Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 67: Tan học đợi tôi.




67.

Tan học đợi tôi.

Ngô Tư vừa gửi tin nhắn đi, nhóm chat lập tức lặng thinh, rất lâu sau mới có người lên tiếng.

[Vương Lộ An: Hôm nay không phải cá tháng tư, đừng nói linh tinh nhé bạn cùng bàn. Không phải Cục giáo dục bắt trường dừng lớp mũi nhọn rồi à? Trường cấp ba số bảy to gan thế, vừa mới qua một học kỳ đã lén lút mở lại?]

[Ngô Tư: Không nói linh tinh, tôi cũng vừa mới biết...]

[Ngô Tư: Hình như phụ huynh chung tay kí tên nên bên kia mới chịu thả.]

Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau lưng ghế, ngón tay dừng trên màn hình, hắn còn chưa kịp nhắn gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.

Quý Liên Y cầm cốc bước vào: "Mẹ rót cho con một cốc sữa ấm đây, buổi phát động lớp mười hai ngày mai con phải lên bục phát biểu đúng không? Uống xong thì đi ngủ đi."


Ban lãnh đạo trường cấp ba số bảy Nam Thành đều nhất trí cho rằng không chỉ cần quan tâm sát sao đến chuyện học tập của học sinh khối mười hai mà còn phải thường xuyên động viên, cổ vũ bọn họ. Thường các trường học khác chỉ tổ chức một lần lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kì thi đại học một trăm ngày, nhưng cấp ba số bảy Nam Thành muốn tổ chức từ ngày khai giảng lớp mười hai, lên tinh thần mạnh mẽ ngay từ đầu.

Mấy hôm trước Hồ Bàng liên lạc với Trần Cảnh Thâm, bảo hắn lên bục phát biểu hôm khai giảng với tư cách đại diện học sinh.

Sữa ấm được đặt trước mặt, Quý Liên Y quét mắt nhìn điện thoại hắn: "Muộn thế này rồi vẫn còn chơi điện thoại? Dạo này mẹ thấy con hơi mê mẩn với thiết bị điện tử rồi đấy."

Trần Cảnh Thâm đặt bút trong tay xuống, tay còn lại vẫn cầm điện thoại. Hắn tắt màn hình, nhìn cốc sữa ấm rồi ngẩng đầu hỏi: "Mẹ đã biết chuyện chuyển lớp từ sớm rồi à?"


Quý Liên Y khựng lại trước câu hỏi, ánh mắt bà dừng trên khuôn mặt Trần Cảnh Thâm: "Đúng vậy. Trường học đã thông báo cho các con chưa?"

Mấy ngày nay bà vốn cũng muốn lo liệu chuyện chuyển lớp, nhưng trường học lại liên lạc đến, nói rằng đến thời điểm này mà lại thả các học sinh ở lớp mũi nhọn về lại lớp bình thường thì đúng là không công bằng với mấy đứa, vì chương trình học ở lớp mũi nhọn nhanh hơn lớp bình thường, trong khoảng thời gian thả học sinh đi, chúng chỉ có thể học lại những nội dung cũ, điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nhất định lên thành tích của học sinh, thế là trường đã đi thu thập chữ ký của phụ huynh để đưa đơn lên xin Cục giáo dục.

Sau khi nghĩ ngợi, bên kia đã đồng ý. Vì vậy, khóa năm nay của bọn họ chính là lớp mũi nhọn cuối cùng của trường cấp ba số bảy Nam Thành.


"Đây là khởi đầu tốt mà, phải không?" Quý Liên Y vỗ vai hắn, "Uống xong thì soạn đồ đạc ngày mai cần mang đi học rồi đi ngủ đi."

Sau khi Quý Liên Y rời đi, Trần Cảnh Thâm lại bấm mở điện thoại. Bên trong xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.

[–: Mai tôi chuyển sách lên tầng giúp cậu.]

Vì kỳ nghỉ chỉ có hai mươi ngày nên bọn họ để rất nhiều sách lại trong trường, không mang về nhà.

Tin nhắn này không có sự níu giữ, không có nỗi đau buồn, cứ như thể đối với bọn họ, chuyện không học chung lớp nữa chỉ là một việc cực kì bình thường, cực kỳ nhỏ bé.

Bỗng dưng, Trần Cảnh Thâm cũng thả lỏng theo.

Hắn nhớ lại Quý Liên Y từng nói muốn đưa mình đi báo danh, sau rất nhiều lần liên tục bấm mở ảnh đại diện của Dụ Phồn dưới ánh đèn bàn học, hắn tiếc nuối nhắn trả lời: [Không cần.]
Ngày hôm sau, Quý Liên Y không gọi tài xế mà đích thân lái xe chở Trần Cảnh Thâm đến trường.

Trên đường đi, Quý Liên Y nhỏ nhẹ dặn dò hắn rất nhiều chuyện, mấy ngày nay bà vẫn luôn như thế, như thể muốn bù đắp lại nửa năm thiếu vắng những lời cằn nhằn vừa qua vậy.

Trần Cảnh Thâm yên lặng nghe, câu nói "Con về lại lớp cũ được không" cứ quanh quẩn nơi đầu môi, cuối cùng vẫn không thành tiếng.

Quý Liên Y sẽ không đồng ý với yêu cầu ấy, mà hắn thì chưa muốn để Dụ Phồn lọt vào tầm mắt của Quý Liên Y quá sớm.

Thôi, chỉ hai học kỳ thôi mà.

Sau khi đến trường, mặc dù Trần Cảnh Thâm đã nói không cần, Quý Liên Y vẫn cứ bận tới bận lui.

Đầu tiên bà đến văn phòng nói chuyện với giáo viên một lúc, sau đó đến tìm Trần Cảnh Thâm để bổ sung thêm một khoản tiền vào thẻ ăn căn tin của hắn, cuối cùng lên lớp của Trần Cảnh Thâm giúp hắn sắp xếp lại sách vở.
"Ngồi đây có nhìn thấy bảng không?" Quý Liên Y hỏi.

"Có ạ."

"Đằng sau chỗ con ngồi là điều hòa, không tốt. Hay để mẹ đi tìm giáo viên đổi chỗ cho con."

"Không cần."

"Được rồi. Giờ mẹ về rồi, sau này kỳ thi nào cũng phải mang bài về cho mẹ xem, mẹ cũng đã lật xem qua bản nháp của con, mẹ nhớ là nó hơi bị lộn xộn đấy, dù có là nháp thì cũng phải giữ cho thật sạch đẹp."

"Vâng."

Ngô Tư bên cạnh, thân là bạn cùng bàn mới của học sinh giỏi, trợn to mắt há hốc mồm yên lặng ngồi nghe một lúc – cho đến khi người phụ nữ nọ nhìn thoáng qua cậu ta.

"Chào cháu." Quý Liên Y cười, "Cô là phụ huynh của Trần Cảnh Thâm."

Ngô Tư: "...Cháu chào cô ạ."

"Thật ra Cảnh Thâm rất dễ xao nhãng, nếu được thì mong cháu cố gắng đừng làm phiền nó trong giờ học..."

"Mẹ." Trần Cảnh Thâm ngước mắt, lạnh nhạt ngắt lời bà, "Lễ phát động sắp bắt đầu rồi, mẹ về trước đi."
Thật ra Quý Liên Y rất muốn ở lại xem bài diễn thuyết của con trai, bà rất thích ngắm nhìn Trần Cảnh Thâm tỏa sáng giữa đám đông. Trải qua một cuộc hôn nhân cực kỳ thất bại, nực cười và mất mặt, con trai đã trở thành niềm kiêu ngạo, trở thành trụ cột tinh thần lớn nhất của bà.

Tiếc rằng vẫn chưa đến thời gian bà có thể dốc toàn tâm toàn lực chăm sóc con trai mình, công việc nghiệp vụ vừa mới chuyển về trong nước, còn rất nhiều việc chưa được quyết định, bà còn phải bận thêm một thời gian nữa.

Quý Liên Y kéo dây an toàn, trả lời ngắn gọn một email chưa kịp xem, sau đó đeo kính râm chuẩn bị lái xe rời đi.

Hai tiếng "Cộc cộc" vang lên, có người gõ vào cửa sổ xe của bà.

Quý Liên Y quay đầu, bà nhìn thẳng cái người đứng bên ngoài cửa sổ xe đang khom lưng ngó vào bên trong, vô thức nhíu mày.
Người nọ nhếch môi cười với bà, lại gõ "Cộc cộc", Quý Liên Y nắm vô lăng, cố chịu đựng cái cảm giác khó chịu vô cớ trong lòng, kéo cửa sổ xe xuống một chút.

"Có chuyện gì?" Bà hỏi.



Lớp 12-1 biến mất trước đây đã quay lại rồi, khi sinh hoạt tập trung trên sân thể dục, các lớp khác phải dịch sang bên phải một chút để nhường chỗ cho lớp 12-1 xếp hàng.

Ở hàng lớp 12-7, Vương Lộ An ủ rũ vẫn chưa chấp nhận nổi hiện thực rằng khai giảng đã đến ——

"Tại sao lại phải đi học? Không phải hôm qua tao vừa mới nghỉ à? Dựa vào đâu mà nghỉ có hai mươi ngày cũng được coi là nghỉ hè? Mẹ, tại sao tao vừa quay lại từ kỳ nghỉ hè đã không còn bạn cùng bàn nữa rồi?"

"Nói cái đéo gì đấy?" Tả Khoan đứng ở hàng bên cạnh làm bộ làm tịch ngoáy tai, "Không phải ngồi một mình càng sướng hơn à?"
"Sướng đéo, cô đơn chết được! Còn chẳng có ai để nói chuyện... Ồ?"

Vương Lộ An đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu ta quay đầu nhìn một người khác cùng lớp cũng đang không có bạn cùng bàn: "Dụ Phồn, thế chẳng phải là hai bọn mình lại có thể ngồi cùng nhau rồi sao?"

Tả Khoan: "Nằm mơ đi, mày nghĩ chủ nhiệm lớp mày sẽ cho hai bọn mày ngồi chung chắc?"

"Trước đây thì đương nhiên là không, nhưng giờ thì chưa chắc." Vương Lộ An giơ ngón tay cái với người đằng sau, "Bây giờ anh em tao đã nằm trong top 500 của khối rồi, điểm của tao cũng tiến bộ, nếu cả hai bọn tao cùng xin Phóng Cầm, không chừng sẽ được thật..."

"Không." Người đằng sau lạnh lùng ngắt lời cậu ta.

"Tại sao??"

Dụ Phồn đút hai tay trong túi, mí mắt uể oải hơi cụp xuống: "Quá ồn ào, ảnh hưởng đến việc học của tao."
Vương Lộ An: "..."

Tả Khoan: "..."

Nói thế nào nhỉ, mặc dù thời gian này đúng là Dụ Phồn có học, nhưng có lẽ là vì phong độ vẫn chưa theo kịp nên câu nói ấy vẫn có cảm giác rất ảo ma khi thốt ra từ chính miệng cậu.

Vương Lộ An định nói gì đó, nhưng chợt thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc qua khóe mắt, cậu ta bật thốt: "Này, đến lượt học sinh giỏi diễn thuyết rồi."

Cái đầu vốn đang gục xuống ngẩng phắt lên.

Đồng phục của Trần Cảnh Thâm chói sáng đến mức khiến cho sắc trắng trên người Hồ Bàng đứng bên cạnh cũng ngả vàng đi nhiều, bả vai thẳng tắp rộng lớn áp sát áo đồng phục, ngón tay kẹp bản thảo diễn thuyết không hề giấu giếm.

"Chào mọi người, mình là Trần Cảnh Thâm lớp 12-1." Giọng nói lạnh nhạt của cậu thiếu niên vang lên giữa sân thể dục.
Đương nhiên Trần Cảnh Thâm không để tâm chuyện diễn thuyết, hắn không chuẩn bị gì nhiều, đọc bản thảo từ đầu đến cuối, Dụ Phồn cũng ngước cằm nhìn hắn chẳng chút kiêng dè.

Đọc xong bản thảo với tông giọng không hề có cảm xúc, Trần Cảnh Thâm cầm tờ giấy xuống bục, lúc sắp đi đến hàng lớp bọn họ, Dụ Phồn đứng thẳng người lên theo thói quen, chuẩn bị chờ Trần Cảnh Thâm tới sẽ nghiêng người nhường đường cho hắn đi.

Trần Cảnh Thâm ngang qua hàng lớp 12-7, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Dụ Phồn hơi khựng lại, sau đó thong thả buông vai.

Trong lớp cũng có rất nhiều người giống cậu, quay đầu theo bóng dáng Trần Cảnh Thâm.

Vương Lộ An ngó đầu nhìn chằm chằm lớp 12-1 ở đằng xa nhất hồi lâu, cậu ta thì thầm: "Chậc, sao tao thấy ngẩn ngơ quá mày, học sinh giỏi thực sự đã từng ở lớp bọn mình sao?"
Dụ Phồn không đáp, cậu cũng quay đầu nhìn về phía lớp 12-1, tìm thấy người đứng nghiêm chỉnh nhất ở đám đầu hàng, sắc mặt lại càng tệ hơn.

Hồi ở lớp (7), bộ đồng phục sạch sẽ gọn gàng trên người Trần Cảnh Thâm luôn tạo cảm giác như hạc giữa bầy gà, quay về lớp (1) thì tốt hơn nhiều rồi, các học sinh đứng đằng trước đằng sau đều cài kín khuy áo giống hắn, chỉ không mặc đẹp như hắn thôi.

Thật ra tối hôm qua khi nghe tin sẽ chuyển lớp, Dụ Phồn chẳng thấy có gì đáng ngại, vốn dĩ Trần Cảnh Thâm không theo cùng tiến độ với cái lớp này, được về lớp mũi nhọn đương nhiên là tốt nhất.

Dù sao vẫn học chung trường, bọn họ vẫn có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.

Nhưng khi thực sự chia lớp rồi, bỗng dưng cậu lại cảm thấy khoảng cách rất xa. Phòng học cách nhau bốn tầng, phân nhánh học các tiết thể dục không cùng ngày, thậm chí xếp hàng trên sân thể dục cũng phải cách nhau đến sáu lớp.
Với lại ——

Từ lúc xuống khỏi bục, Trần Cảnh Thâm không liếc mắt nhìn cậu đến một lần.

Chậc.

Vào lúc Dụ Phồn chuẩn bị thu tầm mắt về, cái đầu nghiêm túc kia bỗng hơi cúi xuống, cánh tay cũng gập lại.

Giây tiếp theo, điện thoại trong túi Dụ Phồn rung lên.

[S: Tan học đợi tôi.]

"..."

Dụ Phồn nhìn chằm chằm mấy chữ ấy giây lát, cậu nhắn trả một câu "Ừ" rất lạnh lùng, sau đó ngẩng đầu, lại quay trở về dáng vẻ lười nhác uể oải trước đây.



Tiết cuối cùng của buổi chiều, Trần Cảnh Thâm đang giải đề, bỗng nghe xung quanh có tiếng xì xào bàn tán.

"Sao cậu ấy lại ở đây?"

"Không biết, sợ thật, hình như đến đây kiếm chuyện..."

"Chắc chắn là đi đánh nhau rồi, lát nữa bọn mình về chung đi."

Trần Cảnh Thâm ngồi ở tổ trong cùng của phòng học. Hắn dừng bút, ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa lớp theo tầm mắt của những học sinh khác.
Bắt gặp bạn trai của mình.

Dụ Phồn dựa vào bức tường thấp bên ngoài hành lang lớp 12-1, áo đồng phục rộng rãi khít trên người cậu một cách lộn xộn. Trong miệng còn nhai kẹo cao su, cậu tuần tra từng người trong lớp 12-1 với vẻ cà lơ phất phơ.

Hai người chạm mắt nhau, Dụ Phồn thổi vỡ bong bóng mà khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Cậu giục bằng ánh mắt: Nhanh lên.

Trần Cảnh Thâm nhướng mày trả lời: Tôi đâu có làm gì được.

Dụ Phồn từ bé đã không có kiên nhẫn. Năm phút sau, cậu quay người, cúi đầu kiếm tìm mấy người anh em đã bị cậu cho leo cây trận đấu bóng rổ trong những đốm đen trên sân.

Mười phút sau, Dụ Phồn dựa vào bức tường bên cạnh một cánh cửa sổ nào đó của lớp 12-1, nhìn chằm chằm lên bảng đen bằng ánh mắt rét lạnh.

Quỷ gì đây, sao cậu nghe không hiểu bài nào thế này?
Bạn học ngồi cạnh cửa sổ run như cầy sấy, không dám ngẩng đầu.

Mười lăm phút sau, Dụ Phồn di chuyển tới cửa trước phòng học. Cậu nghiêng người dựa cửa, vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Giáo viên chạm mắt cậu: "..."

Dụ Phồn: "?"

Trần Cảnh Thâm cúi đầu xoay bút, không thể nhìn được nữa, hắn nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ tránh đi tầm mắt của bạn trai mình, bắt đầu cười.

Sau khi tan học, Trần Cảnh Thâm là người ra khỏi lớp đầu tiên.

Đợi đối phương đến đứng trước mặt, Dụ Phồn lạnh lùng chất vấn: "Sao giáo viên của cậu có thể dạy quá giờ như thế được?"

Giáo viên đi ngang qua đằng sau: "..."

"Thi thoảng thôi." Trần Cảnh Thâm hỏi, "Sao cậu lại lên đây?"

Dụ Phồn: "Không phải cậu bảo tôi đợi cậu à?"

"Bảo cậu ở trong lớp đợi tôi."

Nhiều học sinh ở lớp 12-1 thường sẽ ở lại lớp tự học sau giờ, không thể giảng bài được. Trần Cảnh Thâm nắm dây quai cặp sách ước chừng, nón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Dụ Phồn, "Đi, về lớp 12-7."


Trang Phóng Cầm đứng dậy với bài tập hè đã chấm chữa xong trong tay, cô vừa ra khỏi văn phòng thì gặp một giáo viên toán vừa tan tiết.

"Cô Trang, về à?" Đối phương hỏi.

"Vẫn chưa." Trang Phóng Cầm cười, "Sáng mai tôi có việc không đến trường, giờ lên lớp đặt bài thi lên bục giảng để sáng mai chúng nó phát trả bài."

"Ồ." Đối phương hơi do dự, nói, "Cô Trang, vừa nãy tôi thấy cậu học sinh có hai nốt ruồi trên mặt đến cửa lớp 12-1 tìm Trần Cảnh Thâm..."

Hiểu ý trên nét mặt đối phương, Trang Phóng Cầm gật đầu ngay, cô đáp: "Không sao, hồi trước ở lớp tôi hai đứa nó ngồi cùng bàn, quan hệ tốt lắm."

Đối phương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy à, thế được rồi, tôi đi trước đây, chị cũng về sớm đi nhé."

Nói tạm biệt với người kia xong, Trang Phóng Cầm đi về phía lớp mình.
Đã tan học được một lúc lâu, vả lại hôm nay cũng vừa khai giảng, học sinh về rất sớm, phòng học trên tầng ba tĩnh mịch như không ai.

Trang Phóng Cầm mải suy nghĩ cân nhắc về chuyện điều chỉnh chỗ ngồi, bất giác đã tới cửa sau lớp 12-7. Ấy vậy mà, trong phòng học lại đang có người.

Giáo viên thường có cái thói xấu là thích đánh úp bất ngờ. Nghe thấy tiếng động, Trang Phóng Cầm vô thức chậm bước, thò đầu nhòm từ cửa sau, sau đó nở nụ cười hài lòng.

Ở bàn cuối cùng tổ cuối cùng, hai nam sinh mặc áo phông trắng đồng phục ngồi sóng vai y như ngày dĩ vãng. Một người cầm bút viết lách trên giấy nháp, tiếng giảng đề lạnh lùng trầm thấp. Người còn lại ngồi không ra ngồi, gập cánh tay chống đầu, không nhìn ra là có đang nghiêm túc nghe hay không.

Trang Phóng Cầm vừa chực bước vào lớp học thì làm xong bài, người giảng bài đặt bút xuống, đưa tay vén tóc của cậu trai ngồi bên cạnh ra sau, sau đó nghiêng người ghé lại gần.
Mặt trời chìm dần về phía tây, hoàng hôn bị cánh cửa sổ cắt thành từng dải dài.

Hai người họ ngồi trong ánh vàng thiêu đốt, đón lấy một nụ hôn thân mật không lời khi khuôn viên trường chìm vào lặng thinh.

Bước chân vừa nhấc lên của Trang Phóng Cầm đột ngột đông cứng, cõi lòng cô thảng thốt khôn cùng.