưa cho cậu nhóc, nhưng Tề Tư Tần lại không đồng ý, sau đó Lâm Minh Đào mới cầm máy chụp hình tới chụp lại. Tấm hình kia là bị đồng bọn của người đàn ông này tìm thấy. Mà sao tấm hình này lại phát hiện chứ? Lộ Diêu Diêu nhớ lại đoạn hội thoại lúc chiều của Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh, anh ta bảo máy chụp hình của anh ta bị rơi ngoài sa mạc. Xem ra, máy chụp hình đã bị đồng bọn của người đàn ông này nhặt được. Bọn họ thấy Tề Tư Tần ôm con cáo sa mạc kia! E rằng, lúc này cậu nhóc cũng đang gặp nguy hiểm, hỏng rồi!

“Quả nhiên là có một đứa bé đang ôm con cáo nhỏ ấy!” Ông ta đưa tấm hình vừa nhận được đến trước mặt cô: “Là nó đúng không?”

Miệng của Lộ Diêu Diêu lúc này đang bị người đàn ông kia chậm lại, không thốt ra lời.

Ông ta nhìn thẳng vào cô, tháo miếng vải đang chân miệng cô ra, trầm giọng nói: “Nói cho tao biết, nó đang ở đâu!”

“Tôi không quen nó, nên tôi cũng không biết nó ở đâu.”

“Không biết? Thật sự không biết?” Ông ta nửa tin nửa ngờ: “Mày đang nói láo.”

Lộ Diêu Diêu lắc đầu: “Tôi đâu có nói láo. Thật sự tôi đâu có quen đứa trẻ đó, cũng không biết nó ở đâu.”

Ông ta nhìn cô vài giây, hừ giọng nói: “Cho dù mày có biết hay không, giờ tao đã có tấm hình này, thể nào cũng có người biết nó!”

Vẻ mặt của Lộ Diêu Diêu vẫn như thường, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, sợ bọn họ sẽ tìm thấy Tề Tư Tần.

Cô lại bị anh ta bịt miệng rồi dẫn đến một căn phòng tồi tàn. Trong phòng không có nóc nhà, chỉ còn lại bốn vách tường nát bươm vì bão cát và gió lốc. Sau khi kéo cô đến đây thì anh ta mới đứng lại, rồi đứng yên cạnh cô. Lộ Diêu Diêu đoán là anh ta đang đợi đồng bọn của mình đến.

“Mày ngoan ngoãn đứng đây đợi cho tao! Đừng có mà giở trò nghe chưa!”

Lộ Diêu Diêu bị người đàn ông đó cảnh cáo, cứ ở đây mãi cũng không phải là cách. Đồng bọn của hắn chắc chắn là đang lùng sục tìm Tề Tư Tần.

Cô nghĩ đến một khả năng. Lục Tiểu Hổ đang ở trong phòng cô bảo vệ con cáo sa mạc. Nếu quá muộn không thấy cô trở về, cậu ta chắc chắn sẽ gọi điện thoại tìm cô. Vậy nên cô cẩn thận cởi bỏ một chiếc giày khác ra.

Trời càng lúc càng tối, Lộ Diêu Diêu mệt mỏi đứng lại, ngồi xuống dưới đất. Người đàn ông bên cạnh ngáp vài lần, cô chớp mắt, hy vọng có thể thoát ra khi anh ta đang ngủ gật. Cô lấy lại tinh thần, nét mặt đầy mệt mỏi, hai tay ôm đầu gối, đầu dựa lên cánh tay.

Người đàn ông liếc nhìn Lộ Diêu Diêu rồi cũng ngồi xuống.

Trong khách sạn Long Môn, Lục Tiểu Hổ ngồi trên ghế sofa trong phòng Lộ Diêu Diêu ngủ gật. Con cáo sa mạc nhỏ ở trong phòng nhảy lên nhảy xuống, đôi chân phục hồi rất tốt. Nó đi đến trước mặt Lục Tiểu Hổ, đôi mắt to tròn, giơ móng vuốt lên gãi vai cậu ta.

Lục Tiểu Hổ Đưa mắt nhìn con vật nhỏ bé trước mặt, “Cái con cáo tai to này, phá tao hoài nha!”

Cậu ta lấy điện thoại di động ra để nhìn thời gian, bây giờ đã hơn một giờ sáng! “Sao bà chủ còn chưa quay lại nhỉ?” Cậu thấy lạ nói. Gọi điện thoại cho bà chủ nhưng lại tắt máy.

Lục Tiểu Hổ cau mày: “Bà chủ đi đâu vậy nhỉ? Cô ấy nói buổi tối sẽ quay lại mà.” Cậu ta đưa tay đặt con cáo sa mạc qua một bên, ngồi trên ghế sofa bắt đầu ngủ tiếp.

*

Khách du lịch ở sa mạc lúc này cũng đã sớm về khách sạn của mình. Các gian hàng cũng dọn dẹp hàng hoá để trở về nhà.

Dương Cảnh Thừa đưa cả đội cứu hộ tiến thẳng đến nơi. Giao chiếc xe gặp sự cố kia cho Triệu Tín kéo về. Còn anh cũng những người khác trong đội thì thay phiên nhau tìm người mất tích.

Trời cứ tối dần, Lộ Diêu Diêu vẫn đang ngồi đục vách tường, còn đội cứu hộ vẫn đang tìm người trong sa mạc.

Một đứa bé, tự mình đi theo hai người lớn. Ba người đó chính là Tề Tư Tần, Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào.

“Thằng nhóc này nãy giờ vẫn cứ đi theo chúng ta hoài. Trinh Trinh, em có chắc là nó với em không có tí quan hệ nào với nhau không?” Lâm Minh Đào hỏi Tần Trinh Trinh.

“Không có. Minh Đào, anh phải tin em. Em sẽ kêu nó quay về.” Nói xong, Tần Trinh Trinh quay người lại, đi đến trước mặt Tề Tư Tần, gằn giọng quát: “Con đi theo hai chú với dì là gì?”

“Mẹ…”

“Im miệng! Ai cho mà gọi như vậy!”

Tề Tư Tần thấy trong mắt của Tần Trinh Trinh hiện lên lửa giận, không dám lên tiếng nữa, nhỏ giọng nói: “Đã trễ như vậy rồi, hai người còn muốn đi đâu?”

“Bọn dì đi chỗ nào cũng không liên quan đến con! Trở về nhanh lên!”

Cậu nhóc suy đoán: “Hai người muốn đến sa mạc sao? Đã trễ như vậy rồi, dì ra đó là gì?”

“Dì cảnh cáo con, không được đi theo dì nữa!” Tần Trinh Trinh nói xong, xoay người đuổi theo Lâm Minh Đào.

Tề Tư Tần đứng tại chỗ không dám động đậy, chờ hai người họ đi xa, mới dám đi tiếp. Khi đến sa mạc, thì lần cậu nhóc mới lần theo dấu chân của Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào đi.

Lâm Minh Đào phải tìm máy chụp hình. Mất cái máy đó, làm anh ta không tài nào ngủ được, trằn trọc trên giường mãi, cuối cùng quyết định ra sa mạc tìm lại.

Chiếu đèn pin vào sa mạc một lúc, Lâm Minh Đào chợt phát hiện có một người bận toàn đồ màu đen, trên đầu đội thêm một cái nón màu đen, trong tay người đó đang cầm cái máy chụp hình của anh.

Anh ta bước tới, giật lấy cái máy, nói: “Cái này là của tôi!”

Chiếc nón người đàn ông kia được đội sụp xuống, không nhìn rõ khuôn mặt, khi Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh đuổi đến thì nghe được một giọng cười: “Máy chụp hình này là của anh?”

*

Lộ Diêu Diêu nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang ngáy lên. Cô biết cơ hội đã đến, dè chừng đứng dậy, định chạy ra. Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong tay người hắn ta vang lên, cô cau mày, không đi được. Cả người cô bất lực dựa hẳn vào tường.

“Tìm được chủ của cái máy chụp hình rồi à? Bọn chúng có biết đứa nhóc kia không?”

Lộ Diêu Diêu nghe được cuộc hội thoại, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Bọn họ đã biết máy chụp hình kia là của Lâm Minh Đào! Đã vậy hắn ta còn nói là biết Tề Tư Tần?

Người đàn ông nhìn về phía điện thoại nói: “Lập tức tìm thằng nhóc đó!”

Không được, không thể để cho bọn họ tìm thấy Tề Tư Tần được. Lộ Diêu Diêu nghĩ, cô kêu lên vài tiếng, gây sự chú ý với người đàn ông kia.

Hắn ta cúp điện thoại, đứng dậy nhìn chằm chằm vào cô, hừ cười: “Các người đều là một phe! Rất nhanh thôi, tao sẽ tìm được thằng nhóc con kia!

Lộ Diêu Diêu lại kêu lên, hắn ta xé miếng vải chặn họng của cô ra, hừ giọng nói: “Muốn nói gì?”

Cô khẽ hắng giọng: “Tôi biết con cáo ấy đang ở đâu.”

“Nói!”

“Chuyện này không liên quan đến đứa bé kia. Là tôi kêu nó ôm con cáo ấy, bảo nó đưa con cáo này trốn vào chỗ nào đó thật an toàn.”

“Trốn vào đâu?”

“Khách sạn Long Môn. Có điều, tối hôm qua tôi đã kêu đứa bé đó thả đi rồi.”

“Thả?” Hắn ta lên giọng.

Lộ Diêu Diêu gật đầu: “Tôi đem nó ra sa mạc rồi thả. Đó mới là nhà của nó.”

Hắn ta tát một cú khá mạnh lên mặt cô.

Ngay lập tức cô cảm thấy vết hằn đó đau rát, ngoài ra cô còn có cảm giác khoé miệng của mình chảy máu. Lộ Diêu Diêu cắn răng, lên tiếng: “Có điều, chân nó bị thương, chắc không chạy xa lắm. Tôi có thể dẫn các anh đi tìm.”

Hắn ta trợn mắt hung tợn nói: “Đưa bọn tao đi liền ngay lập tức! Nếu mày dám giỡn mặt với bọn tao, thì lần tới sẽ không đơn giản chỉ là một cái bạt tay thôi đâu!”

Miệng của cô lại bị chặn bởi tấm vải ban nãy, rồi tiếp tục bị người đàn ông kia kéo đi vào trong sa mạc.

Ở nơi này, không có cách nào để chạy trốn, nhưng sa mạc thì có thể. Bởi vì cô rất quen thuộc với nơi đó, hơn nữa, đội cứu hộ cũng đang tìm người trong sa mạc, cô hi vọng rằng mình sẽ may mắn gặp bọn họ.

Đúng lúc này, bên đội của Dương Cảnh Thừa đã tìm được người mất tích.

“Quả nhiên là ở gần đây, làm tôi cứ tưởng phải dành cả đêm ngoài đây chứ.” Lục Bạch lên xe, cười với Dương Cảnh Thừa nói.

Anh “Ừ” một tiếng, rồi cho xe chạy.

Lục Bạch lên tiếng: “Đi thôi, về nhà đánh một giấc.” Xe của anh nhanh chóng chạy qua những đồn cát.

Theo sát phía sau xe của nhau.

Lộ Diêu Diêu còn chưa đến sa mạc đã nghe được âm thanh của xe chạy. Cái tiếng này không thể nào quên thuộc hơn nữa, là xe của đội cứu hộ. Người đàn ông kia kéo cô nấp sau tấm bảng tên đường. Cô trơ mắt nhìn chiếc xe của Dương Cảnh Thừa lướt qua trước mặt.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô ác có thể gặp được anh rồi. Trong lòng cô không khỏi than thở.

“Đi mau!” Xe của đội cứu hộ vừa chạy khỏi, người đàn ông kia lại thúc giục Lộ Diêu Diêu.

*

Dương Cảnh Thừa rửa mặt xong, trở về giường, phát hiện trên nệm có hai hạt châu màu nâu. Anh nhặt lên, cầm trong tay nhìn một hồi, chắc là của Lộ Diêu Diêu làm rơi.

Gan của người phụ nữ này to thật.

Bỗng nhiên, điện thoại anh chợt kêu lên. Dương Cảnh Thừa cầm hai hạt châu trong lòng bàn tay, nhận cuộc gọi.

“Đội trưởng Dương, tôi muốn gọi hỏi anh một chút, bà chủ…bà chủ của tôi có ở chỗ anh không?” Là Lục Hổ của khách sạn Long Môn gọi đến.

“Không có.”

“Vậy để tôi gọi điện hỏi người khác.”

Cúp điện thoại, Dương Cảnh Thừa đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Anh đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài. Trong tay cầm hai hạt châu thật chặt.