Lý Khinh Diêu lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô đi tàu giường nằm đêm. Trước giờ cô chỉ toàn đi tàu cao tốc.
Mặc dù đơn vị có thể đặt vé giường cứng, nhưng Trần Phổ đã quyết định đặt giường mềm sau đó vẫn báo giá theo giá giường cứng và tự bỏ tiền túi bù vào phần chênh lệch. Lý Khinh Diêu không rõ sự khác biệt giữa hai loại giường này. Trần Phổ đeo ba lô, xách vali của Lý Khinh Diêu còn cô thì tay không đi theo anh lên tàu.
Do không phải mùa du lịch, lại là ngày đi làm nên trong toa tàu chỉ có lác đác vài người. Hai người may mắn mua được hai giường dưới cùng một khoang. Hiện đã là chín giờ hơn, trong khoang chỉ có một người nằm giường trên đang ngủ say.
Trần Phổ bỏ hành lý của mình lên giường dưới có người, rồi bảo Lý Khinh Diêu ngủ ở giường đối diện. Lý Khinh Diêu cất đồ xong, quay lại thấy Trần Phổ lấm tấm mồ hôi liền rút khăn giấy đưa cho anh. Trần Phổ cầm khăn giấy, cảm ơn cô rồi lau sạch mồ hồi trên trán và trên mặt. Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào vạt áo trước đã ướt một mảng nhỏ của anh, nói nhỏ: “Anh có muốn thay quần áo không? Điều hòa trong toa tàu mạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh.”
Trong khoang xe mờ tối, mắt Trần Phổ sáng rực, anh nhìn cô rồi đáp: “Tôi hiếm khi bị cảm lắm.” Nhưng anh vẫn lấy một chiếc áo phông sạch từ trong túi ra, rồi lấy thêm một chiếc khăn và nói: “Tôi đi lau sơ người, em ngồi nghỉ một lát đi.”
“Ừm.”
Sau khi Trần Phổ đi, Lý Khinh Diêu nhìn thấy một chiếc ghế tựa vào tường lành lang. Lý Khinh Diêu tò mò đi tới, ấn ghế xuống và ngồi thử. Tay cô chống lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, phong cảnh núi rừng lướt qua trong chớp mắt. Lý Khinh Diêu áp mặt vào cửa kính lạnh như băng, bên tai cô là tiếng tàu hỏa chạy “xình xịch”. Cô cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp, in đậm cảm giác hoài cổ và yên bình. Tâm hồn cô theo con tàu băng qua những cánh đồng vô tận trong màn đêm.
Lý Khinh Diêu đang ngẩn ngơ, thì bỗng nhìn thấy bóng dáng của Trần Phổ xuất hiện tại đoạn nối toa tàu cái đó vài mét. Cô quay đầu nhìn, thấy anh cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi thể thao màu đen, khăn vắt trên vai, đang cúi người nhét giấy trong tay vào thùng rác.
Các giác quan của Trần Phổ rất nhạy bén. Khi đang cúi người, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Lý Khinh Diêu không cười, cũng không cố tình ghẹo anh như bình thường. Cô chỉ chống cằm và nhìn anh.
Đôi mắt anh tĩnh lặng, trên vài còn đọng lại hơi nước. Phần thắt lưng săn chắc, cơ bụng lõm xuống. Anh đứng thẳng dậy, bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh.
Lý Khinh Diêu gõ nhẹ ngón trỏ lên má, âm thầm trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn. Cô quay đi, tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trần Phổ nhanh chóng trở về. Anh thay một chiếc áo phông trắng rộng rãi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Tóc anh vẫn còn ướt, nhìn là biết vừa gội sơ bằng nước.
Lý Khinh Diêu nhíu mày nói: “Tóc anh vẫn chưa khô, cẩn thận cảm lạnh. Anh quấn khăn khô vào đi.”
Trần Phổ trả lời: “Hết khăn rồi, tôi chỉ mang mỗi cái này. Hơn nữa đàn ông đàn ang quấn gì mà quấn.”
Lý Khinh Diêu cũng không ép anh. Cô đứng dậy đi vào trong khoang tàu lấy khăn dùng một lần, mở ra và đưa cho anh: “Anh lau đi.”
Trần Phổ cầm khăn, lau đầu lia lịa.
Lý Khinh Diêu không nhìn nổi, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Trần Phổ lẩm bẩm: “Vừa mới làm lành mà đã quản này quản kia.”
Chốc thì khăn giấy, chốc lại khăn tắm, còn bắt anh thay quần áo. Rõ ràng vừa mới làm lành được hai ngày mà, phiền quá trời.
Trần Phổ bất giác bật cười.
Ai dè Lý Khinh Diêu thản nhiên nói: “Anh bị thận hư mà, em chỉ tiện tay cứu người thôi.”
Trần Phổ câm nín.
Đúng lúc này, đèn hành lang tự động tắt, chỉ có ánh đèn ở chỗ nối giữa các toa tàu. Toa tàu tối đi, chỉ còn lại tiếng tàu kêu “xình xịch” chạy vào trong đường hấm, mọi thứ tối đen.
Lý Khinh Diêu hỏi: “Trước đây anh từng đi tàu giường nằm chưa?”
“Trước đây là khi nào?”
Lý Khinh Diêu trừng mắt, “Trước hôm nay.”
“Đương nhiên là đi rồi. Nhưng toàn đi sau khi lên Đại học thôi.”
“Giường mềm kiểu này à?”
“Toàn là giường cứng.”
“Tại sao?”
“Lúc đầu là do anh trai em không muốn tiêu nhiều tiền, cũng không cho tôi trả tiền. Cậu ấy nói tôi cứ ngủ giường mềm, còn cậu ấy ngủ giường cứng. Thế là tôi đành phải ngủ giường cứng với cậu ấy. Lúc đó chỉ mua được hai giường trên, chân không duỗi thẳng được, ngồi cũng không ngồi được, bí bách lắm. Sau này tôi quen dần, báo cáo chi phí cũng tiện hơn.”
Lý Khinh Diêu muốn hỏi tại sao hôm nay anh lại đổi sang giường mềm. Nhưng còn hỏi làm gì khi câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Nhiều khi em rất tò mò.” Lý Khinh Diêu nói: “Gia đình anh có tiền, nhưng sao lúc nào anh cũng bủn xỉn thế? Mua đồ uống phải tính từng ml, mua bún phải mua đủ số tiền để được giảm giá, còn dùng phiếu giảm giá. Anh còn mua đồ giảm giá ở siêu thị đúng không?”
“Đương nhiên rồi, ngu mới không mua đồ giảm giá.”
Lý Khinh Diêu cười tươi.
Chính là cảm giác này đây. Con trai của một gia đình giàu có mà tại sao cứ sống tằn tiện mộc mạc thế không biết?
Nhiều khi anh còn tiết kiệm hơn cả một người nghèo như cô.
“Từ nhỏ anh đã…ờm…cần kiệm thế à?”
Trần Phổ thở dài, đổi tư thế ngồi. Anh tựa lưng vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng ra, cuối cùng cũng được duỗi thoải mái. Đôi mắt anh nhắm hờ, đắm chìm trong ký ức. Anh nói: “Lây của anh trai em cả đấy. Cậu ấy luôn không thích tác phong của tôi. Dần dà tôi cũng cảm thấy tiêu hoang quả thật không đúng, nên tiết kiệm hết mức có thể. Sau khi đi làm, thấy nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, tôi liền nghĩ thôi cứ sống nghiêm túc như anh trai em đi, tiền cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống.”
Lý Khinh Diêu quay đầu nhìn ra cửa sổ. Tàu đã ra khỏi đường hầm, xa xa là ánh đèn sáng rực của thành phố. Ánh sáng tán xạ nhuộm màu đỏ rực trên viền trời.
Cô nghĩ có lẽ đây chính là cuộc đời. Những người và việc tác động sâu sắc đến chúng ta, không ngừng định hình nên tính cách của chúng ta. Vì thế, hình hài linh hồn của mỗi con người không thể nào tóm gọn và diễn tả chỉ trong vài từ ngữ hoặc vài câu nói. Linh hồn của con người được tạo nên từ vô vàn câu chuyện. Những câu chuyện ấy dệt nên những sợi tóc mỏi mệt của anh, vẽ nên đôi mắt sâu thẳm, bàn tay đầy vết chai sẹo, in dấu từng bước chân anh đi và cả miền xa xôi nơi đôi mắt anh luôn hướng về.
Trần Phổ nhìn cô, lộ rõ sắc mặt buồn bã trước nay chưa từng có. Cõi lòng anh trĩu nặng như bị cuốn vào những cảm xúc trong cô. Anh hỏi: “Sau khi anh trai em và Lạc Hoài Tranh gặp chuyện, em đã vượt qua mấy năm đó như thế nào?”
“Mẹ em nói với anh à?”
Trần Phổ lập tức nói: “Dì Viên không nói cụ thể. Dì chỉ nói rằng khoảng thời gian đó em rất đau khổ. Nếu em không muốn nói, vậy chúng ta đổi chủ đề khác nhé.”
Lý Khinh Diêu nhìn anh. Ánh mắt anh chan chứa chân thành, không giấu giếm sự quan tâm. Thậm chí còn đượm vài phần xót xa và cẩn trọng.
Thực ra Lý Khinh Diêu không muốn nhắc lại thời quá khứ. Nếu đã từng rơi vào bóng tối vô tận, ai còn mong nhớ lại những ngày tháng ấy? Ngoài bố mẹ, hầu như không ai biết cô từng bị trầm cảm trong khoảng thời gian đó.
Nhưng đôi mắt của Trần Phổ quá sáng trong, cứ như đại dương mênh mông mát lạnh tĩnh lặng, làm con tim cô trở nên mềm yếu và biếng nhác. Cô không muốn đề phòng, cũng không cần phải đề phòng.
—Hết chương 97—