76.
Người ta không thích con gái!
Mấy tháng mới rời đi, ngày nào Dụ Phồn cũng xem vé về Nam Thành. 217 đồng, vậy là cậu có thể gặp lại Trần Cảnh Thâm.
Thậm chí có lần nọ cậu còn mua vé xe rồi, đã thu dọn hành lý xong. Cậu nói với bản thân, chỉ đứng ở lan can cửa sau nhìn một lần thôi, nhìn xong sẽ về ngay lập tức, nhưng khi vừa đến nhà ga thì nhận được điện thoại của bệnh viện, đám đòi nợ đã tìm được địa chỉ hiện tại, đánh Dụ Khải Minh nhập viện.
Y tá chưa nói được mấy câu, đám đòi nợ đã giật lấy điện thoại, người bên kia gào: "Bố mày bảo đối tượng của mày rất giàu! Thế nào đây! Cha nợ con trả, mau đi tìm đối tượng mày vay tiền trả nợ nhanh!"
Sau khi cúp điện thoại, Dụ Phồn đứng ở sân ga rất lâu, nhìn tàu cao tốc chạy tới rồi lại nhìn nó lao đi, nhân viên công tác đứng đó còn đến hỏi cậu có gặp vấn đề gì không.
Bản thân Dụ Khải Minh không thể nào trả được món nợ ông ta vướng, từ sau lần đó, ngày nào Dụ Phồn cũng phải đối mặt với số nợ ấy, không còn nghĩ đến việc quay về nữa.
Thế nhưng thỉnh thoảng có những đêm thao thức, cậu vẫn sẽ vào phần mềm để tra tìm vé tàu, vẫn sẽ nhớ Nam Thành và Ninh Thành chỉ cách nhau 217 đồng tiền, liệu cậu và Trần Cảnh Thâm có thể vô tình gặp nhau ở một góc phố nào hay chăng.
Có lần cậu bắt gặp một khuôn mặt có góc nghiêng rất giống Trần Cảnh Thâm, chỉ nhìn vội thoáng chốc mà cậu đuổi theo đến nửa con phố mới nhận ra góc mặt chính diện khác hoàn toàn.
Lúc ấy cậu đứng giữa biển người, thấm thoắt đã sáu năm, Trần Cảnh Thâm không còn mặc đồng phục cấp ba, ngũ quan không biết đã bị thời gian mài thành thế nào.
Đôi mắt một mí lúc nào trông cũng có vẻ không vui, sống mũi cao thẳng, đường hàm dưới thẳng tắp, từng đường nét đều trùng khớp trong trí nhớ cậu. Nhiều năm trôi qua, bờ vai hắn rộng lớn vững vàng, bộ sắc xám phẳng phiu như tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có trên người hắn, ánh mắt nhìn vào ống kính trong sạch đứng đắn mà thờ ơ xa cách.
Lời nói của chú rể không hề vô lý, Trần Cảnh Thâm vào hình, dù chỉ đứng một góc thôi mà cũng trông như nhân vật chính của bức ảnh.
Chú rể đứng chờ lâu đến nỗi mình mẩy tê cứng, vừa chực mở miệng hỏi thì tầm mắt chớp lóe, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng ấn màn trập.
Trước đây Dụ Phồn không nhận công việc như thế này nên hầu hết các tư thế và động tác đều do Uông Nguyệt đứng bên cạnh hướng dẫn, xong cô sẽ hỏi Dụ Phồn: "Có ý kiến gì không?"
Đến tư thế nào đó, Dụ Phồn ngồi xổm bỗng nhìn chằm chằm tầm ngắm máy ảnh mà yên lặng rất lâu.
Một giây trước khi Uông Nguyệt sốt ruột định thúc giục, yết hầu cậu hơi run, nói: "Bên trái..."
Trần Cảnh Thâm nhìn vào camera, đợi cậu.
"Dịch người sang bên phải một chút."
Trần Cảnh Thâm cử động.
"Dịch sang, lại quay về chút. Quay về chút nữa, cánh tay..."
"Phồn cưng, cậu làm cái gì đấy?" Uông Nguyệt khó hiểu, "Nói như thế thì đến bao giờ? Ra tự tay chỉnh trực tiếp đi."
"..."
Dụ Phồn ngồi xổm ở đó mấy giây rồi mới đứng dậy đi tới như rối gỗ bị giật dây. Một tay cầm camera giơ trước mặt, cậu đi tới bên cạnh Trần Cảnh Thâm, ngón tay cứng nhắc ấn trên vai hắn điều chỉnh góc độ.
"Anh Thâm, đây là lần đầu tiên cậu chụp ảnh kiểu này đúng không?" Chú rể nhìn hắn bị điều chỉnh, không kìm được tiếng cười, "Vất vả rồi."
"Bình thường." Trần Cảnh Thâm nhìn lướt qua đầu người bên cạnh, hỏi, "Cánh tay để thế nào?"
"..."
Dụ Phồn cầm ống tay áo hắn dịch sang bên cạnh, nói liến thoắng "Cứ giữ như thế" rồi lập tức xoay người quay về chỗ cũ.
Khi cậu ngước mắt lên nhìn khung ngắm lần nữa, Trần Cảnh Thâm vẫn giữ nguyên khuôn mặt liệt không hề thay đổi. Vừa nãy cậu che rất kín, chắc hẳn Trần Cảnh Thâm không nhìn rõ mặt cậu.
Dụ Phồn thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi cậu lại nghĩ, nếu Trần Cảnh Thâm phát hiện ra thì sẽ phản ứng như thế nào?
Sẽ nói những gì? Liệu có giận vì năm đó cậu rời đi không nói một lời không? Hay chỉ coi như là gặp lại một người bạn cũ, hoặc một đối tượng thuở dậy thì khờ khạo, ngượng ngùng nói chuyện đôi câu rồi tạm biệt một cách đầy thể diện sau khi kết thúc công việc lần này?
Những suy nghĩ lung tung rối bời ấy cứ tiếp diễn cho đến khi kết thúc nửa đầu buổi quay chụp.
Chú rể đứng bên cạnh cậu vừa xem ảnh vừa khen, Dụ Phồn lơ đãng lướt mở ảnh chụp, đằng trước bỗng có tiếng chuông reo.
Dụ Phồn vô thức ngẩng đầu lên cùng những người khác, bắt gặp ánh mắt Trần Cảnh Thâm, cậu run bắn, cơ thể như bị ánh mắt ấy ghim chặt, cánh tay giơ lên vụng về và chậm chạp ——
Nhưng Trần Cảnh Thâm chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt cậu. Hắn nhấc điện thoại, nói với chú rể: "Tôi đi nghe điện thoại."
Dứt lời, Trần Cảnh Thâm xoay người đi ra ngoài ban công, chỉ để lại bóng lưng quyết đoán tề chỉnh.
Cái chạm mắt ấy quá vội vàng, Dụ Phồn còn không có thời gian để giơ máy ảnh lên che mặt, cậu nâng máy ảnh trước ngực với tư thế trông chẳng ra làm sao.
Đồ ngu ngốc.
Cậu nghĩ rất nhiều, chỉ không nghĩ đến việc đã sáu năm trôi qua, tóc che đến nửa khuôn mặt, liệu Trần Cảnh Thâm có còn nhận ra cậu hay không.
Việc che che giấu giấu khi nãy như một trò hề vậy, đầu óc Dụ Phồn trống không, cậu cúi đầu lặng người, tiếp tục lướt ảnh trong máy.
Cửa ban công vừa đóng lại, phù dâu vừa mới nói không tin IT có trai đẹp lao tới: "Cậu có bạn đẹp trai như thế mà không nói tôi biết sớm! Gửi tôi WeChat cậu ấy đi, nhanh!"
"Người ta ở ngay đây, sao cậu không đi hỏi xin thẳng người ta đi?" Chú rể nói.
"Trông cậu ấy có vẻ thờ ơ xa cách, tôi không dám nói chuyện cùng."
"Thế thì cậu yên tâm, không phải "trông có vẻ", đúng là cậu ấy rất xa cách. Bọn tôi sống chung phòng với cậu ấy suốt bốn năm mà đến năm thứ ba mới quen thân đấy." Chú rể lấy điện thoại, nhưng vừa định gửi WeChat thì chợt nhớ ra, "Không phải, cậu thêm WeChat cậu ấy làm gì?"
"Cậu nói xem? Chẳng lẽ tôi lại kết bái huynh đệ với cậu ấy?" Phù dâu nói, "Đương nhiên là muốn tiến triển thêm rồi!"
"Thế không được, không được." Chú rể bỏ điện thoại xuống.
Cô dâu dựa vào vai anh ta: "Ý anh là sao? Anh đã bảo sẽ giới thiệu cho chị em của em cơ mà?"
"Không phải, đâu có, lúc nãy anh chỉ phản bác câu nói "IT không có trai đẹp" của cô ấy thôi, có bảo sẽ giới thiệu Trần Cảnh Thâm cho đâu." Chú rể nói rất nhanh, "Hình như người ta có đối tượng rồi."
Dụ Phồn trượt ngón tay trên nút bấm máy ảnh, ấn hụt.
"Có là có, không có là không có, hình như là sao?" Cô dâu khó hiểu hỏi.
"Hồi trước đi học thì có, sau khi tốt nghiệp thì anh không biết nữa." Chú rể nói, "Nhưng mà hình như mối quan hệ của cậu ấy với đối tượng của cậu ấy tốt lắm. Ngành của bọn anh rất bận, lâu lắm anh mới gặp em được một lần mà đúng không, nhưng cậu ấy thì khác, cứ đến ngày nghỉ là cậu ấy sẽ đi tìm đối tượng của mình, nên anh nghĩ bây giờ bọn họ vẫn còn ở bên nhau."
"Vẫn chưa chắc mà, hồi học đại học tôi với người yêu cũ cũng dính nhau phát ớn mà cuối cùng tốt nghiệp xong vẫn chia tay đấy thôi." Phù dâu thương lượng, "Thế này đi, cậu cho tôi thông tin liên lạc của cậu ấy để tôi hỏi thử, có thì thôi, chưa có thì tôi ra quân liền."
"Không được, không được." Chú rể lắc đầu.
Cô dâu chuẩn bị nhíu mày lần nữa, chú rể vội nói luôn: "Người ta không thích con gái!"
Căn phòng lặng thinh.
Cô dâu trợn tròn mắt vì bất ngờ, huých vai anh ta: "Anh bị ngốc à? Đây là chuyện riêng tư của người ta chứ có phải thích thì nói ra được đâu?"
"Thì tại bọn em cứ hỏi..." Chú rể nói, "Với cả cũng không hẳn là chuyện riêng tư, hồi năm nhất mới vào đại học, có cô bạn tỏ tình với cậu ấy, thế là cậu ấy thẳng thừng tuyên bố luôn, hầu như mọi người đều biết hết rồi."
...
Dụ Phồn đã không muốn nghe tiếp từ lâu rồi, nhưng phòng làm việc của Uông Nguyệt rất rộng, cậu đâu còn cách nào khác.
Không biết qua bao lâu, cửa ban công lại bị đẩy ra, Trần Cảnh Thâm nói: "Đợi lâu rồi, có một số việc cần xử lý."
"Không sao." Chú rể nói, "Chúng ta tiếp tục nhé?"
Dụ Phồn giơ máy ảnh lên, không ngẩng đầu mà chỉ đáp "Được".
Dự báo thời tiết chẳng chính xác gì, chụp trong phòng làm việc xong mà nhiệt độ ngoài trời vẫn giữ vững ở mức 15.6 độ. Nhưng may là hết mưa rồi, không đến nỗi phải trì hoãn việc chụp ngoại cảnh.
Đến Ninh Thành thì đương nhiên ngoại cảnh là bãi biển. Chú rể thuê một xe thương vụ sáu chỗ và thuê cả tài xế, vừa đủ chỗ cho bọn họ, chỉ không đủ để nhiếp ảnh gia lên cùng.
"Không sao, bên tôi có xe, tôi cũng đã đến chỗ đấy rồi, lát nữa xe mọi người cứ đi theo sau chúng tôi là được." Uông Nguyệt đi xuống từ trên tầng với tấm hắt sáng trong tay, cười nói.
Dạo này cô rất rảnh rỗi, đi làm trợ lý cả ngày hòng gϊếŧ thời gian.
"Được rồi, thế chúng tôi lên xe đợi trước nhé?" Chú rể hỏi.
"Không vấn đề."
Cửa phòng làm việc bị kéo ra, một nhóm người mặc lễ phục đi ra ngoài. Không còn bị chắn lại, gió lạnh tràn hẳn vào bên trong.
Dụ Phồn cúi đầu thu dọn đồ đạc cần mang ra ngoài, cậu cất thuốc dạ dày vào trong túi, nghe Uông Nguyệt trong phòng trang điểm gọi: "Phồn cưng."
Uông Nguyệt cầm trên tay hai chiếc áo khoác nam mới tinh, hồi trước cô mua định tặng bạn trai, nhưng còn chưa kịp tặng thì thằng chó đó đã nɠɵạı ŧìиɦ. Cô hỏi: "Lát nữa cậu mặc ra ngoài làm việc. Thích bộ nào?"
"Không cần." Dụ Phồn nói.
Uông Nguyệt chậc lưỡi: "Thằng nhóc con này sao mà cứ không chịu nghe lời thế nhỉ. Nhanh, chọn một bộ."
"Không cần."
Dụ Phồn cúi đầu nhìn vào túi, đang kiểm tra lại xem mình có thiếu gì không thì bả vai bỗng bị chạm nhẹ. Tưởng lại là Uông Nguyệt, cậu nhíu mày ngẩng đầu lên, song đến khi chạm mắt Trần Cảnh Thâm, nét mặt cậu cứng đờ.
Một chiếc áo khoác màu đen dày nặng được đưa tới, Dụ Phồn vô thức đưa hai tay ôm lấy. Đến khi cậu sực tỉnh lại thì đối phương đã ra khỏi phòng làm việc, còn tiện tay đóng cửa lại.
Uông Nguyệt gom toàn bộ sự việc vào trong mắt. Cô sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Trước đây cũng có không ít người tặng đồ Dụ Phồn hoặc mời cậu đi ăn, cho mượn áo đã là hành động rất hạn chế rồi. Cô nhìn quen nên cũng chẳng thấy lạ, lần này điều bất ngờ duy nhất là người đàn ông khi nãy đẹp trai hơn những người trước một chút.
Thôi được rồi, không chỉ đẹp trai hơn "một chút".
Uông Nguyệt đi đến chỗ Dụ Phồn, định bảo rằng để chị đem trả áo khoác giùm cậu, tránh cho lát nữa cậu lại nói gì đó làm tổn thương người ta, ảnh hưởng đến việc làm ăn. Nào ngờ lời nói vừa đến đầu môi đã quay về, cô nuốt ngược lại vào lòng.
Vì nhìn thấy Dụ Phồn – sau khi chôn chân ở đó thật lâu như tượng gỗ – cuối cùng cũng có hành động.
Cậu lẳng lặng giở áo khoác ra rồi mặc lên người mình, chiếc áo khoác to rộng như ôm bó người cậu vào trong, không còn trông phong phanh như trước nữa.
Trên đường đến bãi biển, mỗi lần dừng xe, Uông Nguyệt lại liếc mắt sang nhìn người ngồi ghế phụ.
"Hai người quen nhau à?" Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ ba, cuối cùng cô cũng không kìm được câu hỏi.
"Vâng." Người bên cạnh khàn giọng đáp.
"Bạn bè à?"
"Bạn cấp ba."
Bấy giờ Uông Nguyệt mới nhớ ra khách hàng lần này cũng là người Nam Thành giống Dụ Phồn và Chương Nhàn Tịnh.
"Thế sao lúc nãy không thấy hai người chào hỏi nhau?" Cô hỏi với vẻ khó hiểu.
Từ sau khi lên xe, Dụ Phồn cứ quay đầu ra ngoài cửa sổ mãi. Cậu vùi miệng trong áo khoác, nhắm mắt ngửi lấy hương bạc hà lành lạnh quen thuộc kia, cảm giác dạ dày run rẩy đau nhói từng cơn.
Cậu yên lặng rất lâu, lâu đến nỗi Uông Nguyệt cứ ngỡ rằng cậu không muốn trả lời, hoặc đã ngủ rồi.
"Em tưởng cậu ấy không nhận ra em." Dụ Phồn nói.