Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 37




Có đôi khi lúc phát bệnh Nguyên Cẩm Hoa sẽ ở đây.
Cô không thể chịu được cảnh này.
Khấu Tấn khóc, cô cũng khóc theo. Cô sẽ hỏi cậu: “Con muốn mẹ phải làm sao đây?”
Cô thường xuyên hỏi cậu những lời này.
Nhưng Khấu Tấn cũng không biết.
Cậu không biết cậu muốn Nguyên Cẩm Hoa làm gì, có lẽ cậu chỉ muốn cô ở bên cạnh cậu chăng? Cậu không chắc. Vì vậy, khi Nguyên Cẩm Hoa lại hỏi, Khấu Tấn trả lời cô như vậy. Nguyên Cẩm Hoa hỏi cậu: “Mẹ ở đây với con cả ngày, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
Khấu Tấn cảm thấy mệt mỏi, cậu không còn nói về nhu cầu của mình với ai ngoài bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu động viên cậu: “Dù người khác không hiểu cũng không sao, trước đây họ cũng không hiểu cậu, bây giờ cậu có bác sĩ rồi, đúng không?”
Đúng vậy, thật tốt quá.
Khấu Tấn không quay lại trường học nữa, Tần Tứ cũng mất hứng thú với trường học. Hắn ngồi im trên ghế cả ngày mà không nói gì. Ngoài việc nói chuyện với Tào Hành Côn và Lâm Vũ Văn, những người còn lại trong mắt hắn dường như chỉ là người qua đường. Không biết tại sao, Tào Hành Côn cảm thấy dường như hắn đã trở thành một Khấu Tấn khác.
Khấu Tấn trước kia cũng là như vậy, không nói lời nào, không đùa giỡn, không vui, không cười.
Lâm Vũ Văn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Khấu Tấn. Đó là Khấu Tấn trước kia.
Khấu Tấn trước kia trông như thế nào?
Tràn đầy sức sống, tham gia vào tất cả các hoạt động ngoại khóa, từ khoa học, thư pháp, mỹ thuật đến bóng rổ, giải thưởng gì cũng từng đạt được. Ngoài ra, cậu còn rất giỏi, giỏi cả về thể thao lẫn học tập. Không biết từ khi nào, cậu trở nên im lặng và khép kín hơn, không còn tinh nghịch thu hút mọi người như trước. Cậu biến mình thành một con nhím, dựng gai nhọn hướng về mọi người.
Lâm Vũ Văn hối hận, rõ ràng Khấu Tấn thay đổi lớn như vậy, tại sao cậu không nhận ra sớm hơn?
Thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
Lần đầu tiên Lâm Vũ Văn nhận thức rõ ràng về sự lạnh lùng của lòng người. Dần dần, cậu cũng ít chơi với người khác, thỉnh thoảng chỉ đánh bóng với Tào Hành Côn hoặc hỏi thăm Tần Tứ về tình hình của Khấu Tấn. Trước đây cậu tưởng rằng những người bạn thân thiết đều lặng lẽ rời xa cậu vì cậu chọn đứng về phía Khấu Tấn. Nhưng Lâm Vũ Văn không hối hận, cậu cảm thấy trước đây mình chắc chắn là mù mới kết giao với những người vô tâm như vậy.
May mà bây giờ sửa sai chưa quá muộn.
Thỉnh thoảng trong lớp có người nhắc đến Khấu Tấn, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Tần Tứ dọa sợ, nên hầu như không ai dám nhắc đến nữa.
Tin đồn lan truyền khắp khối là điều không thể tránh khỏi, ngoài Giải Thiến hỏi Tần Tứ về tình hình của Khấu Tấn, những người khác đều im lặng không nhắc đến. Giải Thiến luôn biết Khấu Tấn là người biết che giấu mọi chuyện, nhưng không ngờ cậu lại che giấu sâu đến vậy.
Giáo viên dạy toán không còn hung dữ như trước, ông chỉ giảng bài, không nói nhiều. Đôi khi, ông nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Khấu Tấn và thất thần, phải mất vài phút mới tỉnh lại, cần người nhắc nhở.
Thành tích của Tần Tứ vẫn không thay đổi, luôn đứng đầu, khoảng cách với người khác ngày càng xa.
Lâm Vũ Văn hỏi Tần Tứ có thể đến thăm Khấu Tấn không, Tần Tứ đã xin ý kiến Khấu Tấn, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày Lâm Vũ Văn đến thăm là một ngày nắng đẹp, dù hơi lạnh, nhưng mây trắng, trời xanh và mặt trời đều thật dễ thương. Cậu muốn mang một ít đồ ăn đến thăm Khấu Tấn, nhưng chợt nhận ra mình không biết sở thích của Khấu Tấn, chỉ có thể mang theo một ít bánh quy và giỏ trái cây mà Khấu Tấn từng lấy từ cậu lần trước và ăn một ít.
Đã lâu không gặp, mọi người đều thay đổi nhiều.
Lâm Vũ Văn thấy Khấu Tấn dường như mập lên một chút, cậu cảm thấy đó là một dấu hiệu tốt.
“Gần đây thế nào? "Lâm Vũ Văn khô khan hỏi.
“Cũng được.” Khấu Tấn trông tự nhiên hơn Lâm Vũ Văn nhiều, cậu mời Lâm Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh, “Còn cậu, học hành vẫn ổn chứ?”
“Ổn, lần thi trước tôi tiến bộ năm bậc.” Lớp 12 rồi, có thể tiến bộ một bậc đã là rất khó khăn, huống chi là năm bậc.
Cảm giác xa lạ từ lâu chưa gặp nhau dần tan biến qua cuộc trò chuyện này, Khấu Tấn thật sự mừng cho cậu ấy.
Khấu Tấn nói: “Cố gắng vừa đủ là được, lúc cần chơi cũng phải thư giãn.”
Lâm Vũ Văn cảm thấy Khấu Tấn như một cô giáo nhỏ đứng trên bục giảng, điều này khiến cậu ta bật cười: “Biết rồi.”
“Có chuyện gì xảy ra không? Ở trường ấy.” Khấu Tấn rót cho cậu ta một ly nước.
Vì áo bệnh nhân hơi ngắn, động tác này khiến vết sẹo trên cổ tay Khấu Tấn lộ ra một chút. Lâm Vũ Văn không ngờ mình có thể nhìn thấy những vết sẹo này một cách rõ ràng đến vậy, dù nhìn thêm lần nữa cũng không kiềm được nỗi đau lòng. Cậu ta thầm mắng mình thật nhiều.
Khấu Tấn cũng nhận ra điều này, cậu im lặng thu tay lại, nói trước: “ Tôi không sao.”
“Nếu thật sự không sao, cậu đã không thành ra thế này.” Lâm Vũ Văn đáp nhanh chóng.
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm.
“Cho tôi xem được không?” Lâm Vũ Văn nói nhỏ.
Khấu Tấn cụp mắt, cậu xắn tay áo lên.
Những vết sẹo từ từ lộ ra trong tầm mắt của Lâm Vũ Văn, bao gồm cả vết sẹo dài và kinh khủng giống như con rết nằm trên cổ tay mỏng manh của Khấu Tấn. Trước đây cậu ta cảm thấy da của Khấu Tấn quá trắng, giống như một cô gái nhỏ, nhưng bây giờ, làn da trắng này chỉ khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Lâm Vũ Văn cảm thấy nhiều lời muốn thốt ra, cậu muốn hỏi tại sao Khấu Tấn lại làm vậy, muốn hỏi cậu ấy có đau không, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu khô khan: “Xin lỗi.”
“Cậu không cần xin lỗi tôi, đừng nói như vậy.” Khấu Tấn không chấp nhận câu nói của cậu, “Nguyên nhân của những điều này không phải là cậu, không liên quan gì đến cậu, cậu không cần phải nhận trách nhiệm về mình.”
Lâm Vũ Văn cảm thấy Khấu Tấn đã thay đổi, cụ thể thay đổi ở đâu cậu cũng không rõ, nhưng cậu ấy dường như trở nên cụ thể hơn, không còn là người mà Lâm Vũ Văn không thể thấy hoặc chạm vào, cậu ấy như đột ngột rơi từ trên mây xuống mặt đất.
“Nhưng tôi đã phớt lờ cậu cùng bọn họ.”
“Không ai bắt buộc phải quan tâm đến ai cả.” Khấu Tấn kiên nhẫn giải thích, “Trước đây tôi cũng không quan tâm nhiều đến cậu, nếu nói vậy, tôi cũng cần phải xin lỗi cậu.”
“Cậu còn nhỏ, lớn lên rồi sẽ hiểu, trên thế giới này, tình cảm con người lạnh nhạt rất nhiều, chuyện này thật sự không đáng kể.”
Nghe như thể cậu đã trưởng thành vậy. Lâm Vũ Văn nghĩ thế, nhưng không thể nói ra. Khấu Tấn lúc này trông quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thích hợp để nói đùa.
“Tôi biết rồi. " Cậu ta trả lời như vậy.
"À đúng rồi, Tào Hành Côn cũng sẽ đến đây." Lâm Vũ Văn chuyển đề tài, cậu không muốn bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng như vậy. Thư giãn một chút cũng không sao.
“Tào Hành Côn?”
Khấu Tấn không có giao lưu gì với Tào Hành Khôn, ngoài việc biết cậu ta có quan hệ khá tốt với Tần Tứ, còn lại thì không hiểu nhiều, một người như vậy sao lại đòi đến thăm cậu.
"Ừ, Tần Tứ không cho cậu ta đến, nói sợ cậu ta làm phiền cậu.”
Khấu Tấn vì thế nở nụ cười.
Cuối cùng cũng thấy nụ cười của Khấu Tấn, Lâm Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta không muốn vì mình mà phá hỏng tâm trạng của Khấu Tấn, không nói đến việc Tần Tứ sẽ tức giận, bản thân cậu ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Bây giờ cậu thân với Tào Hành Khôn lắm à?" Khấu Tấn như một người bạn cũ, quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, "Trước đây hình như cậu không đi cùng cậu ta.”
“Trải qua một số chuyện, nhận ra một số bản chất con người thôi." Lâm Vũ Văn có chút cảm thán, "Đến bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt thật của một số người, nhưng cũng tốt, có thể tìm được những người bạn thật sự đồng điệu, những người trước kia, coi như là đóng học phí, không nhắc đến nữa.”
"Ồ đúng rồi, để tôi kể cho cậu nghe…”
Khấu Tấn gần như có một ảo giác, dường như họ vốn đã quen thân như vậy, không có chuyện gì là không nói được. Những đau khổ trước đây đều là do cậu tự tưởng tượng ra.
Bọn họ hàn huyên rất lâu, nói tới khi sắc trời tối dần.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời, mặt trăng phản chiếu ánh sáng của mặt trời, chiếu sáng đêm đen. Đây là một buổi tối đẹp, trên trời còn có những ngôi sao lấp lánh.
Lâm Vũ Văn ra về khi trời đã tối, hôm nay Nguyên Cẩm Hoa không đến, cô còn bận chăm sóc con nhỏ của chủ nhà.
Ngày mai không phải đi học, Khấu Tấn đặc biệt cho phép Tần Tứ có thể rời đi muộn hơn một chút.
Tần Tứ ôm Khấu Tấn từ phía sau, cùng cậu ngồi trên giường bệnh. Người bạn giường bên đang đeo tai nghe chơi game, qua một chiếc rèm có thể thấy ánh sáng mờ mờ.
Nghe khi bác sĩ đi khám, nói rằng cậu bé tám tuổi kia dường như không ổn, chứng háu ăn ngày càng nặng, Khấu Tấn thường thấy cậu bé đang ăn cái gì đó.
Nói thật, lúc đầu Khấu Tấn cũng không hiểu chứng háu ăn là gì như họ. Sau này cậu tìm hiểu trên mạng, đại khái là không thể kiểm soát việc ăn uống, sau đó sẽ thực hiện những hành vi không đúng như thúc nôn, bài tiết để giảm cân.
So với trầm cảm, chứng háu ăn ít bị hiểu lầm hơn vì không nhiều người biết đến nó.
Khấu Tấn luôn thấy cậu bé với khuôn mặt tái nhợt từ nhà vệ sinh trở về, sau đó tiếp tục ăn không ngừng.
Trong thời gian cậu bé nằm viện, cha mẹ cậu bé không đến nhiều lần, trong ký ức không hoàn chỉnh của Khấu Tấn, câuu chỉ gặp họ một lần, có vẻ như là dân văn phòng, thời gian làm việc vẫn mặc vest. Ông ta chỉ để lại một câu rồi đi: "Chi phí đã đóng đủ, hãy dưỡng bệnh ở đây.”
Y tá nói những ngày này cậu bé sẽ xuất viện, hình như nhà có vấn đề gì đó, không muốn tiếp tục điều trị hay sao đó, Khấu Tấn chỉ nghe một chút rồi im lặng rời đi.
Suy nghĩ đi xa, Khấu Tấn cố gắng kéo nó trở lại hiện tại.
"Cậu vẫn chưa về à?" Cậu nói nhỏ với Tần Tứ.
Tần Tứ hôn lên trán cậu một cái: "Chút nữa thôi.”
Bọn họ không nói gì, nhưng dường như đã nói hết mọi thứ.
Đây là buổi tối đẹp nhất.
Họ yên lặng dựa vào nhau, không tranh cãi, không hành động, yên tĩnh, tận hưởng.
Khấu Tấn nghĩ, nếu cậu không mắc chứng trầm cảm thì tốt biết bao, nếu cậu khỏe mạnh, Tần Tứ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Không phải cậu không thấy, Tần Tứ gầy đi, còn cao lên, hắn ít nói hơn.
Tất cả những điều tốt đẹp của Tần Tứ đã chết vào ngày hôm đó, hắn buộc phải trở thành người lớn, buộc phải chịu đựng đau khổ cùng cậu.
Khấu Tấn không muốn nghĩ về những điều này, nhưng cậu không thể kiểm soát suy nghĩ của mình, cậu không thể kiểm soát.
Tần Tứ đi rồi.
Khấu Tấn co ro trong bóng đêm.
Cậu không thể kiểm soát nước mắt mình.
Nếu thu thập tất cả nước mắt cậu đã rơi, có lẽ sẽ trở thành một dòng sông lớn.
Nếu cậu khỏe mạnh thì tốt biết bao, không có gì quan trọng hơn sức khỏe.