Cái âm thanh đó vừa nghe đã liền nổi da gà. Dương Cảnh Thừa đẩy cô ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Nói cho đàng hoàng.”
Lộ Diêu Diêu cong khóe môi, “Vậy thì không gọi anh nữa.” Tâm trạng của cô rất tốt, bởi vì anh nói cho cô những gì đã làm, chỉ điều này làm cô vui vẻ cả ngày.
Hai người đứng đối mặt nhau. Đôi mắt cô đều hiện lên ý cười. Khuôn mặt anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc. Cô đưa tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc vào mặt anh. Không có gì bất ngờ xảy ra, anh lại bắt gặp tay cô, lấy tay cô ra, rồi buông tay, quay lại đi trở về.
Lộ Diêu Diêu nhanh chóng hét lên: “Dương Cảnh Thừa, chờ một chút!”
“Còn chuyện gì?” Anh không nhìn lại, tiếp tục bước đi, đôi chân giẫm trên cát, phát ra một tiếng rất dễ nghe.
“Chuyện rất quan trọng.” Lộ Diêu Diêu theo sát phía sau, nói.
“Nói.”
“Anh đứng yên đừng nhúc nhích.” Lộ Diêu Diêu hét lên.
Dương Cảnh Thừa đi mấy bước thì dừng lại, xoay người chờ cô đi đến.
Lộ Diêu Diêu chậm rãi đi tới trước mặt anh, bộ dạng tươi cười ra vẻ bí ẩn, sau đó cúi đầu, từ trên người lấy ra một vật, đưa cho anh.
“Có món quà, tặng cho anh.”
Dương Cảnh Thừa nhìn chầm chầm vào vật trước mặt, là tượng hình người điêu khắc bằng gỗ. Tượng điêu khắc trên cơ thể chỉ được che bằng một lớp vải voan mỏng, phần dưới cơ thể là một chiếc váy dài, nhìn giống Lộ Diêu Diêu như đúc. Sở dĩ, lúc sáng cô vui vẻ như vậy là vì nó. Anh nhìn chằm chằm vào tượng điêu khắc gỗ.
Lộ Diêu Diêu nói: “Đây là do một bậc thầy điêu khắc nổi tiếng nhất trên sa mạc. Hàng ngàn món đồ điêu khắc quý hiếm đều được làm bởi bà ấy. Bức tượng điêu khắc người phụ nữ đẹp như vậy lại càng tốn công sức và tâm huyết của bà ấy vào nó hơn.”
Mà người phụ nữ đẹp kia lại là cô.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn cô.
“Nhận nó đi, khó mà có có được một tác phẩm nghệ thuật quý giá.”
Dương Cảnh Thừa vẫn không nhận, Lộ Diêu Diêu nắm lấy tay anh, đặt tượng gỗ điêu khắc vào lòng bàn tay, rồi vội chạy đi.
“Anh thấy cô ấy giống như nhìn thấy tôi.” Cô quay lại và nói với anh, rồi tiếp tục chạy. Thậm chí không gặp khó khăn khi chân vẫn còn một chút khập khiễng.
Dương Cảnh Thừa nhìn xuống tượng gỗ trong lòng bàn tay, quay một vòng mới phát hiện đường cong hoàn hảo phía sau của tượng lại không có gì che chắn. Anh quay người, Lộ Diêu Diêu cũng không có chạy quá xa. Anh đem bỏ tượng gỗ vào túi áo, đi phía sau Lộ Diêu Diêu.
Chẳng mấy chốc, anh đuổi kịp cô, nhưng mà xung quanh có nhiều người hơn. Lại đi được một lát, Lộ Diêu Diêu về đến bên ngoài lửa trại. Cô quay lại, nhìn anh cũng đang đi trở về, khóe miệng cong lên, ngồi xuống đất.
Tề An Thành đã tỉnh, nhưng vẫn đang nằm trên mặt đất. Anh biết Lộ Diêu Diêu đã đi, nhưng không đi tìm cô.
Mấy người khác của đội cứu viện nhảy ở lửa trại một lúc, rồi dừng lại nghỉ ngơi, ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm với người bên ngoài.
Lộ Diêu Diêu ngồi dưới đất nhìn Dương Cảnh Thừa đi tới. Còn vài bước nữa, có người gọi “Đội trưởng Dương.”
Là một giọng nữ.
Lộ Diêu Diêu quay đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là một cô gái với mái tóc dài xoăn hơi quyến rũ.
“Đội trưởng Dương, anh cũng ở đây sao?” Cô gái đó nở nụ cười, nói.
Dương Cảnh Thừa gật đầu, không trả lời, tiếp tục đi.
“À, tôi là Tần Trinh Trinh, cảm ơn anh lúc sáng đã giúp đỡ tôi và Minh Đào.”
Tần Trinh Trinh? Lộ Diêu Diêu quan sát. Tần Trinh Trinh – là người mà cậu bé Tề Tư Tần muốn tìm? Nhưng lại nói mình không biết Tề Tư Tần là ai sao?
Dương Cảnh Thừa không để ý đến Tần Trinh Trinh, vẫn cất bước đi, lại nghe được tiếng của Lộ Diêu Diêu.
“Tần Trinh Trinh?” Lộ Diêu Diêu từ từ đứng lên, chậm rãi đi về hướng của Tần Trinh Trinh.
“Cô là?” Tần Trinh Trinh thấy trước mặt mình là một người đẹp, hơi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi.
“Cô thật sự không biết Tề Tư Tần?” Lộ Diêu Diêu không trả lời Tần Trinh Trinh mà lại hỏi một câu khác.
Tần Trinh Trinh hơi sửng sốt, lắc đầu, “Không biết.”
Lộ Diêu Diêu nhìn Tần Trinh Trinh một chút, “Hiện tại cậu bé đó đang ở bệnh viện, bất tỉnh, sợ có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Trinh Trinh.” Bỗng nhiên có một giọng nam từ phía sau Tần Trinh Trinh truyền đến. Là nhiếp ảnh gia hơn ba mươi tuổi lúc sáng.
“Minh Đào.” Tần Trinh Trinh quay đầu lại, nhìn người đàn ông đó mỉm cười.
Anh ta đi tới bên cạnh, ôm eo Tần Trinh Trinh, cười nói: “Chúng ta qua bên kia xem đi.”
“Được.” Tần Trinh Trinh gật đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt anh ta ở trên người Lộ Diêu Diêu vài giây rồi nhìn sang Dương Cảnh Thừa. Máy ảnh của anh ta bị hỏng, mặc dù sự thật máy ảnh bị hư vì anh ta, nhưng anh ta vẫn có chút trách móc Dương Cảnh Thừa, mà Dương Cảnh Thừa đã cứu xe của anh ta… Anh nhìn Dương Cảnh Thừa gật đầu một cái rồi đưa Tần Trinh Trinh rời đi.
Lộ Diêu Diêu xoay người, nhìn bóng lưng Tần Trinh Trinh có chút suy nghĩ.
“Dương Cảnh Thừa, anh nói xem cô ấy có biết đứa trẻ kia không? Có quan hệ nào với đứa trẻ kia không, là quan hệ như thế nào?” Chờ bóng lưng của hai người Tần Trinh Trinh biến mất, Lộ Diêu Diêu quay sang hỏi Dương Cảnh Thừa.
Anh biết đứa trẻ mà Lộ Diêu Diêu nói là Tề Tư Tần. Anh nói: “Hiện tại, tôi không chắc chắn.”
“Đêm qua đứa bé đã đến tìm Tần Trinh Trinh, cả đêm không chịu rời đi, sáng sớm thì bị ngất. Tiểu Hổ phải đem đứa trẻ đó đến bệnh viện. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng không biết gia đình của cậu bé đó là ai. Chuyện này lại xảy ra trong khách sạn của tôi, làm tôi thêm rắc rối.” Lộ Diêu Diêu nói.
Dương Cảnh Thừa nghe được những gì Lộ Diêu Diêu nói với Tần Trinh Trinh. “Cậu bé kia bây giờ đã tỉnh chưa?” Anh hỏi.
“Tôi chưa nhận được tin. Ban ngày tôi làm sao có thời gian quản chuyện này? Vừa gặp cô Tần Trinh Trinh kia tôi cũng vừa nhớ đến chuyện này.”
Dương Cảnh Thừa nói: “Chờ đứa bé kia tỉnh thì hỏi.”
“Ừm.”
Đúng lúc này, Lục Tiểu Hổ gọi đến.
“Bà chủ, Tề Tư Tần tỉnh rồi, vừa tỉnh lại.”
“Được. Cậu bé đó có sao không?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Cậu bé đó không sao. Bác sĩ nói không có bệnh, buổi tối vì lạnh quá nên ngất, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Như vậy cũng tốt. Tỉnh lại là tốt rồi, xem ra không có chuyện gì lớn. Cậu hỏi xem ba mẹ của cậu bé ở đâu, quan hệ với Tần Trinh Trinh là như thế nào, vì sao lại tìm Tần Trinh Trinh.”
Lục Tiểu Hổ hỏi xong liền gọi lại cho Lộ Diêu Diêu.
Ngay sau đó điện thoại của Lục Tiểu Hổ gọi đến.
“Thế nào?” Cô cầm điện thoại hỏi.
“Cậu bé này nói mình không có cha mẹ, cậu bé này và Tần Trinh Trinh không có quan hệ, cũng không quen biết Tần Trinh Trinh.”
“Kỳ lạ, không có cha mẹ, là một mình chạy tới sa mạc? Tiểu Hổ, cậu ấy tối qua tìm Tần Trinh Trinh làm gì?”
“Cậu ấy nói hôm đó Tần Trinh Trinh cho mình tiền xe nên đến để nói lời cảm ơn.”
“Bà chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta để cậu bé này đi chỗ nào?”
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ một chút, nói: “Đồn công an. Giao cho cảnh sát.”
Lộ Diêu Diêu nói điện thoại với Lục Tiểu Hổ xong, nói với Dương Cảnh Thừa: “Thực sự kỳ lạ. Tôi lại cảm thấy cậu bé này đang nói dối?”
“Vậy đưa đến đồn công an giao cho cảnh sát.” Dương Cảnh Thừa nói.
“Ừm.” Lộ Diêu Diêu gật đầu. Cô cũng không thích xen vào chuyện của người khác.
Dương Cảnh Thừa cất bước đi.
“Anh đi đâu vậy?” Lộ Diêu Diêu hỏi.
“Kêu Triệu Tín bọn họ trở về đội cứu viện.”
Lộ Diêu Diêu nhìn trời, “Anh nhìn xem, mới đây mà bầu trời đã tối như vậy. Sao cũng đang lên kìa.”
Có người ở đây nhìn sao.
Dương Cảnh Thừa không quay đầu lại.
Lộ Diêu Diêu biết không thể ở cùng anh, thở dài một tiếng.
“Bà chủ Lộ, tôi cùng cô ngắm sao.” Tề An Thành từ dưới đất đứng dậy, đi về hướng Lộ Diêu Diêu.
Cô liếc nhìn một cái, “Anh tỉnh rượu rồi à.” Nói xong, liền trở về khách sạn.
*
Hai ngày sau, Lộ Diêu Diêu đang ở trong khách sạn thì lại thấy đứa trẻ kia.