Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 77




Bước vào thang máy, Lý Khinh Diêu liền nhận ra tòa nhà văn phòng trong khu công nghiệp này rất thô sơ, mãi đến khi lên tầng của công ty Lạc Hoài Tranh cô mới thấy cải thiện đôi chút. Tầng nhà vẫn rất cũ kỹ nhưng nửa tầng bên Lạc Hoài Tranh lại sáng sủa, gọn gàng và dễ chịu. Tuy rằng không trang trí cầu kỳ, nhưng trông vẫn rất đẹp.

Một nhân viên trẻ tuổi đon đả bước tới, “Hai người là bạn của giám đốc Lạc phải không ạ? Anh ấy đang đợi hai người tại phòng họp, mời hai người theo tôi.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đi ngang qua văn phòng của họ. Văn phòng không lớn, đã tám giờ tối nhưng vẫn còn mười mấy nhân viên đang tập trung làm việc hoặc là cúi đầu thảo luận, không ai để ý đến hai vị khách không mời mà tới. Trên những tấm bảng trắng bên cạnh viết chi chít lịch trình.

Nếu thái độ của nhân viên đại diện cho phong cách của công ty thì công ty nhỏ này tràn ngập tinh thần thị trường và thực tiễn. Người nhân viên dẫn họ đến căn phòng họp cửa kính trong suốt ở góc, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần Tây đen đơn giản đang đứng quay lưng lại, nhấm nháp tách trà trong tay.

Nhân viên gõ cửa phòng họp rồi mở cửa ra và nói: “Tổng giám đốc Lạc, bạn anh đến rồi ạ.”

Lạc Hoài Tranh quay lại, gật đầu, “Cảm ơn, cậu về làm việc tiếp đi.”

Anh không đeo cà vạt, chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin rất gọn gàng, tay áo được xắn lên để lộ cổ tay gầy gò, từ trên xuống dưới không hề có một đường nét thừa thãi. Bàn tay cầm chiếc cốc giấy cũng trắng trẻo thon dài, mu bàn tay nổi gân xanh. Ánh đèn dịu nhẹ phủ một lớp ánh sáng lên người anh, phong thái vẫn yên tĩnh như hồi cấp ba. Những tia sáng lung linh ấy len lỏi vào từng sợi tóc, từng khóe mắt, từng đầu ngón tay, ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Lý Khinh Diêu nhận ra một chuyện.

Suốt những năm qua, cô chưa bao giờ hình dung nếu Lạc Hoài Tranh trưởng thành giống như bao người, anh không phải đi tù, được học hành và có công việc ổn định thì sẽ thế nào? Giờ nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô bỗng hiểu ra rằng thật ra anh chưa bao giờ thay đổi. Nếu những chuyện đó không xảy ra, anh vẫn sẽ là một người nho nhã thanh tú, rực rỡ xuất chúng. Chỉ có điều nếu vậy có lẽ anh ấy sẽ tự tin, tự do tự tại hơn thế nữa và sẽ đứng trên sân khấu cao và rực rỡ hơn chứ không phải đứng tại một góc khu công nghiệp bình thường ở Tương Thành.

Lý Khinh Diêu kìm nén nỗi xót xa và xúc động. Cô nhìn anh, nở nụ cười dè dặt đầu tiên kể từ khi gặp lại. Cô nhận ra khi đã có thể nhìn thấu con người của Lạc Hoài Tranh mà không còn vướng bận cảm xúc thì cô cũng không còn giận anh nhiều đến thế.

Lạc Hoài Tranh cũng không còn bối rối và lúng túng như lúc gặp cô tại cửa khách sạn vào một tiếng trước. Có lẽ vì đều đã là người lớn, hoặc cũng có thể đang đứng trên địa bàn của mình nên anh cảm thấy tự tin hơn hẳn. Anh cũng nhìn hai người, nở nụ cười bình thản, “Hai vị cảnh sát, mời vào.”

Đương nhiên anh vẫn nhìn Lý Khinh Diêu thêm một chút. Thấy cô hình như không còn giận nữa, anh cười càng thư thái hơn. Lạc Hoài Tranh đã đẹp trai phong độ, ở tuổi hai mươi lăm, anh nở nụ cười thật lòng trông lại càng dịu dàng sáng láng như lan hoa trúc ngọc.

Lý Khinh Diêu nhìn mà sững sờ.

Trền Phổ đứng bên cạnh lên tiếng: “Em cứ vào nói chuyện theo ý em đi, tôi sẽ ở bên ngoài, nhớ bật loa lên, ghi âm lại.”

Lý Khinh Diêu đáp “dạ”, cô không nhìn anh, đi vào trong phòng họp và khóa cửa lại.

Lạc Hoài Tranh đã rót sẵn ba ly nước, thấy chỉ có mình cô vào phòng, anh tỏ vẻ nghi hoặc, “Cảnh sát Trần…”

Lý Khinh Diêu nói: “Bạn học cũ, chúng mình nói chuyện trước cái đã.”

Lạc Hoài Tranh nhìn chằm chằm cô một lát, trả lời: “Được.”

Cuộc gọi giữa Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đã được kết nối. Cô để điện thoại lên bàn, đồng thời đặt bút ghi âm xuống, mở sổ ghi chép ra và nói: “Thông báo cho cậu biết trước cuộc trò chuyện này cần phải ghi âm đấy.”

“Tớ hiểu.”

Màn đêm ngoài ô cửa thật tĩnh lặng, trong lòng làm việc cũng rất yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ. Bàn họp không lớn, Lạc Hoài Tranh ngồi đối diện cô, hai người cách nhau chỉ hơn một mét. Lý Khinh Diêu chợt nhận ra đã bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên họ được ngồi riêng với nhau. Lần trước hai người ngồi bên nhau là trong lớp học cấp ba. Lúc đó, hai người ngồi sát gần nhau, tay kề tay, gương mặt cũng nghiêng lại gần nhau mỗi khi giải bài tập. Đôi khi hai người còn lén lút nắm tay nhau dưới bàn, cả lớp chẳng ai nhìn thấy.

Sau này anh vào tù, cô chưa một lần đến thăm anh. Có lẽ trên đời này chẳng có người phụ nữ nào lạnh lùng vô tình bằng cô. Cô thậm chí chẳng hề nghĩ đến việc mình tuyệt tình như thế thì anh ở trong tù có tuyệt vọng, có đau đớn hay không. Chỉ vì không dám nên cô chẳng bao giờ quay đầu nhìn anh lấy một lần.

Vốn dĩ trên đường tới đây, Lý Khinh Diêu đã nghĩ ra rất nhiều câu hỏi, nhất là những công hỏi lạnh lùng khách sáo, liên quan đến công việc, bởi vì lúc đó cô vẫn còn giận anh. Nhưng đến lúc này, khi đã thật sự ngồi xuống và đối diện với Lạc Hoài Tranh giữ im lặng suốt, cô đột nhiên không còn vội vàng hỏi về vụ án nữa.

Câu đầu tiên cô hỏi đó là: “Mấy năm nay cậu sống tốt chứ?”

Một câu hỏi thật ngớ ngẩn và tầm thường, nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Có lẽ Lạc Hoài Tranh cũng không ngờ cô lại mở đầu cuộc trò chuyện như vậy. Anh ngẩn người một lát, rồi từ từ mỉm cười, trong đôi mắt sáng đong đầy sự dịu dàng Lý Khinh Diêu cực kỳ cực kỳ quen thuộc. Đôi mắt anh vẫn sáng ngời dù gương mặt đã hằn vết tháng năm.

“Tớ…” Lạc Hoài Tranh nói rất chậm, gần như nhả từng chữ từng chữ, “Mấy năm nay tớ sống tốt lắm, nếu không cũng không mở được công ty này đâu. Có rất nhiều người giúp đỡ tớ lúc trong tù và cả sau khi ra tù, có rất nhiều người tốt bụng, mọi người đối xử rất tốt với tớ, cậu…cứ yên tâm.”

Mũi và mắt Lý Khinh Diêu đột nhiên cay xè. Cô tự hỏi mấy hôm trước rốt cuộc mình đã so đo với người đàn ông trước mặt này về điều gì? Rõ ràng trong lòng cô hiểu hết mọi chuyện, nhưng cho đến tận hôm nay khi anh chia sẻ về cuộc sống và những tháng ngày mình từng trải, cuối cùng cô mới nhận ra giữa cô và anh có một khoảng cách bảy năm. Anh đã sớm đi trên con đường không thể quay lại, và anh vẫn đang rất cố gắng, rất cố gắng để vượt qua những khó khăn trên con đường đầy chông gai ấy.

Mắt Lý Khinh Diêu cũng đỏ hoen, cô mỉm cười nói: “Tốt quá. Tớ biết mà, tớ biết dù đi đâu cậu cũng sẽ rất xuất sắc. Không cần khách sáo, sau này có chuyện gì tớ mà giúp được thì cậu cứ nói nhé. Tuy tớ chỉ là một cảnh sát nhỏ, nhưng có khi cũng giúp cậu được chút ít đấy. Miễn là không vi phạm nguyên tắc.”

Anh không đáp lời, cũng chẳng tỏ lòng biết ơn khi cô hứa như thế. Lạc Hoài Tranh chỉ nhìn cô rất nghiêm túc. Dù hai người đã gặp lại nhau mấy lần rồi, nhưng anh vẫn quan sát kỹ lưỡng cô của hiện tại giống như lần đầu tiên. Dần dà viền mắt anh cũng đỏ lên, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Anh hỏi: “Còn cậu? Mấy năm nay, cậu…sống tốt chứ?”

Tớ…sống tốt không?

Một câu hỏi như thể hỏi suốt ngày dài và đêm thâu, xuyên qua biết bao xuân thu và đông hạ. Bảy năm qua, trong lòng Lý Khinh Diêu từng chất chứa muôn vàn lời nói muốn nói với người đối diện. Biết bao nỗi đau và nước mắt, từng mơ tưởng rằng ngày nào đó còn được dựa vào lòng anh để giãi bày. Trong giấc mơ ấy, anh không phải tội phạm giết người đang ngồi tù, còn cô không phải là người duy nhất còn đứng dưới ánh mặt trời mà như đứt từng đoạn ruột.

Tiếc rằng cảnh còn người mất, thế sự xoay vần. Những lời nói đó, những mơ tưởng đó đã sớm bị chôn vùi trong những ngày tháng khổ đau. Bây giờ cô đã không thể nhắc đến chúng với bất cứ ai, kể cả anh.

Lý Khinh Diêu ngẩng đầu, nói khẽ: “Tớ cũng sống tốt lắm, lúc nào cũng tốt cả. Tớ đỗ trường đại học tớ mong ước, cũng gặp được rất nhiều rất nhiều người tốt. Tớ đã nhìn về phía trước từ rất lâu rồi. Thế nên cậu cũng hãy yên tâm nhé, Lạc Hoài Tranh à. Cậu biết tớ luôn là một người rất kiên cường mà, tớ hoàn toàn không cần ai phải lo lắng cho tớ, thật đấy.”

Rõ ràng cô nói rất thản nhiên, nhưng còn chưa dứt lời thì nước mắt cô đã rơi lã chã như những hạt châu đứt dây, không thể ngừng lại được.

Vành mắt Lạc Hoài Tranh đã đỏ hoen tự lúc nào không hay. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cuối cùng anh cũng quay đầu đi, dùng mu bàn tay lau những giọt nước mắt, cứ thế lau đi lau lại rất nhiều lần. Cuối cùng anh cúi đầu, lúng túng rút vài tờ giấy lau trong hộp giấy trên bàn, tay còn lại nhẹ nhàng đẩy hộp giấy về phía cô.

Lý Khinh Diêu cúi đầu rất thấp, cô nhìn nước mắt rơi từng giọt từng giọt để lại những vệt nước nhỏ xíu trên bàn. Lý Kinh Diêu cố gắng kìm nén tiếng nấc, rút khăn giấy ra lau đi lau lại liên tục, nhưng khăn giấy chẳng mấy đã ướt sũng. Cuối cùng, Lý Khinh Diêu rút hẳn một nắm khăn giấy áp lên mắt mình.

Lần này chắc không ướt nữa đâu nhỉ? Lý Khinh Diêu nghĩ bụng. Cô gác một tay lên bàn, im lặng bất động cầm khăn giấy bịt kín mắt, cứ như một người giả vờ mù. Chỉ cần không mở mắt ra, cô sẽ không nhìn thấy sự tan vỡ của cả hai.

Một lát sau, Lạc Hoài Tranh đã ngừng khóc, nhưng đôi mắt anh vẫn đỏ hoen. Anh ngẩng đầu nhìn Lý Khinh Diêu, trong mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng dường như ẩn chứa biết bao cảm xúc sâu sắc và cố chấp nhất đời. Dần dần nét mặt anh dịu dàng hơn, ánh mắt cũng bình thản và tập trung. Còn Lý Khinh Diêu thì vẫn che mắt nên không hay biết gì.

Trong phòng họp, thời gian giữa hai người dường như lại ngừng trôi. Cô khóc, còn anh lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.

Ngoài phòng họp.

Trần Phổ cũng đang nhìn, anh đang nhìn hai người.

Khoảng cách giữa anh và hai người họ chỉ vỏn vẹn năm sáu mét. Ngăn cách bởi một bức tường kính nhưng bức tường trong suốt này cứ như một vực sâu chia cắt. Anh đeo tai nghe, lắng nghe hai người chuyện trò. Từ câu chào hỏi, đến khoảng lặng, rồi cuối cùng chỉ còn tiếng nấc nghẹn đau khổ của một mình Lý Khinh Diêu. Ánh mắt anh nhìn tấm lưng gầy guộc của cô, rồi lại nhìn đôi mắt đỏ hoe cố chấp của người đàn ông kia.

Trần Phổ cảm thấy rất kỳ lạ, anh cảm thấy con tìm mình cứ co thắt liên tục tới nỗi nghẹt thở dù rằng con tim ấy vẫn khỏe mạnh, vẫn đập từng nhịp đều đều trong lồng ngực. Mọi thứ xoay vần trong lặng im. Mầm non rụt rè, khờ dại từng sinh trưởng trong tim anh cứ như một chiến sĩ khiếm khuyết bẩm sinh, chưa kịp xuất trận, chưa kịp khoe sắc với người mình yêu đã bị cô tàn nhẫn cắt đứt dòng nhựa sống, nhổ bật gốc rễ. Nó thậm chí còn chẳng kịp cất tiếng cầu cứu yếu ớt thì đã ngã xuống đất trong héo úa, lụi tàn, rồi dần dà co nhỏ lại, thu mình vào trái tim đang co thắt đau đớn của anh và biến mất.

Trần Phổ không thể nhìn tiếp được nữa. Trần Phổ đã vi phạm nguyên tắc làm việc, anh tháo tai nghe, quay đầu nhìn ra ô cửa sổ tối om, chợt cảm thấy thế giới thật yên lặng, yên lặng đến nỗi lòng người trống rỗng. Anh nghĩ, thế là được rồi, tôi đã hiểu rồi. Lý Khinh Diêu, tôi không mong nữa.

—Hết chương 77—