Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 92




Lý Cẩn Thành luôn là một người cởi mở nhiệt tình và giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên đôi khi tâm trạng anh cũng tụt dốc. Có lần một cảnh sát kỳ cựu trong cục không may qua đời trong lúc truy bắt tội phạm, Lý Cẩn Thành buồn bã suốt mấy ngày.

Cuối tuần về nhà, anh cũng không nhảy nhót vui tươi như mọi khi. Nhân lúc bố mẹ ra ngoài đi dạo, Lý Khinh Diêu đã hỏi Lý Cẩn Thành: “Anh sao thế? Thất tình hả?”

Lý Cẩn Thành bực dọc lườm em gái, “Anh ở miếu hòa thượng cả ngày, đi đâu mà thất tình?”

“Thế tại sao anh lại không vui?”

Lý Cẩn Thành ngồi xuống bên cạnh em gái mình, dang tay ôm lấy cô, hai người ngồi sát vào nhau. Anh thở dài, nói: “Sau này nếu chẳng may, anh bảo là nếu chẳng may anh hy sinh rồi, mọi người đừng buồn quá nhé. Em phải khuyên nhủ chú dì đấy. Có chuyện gì khó khăn, em cứ đi tìm Trần Phổ. Dù là chuyện gì, em cũng có thể nhờ cậy cậu ấy, em biết chưa?”

Lý Khinh Diêu đứng dậy nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi nói: “Dẫm mạnh lên. Phủi phui cái mồm.”

Lý Cẩn Thành bật cười đứng dậy, giẫm thật mạnh lên bãi nước bọt, phủi phui vài lần.

Lý Khinh Diêu nói: “Sau này anh còn nói vậy là em giận anh đấy.”

Lý Cẩn Thành giơ tay đầu hàng, “Anh lỡ mồm thôi mà, anh hứa sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.”



Có người đi đến bên cạnh, Lý Khinh Diêu giật mình tỉnh giấc từ trong hồi ức. Cô nhìn thấy người đến mặc áo blouse trắng, bảng tên trên ngực chính là tên của bác sĩ họ đang đợi. Lý Khinh Diêu vội vàng chào bác sĩ, rồi hai người cùng đến phòng phẫu thuật khớp.

Bà Viên Linh còn đang phân tích trạng thái tâm lý lúc đó của con gái với Trần Phổ, “Dì nghĩ lúc đó Khinh Diêu đã chuyển tất cả những tình cảm đối với anh trai sang con, nên mới luôn muốn đi tìm con. Dì nói vậy, con đừng có gánh nặng hay áp lực gì cả. Bố mẹ ai mà chẳng thương con, chú dì chỉ mong con hãy quan tâm Khinh Diêu nhiều hơn nếu có thể. Đặc biệt là khi gặp áp lực công việc lớn, không suôn sẻ, con hãy động viên em nhiều hơn, đừng để em phải chịu quá nhiều áp lực tâm lý. Em chắc chắn sẽ nghe lời con.”

Bà Viên Linh nói một tràng, phát hiện hình như Trần Phổ đang mất tập trung.

“Trần Phổ, con nghe dì nói không?”

Trần Phổ bừng tỉnh, anh chưa kịp trả lời thì Lý Khinh Diêu đã dẫn bác sĩ đến. Bà Viên Linh nháy mắt ý bảo Trần Phổ đây là bí mật giữa hai người, Trần Phổ gật đầu.

Bó bột xong rất nhanh.

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ mỗi người đứng một bên dìu bà Viên Linh lên xe Trần Phổ. Bà Viên Linh khăng khăng muốn quay về phòng khám trước. Dù sao phòng khám cũng ở ngày dưới khu chung cư nhà bà, có xe lăn nên cũng tiện về nhà. Trần Phổ đưa hai mẹ con đến cổng phòng khám, hai học trò đã đứng chờ để đỡ bà Viên Linh. Bà Viên Linh mời Trần Phổ vào chơi, nhưng Trần Phổ mỉm cười từ chối và nói rằng khi nào bà ổn rồi anh sẽ tới. Bà Viên Linh cũng không miễn cưỡng.

Lý Khinh Diêu đi sau cùng, vừa định bước vào thì Trần Phổ đã gọi cô lại: “Em chờ chút.”

Lý Khinh Diêu dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Ánh hoàng hôn rọi lên cửa kính, phủ một lớp ánh sáng cam nhạt lên thân hình mảnh dẻ của Lý Khinh Diêu. Cô đứng trên bậc thềm, nhìn từ trên cao xuống, gương mặt vô cảm.

Trần Phổ đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn nét mặt cố chấp của cô, đột nhiên bật cười: “Sáng mai em muốn ăn gì?”

Lý Khinh Diêu: Hừ.

“Tối nay em ở nhà chăm sóc mẹ. Ngày mai lo cho mẹ ăn sáng tại nhà.”

Cô nhấn mạnh hai chữ “tại nhà”.

Trần Phổ nghe vậy cũng không để tâm, anh tiếp tục cười và nói: “Thế…trước bữa họp mặt tối mai, tôi lái xe đến đón em nhé?”

Lý Khinh Diêu nhìn gương mặt hiền hơn thỏ của anh mà vừa thấy bối rối, vừa thấy khó chịu, còn cảm nhận được niềm vui nho nhỏ đã lâu…không đến. Nhưng cô nghĩ, mình vui cái quái gì. Trần Tiểu Phổ thật sự nghĩ mình gọi là đến, đuổi là đi à?

Cô nói: “Em không thích người khác đến đón, em sẽ bắt taxi.”

Trần Phổ nói: “Diễn kịch thì phải diễn cho trọn. Tôi chắc chắn phải giả vờ làm bạn trai em, mới có thể đi cùng em và thanh toán hóa đơn.”

Lý Khinh Diêu: “Ôi, thế thì thiệt thòi cho anh rồi. Em nói không cần thì là không cần. Anh về nhà cẩn thận nhé.”

Cô quay người đi vào phòng khám.

Qua tấm cửa kính, Trần Phổ nhìn theo bước chân quyết tuyệt của cô, khẽ thở dài.



Chạng vạng tối hôm sau, Lý Khinh Diêu ra khỏi phòng khám, nhìn thấy xe Trần Phổ đỗ bên vệ đường, cũng không biết đã đỗ ở đó bao lâu rồi.

Lý Khinh Diêu cũng không phải kiểu người làm mình làm mẩy, cô lên xe nhưng lại ngồi ở hàng ghế sau chứ không ngồi ở ghế phụ như hồi trước.

Trần Phổ nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Em coi tôi là tài xế đấy à?”

“Không được à?”

“Em nói gì cũng được.”

Hôm nay Trần Phổ mặc một chiếc áo phông xám rộng rãi và quần soóc màu đen, cả bộ đồ đều rất mới, chất lượng và đường may rất đẹp. Trông anh rất gọn gàng, đứng đắn và trẻ trung hơn rất nhiều. Anh đã gội đầu, từng sợi tóc mềm mại bồng bềnh, vẫn còn hơi ướt. Râu lún phún trên cằm cũng đã được cạo sạch.

Thái độ của anh đối với cô cũng có vấn đề. Chỉ trong một đêm, tâm trạng u uất thường trực trên hai hàng lông mày đã tan biết. Gương mặt sáng sủa, nét mặt thư thái.

Dường như Trần Tiểu Phổ xưa kia đã trở về.

Lý Khinh Diêu dửng dưng như không.

Trần Phổ lái xe đến địa điểm họp mặt. Một lát sau, anh lấy một ly đồ uống trên bảng điều khiển đưa ra sau, “Trà ô long em thích nhất.”

Lý Khinh Diêu không nhận, “Hôm nay em không muốn uống.”

Anh đang lái xe nên đành để ly trà về chỗ cũ, rồi nói: “Em uống đi, anh đi sớm xếp hàng mua đấy. Mỗi người một ly, nếu không tôi cũng không uống hết hai ly, lãng phí lắm.”

Lý Khinh Diêu im lặng một lát, nói với anh: “Vì mua mà không hỏi ý kiến em, vì anh xếp hàng, vì anh sợ lãng phí nên em phải uống hết ly trà mình không thích uống à? Làm gì có chuyện đó.”

Trần Phổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý tôi không phải như thế.”

Lý Khinh Diêu không nói không rằng.

Xe chạy qua một đèn giao thông nữa, anh dịu dàng nói: “Em đừng giận nữa. Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Lý Khinh Diêu không hay biết rằng nét mặt căng thẳng của mình đã dịu đi phần nào. Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng, “Sai ở đâu?”

“Không nên tự tiện mua ly trà này.”

Lý Khinh Diêu khá hài lòng, nhưng cô chỉ cười “Haha”.

“Còn sai vì mấy hôm nay cứ mặt nặng mày nhẹ với em. Tôi không nên đến Vân Nam một mình, cũng không nên không chủ động nhắn tin gọi điện cho em. Nói chung, tất cả đều là lỗi của tôi, sau này Trần Tiểu Phổ sẽ không như vậy nữa.”

Khóe môi Lý Khinh Diêu cong lên, cô vội vàng cúi đầu không muốn để anh nhìn thấy. Đồng thời, một nỗi chua xót lại trào dâng trong tim cô.

Cô nói: “Anh cũng biết làm thế là sai à? Biết mà còn làm như vậy là sao?”

Trần Phổ nhìn qua gương chiếu hậu nhưng chỉ nhìn thấy vầng trán trắng bóc và hàng mi đang rủ. Tay anh gõ liên tục lên vô lăng, nét mặt căng thẳng.

“Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao vậy nhỉ?” Anh nói thật chậm.

Rồi đột nhiên ngừng lại.

Lý Khinh Diêu giật mình, ngẩng đầu lên.

Trần Phổ nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi thở ra một hơi, và nói: “Bởi vì chuyện gia đình. Dạo này nhà cửa không yên ổn.”

Lý Khinh Diêu hoài nghi: “Thật à?”

Trần Phổ nhún vai, thản nhiên nói: “Thật mà, nhà nào mà chẳng có rắc rối?” Dù vậy anh vẫn thấy không cam lòng, lại thong thả bổ sung thêm, “Mọi người còn ép tôi đi xem mắt, tôi không chịu đi. Đùa à, sao tôi đi xem mắt, làm quen với những cô gái khác được.”

Lý Khinh Diêu và anh nhìn nhau qua gương chiếu hậu, giọng anh ba lăng nhăng, nhưng ánh mắt hoàn toàn trái ngược, cứ tĩnh lặng thôi.

Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, ung dung nói: “Sao anh không đi? Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng. Anh từng này tuổi rồi, có cơ hội như vậy thì quá tốt còn gì?”

Từ tối qua đến sáng nay, Trần Phổ cảm thấy mình đã hoàn toàn ổn rồi. Nhưng khi nghe cô nói vậy, anh lại cảm thấy nghẹn lòng.

Nhưng những ngày qua, trải qua quá nhiều cảm xúc thế này, Trần Phổ đã chai sạn, anh bình tĩnh nói với cô: “Tôi cần đi xem mắt á? Cũng có phải tôi không tìm được bạn gái đâu.”

Lý Khinh Diêu: “Thế à? Anh tìm em xem nào.”

Trần Phổ: …

Trần Phổ không còn lời nào để nói.

Một lúc sau, anh cười khổ, nói với cô: “Nói chung là tôi sai rồi, chúng mình làm hòa, em nhé?”

Lý Khinh Diêu nhịn cười, nói: “Được, xem biểu hiện sau này của anh.”

“Thế em có uống trà sữa không?”

Cô giơ tay nhận lấy ly trà sữa.    

—Hết chương 92—