Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 57




Đinh Quốc Cường nói: “Nhưng cậu không có bằng chứng.”

Trần Phổ bực dọc nói: “Nếu em có bằng chứng thì đã đến gặp thầy từ mấy hôm trước rồi. Đây là mạnh dạn đưa ra, cẩn mật rà soát.”

Đinh Quốc Cường ngẫm nghĩ một lúc, nhìn về phía Lý Khinh Diêu vẫn luôn giữ im lặng: “Còn cháu, cháu nghĩ thế nào?” Ông cũng muốn nghe thử người mới này có cách nghĩ riêng gì không.

Lý Khinh Diêu không hề lo lắng hay bối rối khi bị cấp trên của cấp trên hỏi. Và biểu cảm này chưa bao giờ xuất hiện trên gương mặt cô.

Cô từ tốn nói: “Đầu tiên, cháu cũng đồng ý, chắc chắn không phải Tôn Đại Chí. Các vụ án trước đây của hắn ta đều là phạm tội trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh, không có kế hoạch, ra tay cẩu thả, hoàn toàn khác hẳn với thủ pháp gây án trong vụ án La Hồng Dân. Hơn nữa ba ngày trước, hắn còn chưa đến Tương Thành, thời gian ít ỏi này hoàn toàn không đủ để lên kế hoạch phạm tội.

Về phần có phải giết người cướp của thật hay không? Điểm này cháu không đồng ý với ý kiến của Trần Phổ. Chau cho rằng – Không nhất thiết. Cũng có thể là giết người tiện thể cướp tài sản, cũng có thể là cướp của để che giấu động cơ sâu xa hơn. Nhưng dù là trường hợp nào, cháu nghĩ đều do người quen gây án.”

“Ồ?” Đinh Quốc Cường cảm thấy thú vị: “Vì sao?”

“Mấy ngày nay cháu đã xem hết toàn bộ camera an ninh bên ngoài nhà dân vào ba ngày trước khi La Hồng Dân bị sát hại cũng như thứ Bảy hai tuần trước đó, chính là ngày ông ta qua đêm tại biệt thự. Chiếc xe van và người đàn ông kia chưa từng xuất hiện, cũng không có kẻ khả nghi nào khác. Chứng tỏ hung thủ chưa từng đến điều nghiên địa hình.”

Điểm này Trần Phổ cũng nghĩ đến, chỉ là chưa kịp xem. Anh quay sang nhìn Lý Khinh Diêu: “Em lấy đâu ra thời gian xem camera an ninh?” Dạo này ngày nào hai người cũng đi sớm về khuya, chạy ngược chạy xuôi, mệt bở hơi tai.

Lý Khinh Diêu: “Mỗi đêm ạ.”

Trần Phổ nhìn quầng thâm dưới mắt cô, nhíu mày: “Chỉ mình em thức giỏi chứ gì?” Biết vậy anh đã tranh thủ thời gian tự xem hết camera cho rồi, thật là.

Đinh Quốc Cường thấy hai người tự dưng trò chuyện với nhau, ông xoa trán, nói: “Thôi, đừng nói chuyện phiếm nữa!”

Nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt Lý Khinh Diêu. Trước mặt thầy mình, Trần Phổ không sợ gì cả, anh nói: “Thầy nói xem nên làm gì tiếp theo đi ạ.”

Đinh Quốc Cường nói: “Thế này nhé, hai đứa cứ điều tra theo hướng ban nãy, thiếu người cứ nói với tôi.”



Đã tám giờ hơn, cả hai mệt mỏi rã rời, nhưng đã có hướng điều tra mới, nên hai người đều nóng lòng muốn thử. Khi về đến cửa văn phòng Đội hai, Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu, cô cũng lập tức nhìn anh.

Anh hỏi: “Giải quyết nhanh bữa tối đã chứ?”

Lý Khinh Diêu: “Em nghĩ em có thể ăn cả một con bò.”

Trần Phổ “ôi” một tiếng, nói: “Cái dạ dày mèo của em chứa được à? Nhưng hôm nay không dẫn em đi ăn ngon được, ăn tạm gì đã.”

“Được ạ, ăn xong thì sao ạ?”

“Về phòng làm việc?”

Lý Khinh Diêu nhíu mày: “Em phải về nhà tắm cái đã.” Cô kéo cổ áo mình lên ngủi thử, nhăn mặn: “Hôi quá.”

Trần Phổ thầm nghĩ hôi đâu mà hôi, nhưng vẫn trả lời “Ừ”.

Hai người đi xuống tầng ăn bún, Trần Phổ gọi hai bát bún cỡ to, Lý Khinh Diêu gọi một bát bình thường.

Cuối cùng, Lý Khinh Diêu ăn hết nguyên bát, Trần Phổ rất hài lòng, nói: “Chạy hơn một tháng ở tuyến đầu, cuối cùng sức ăn của em cũng giống một cảnh sát hình sự rồi.”

Lý Khinh Diêu: “…”

Cô không muốn sức ăn của mình giống cảnh sát tẹo nào. Đã chín giờ rồi mà cô còn vét sạch tô bún đầy tinh bột không chừa cọng nào, muốn khóc. Lý – tao nhã – kiểm soát lượng đường – Khinh Diêu đã xa mù khơi. Lý Khinh Diêu có thể tưởng tượng ra hình ảnh của mình sau vài tháng nữa, mặt tròn, cằm nọng, bụng to tướng.

“Phá xong vụ án này sẽ giảm cân.” Cô tức tối nói.

Trần Phổ đã ăn xong từ lâu, anh đứng dậy rót hai ly nước miễn phí, đưa cho cô một ly, còn mình thì uống từ từ và nói: “Giảm gì mà giảm, có da thịt mới đẹp.”

“Đồ thần kinh.”



Ăn xong, hai người về nhà của mình. Trần Phổ cho Lý Khinh Diêu mười lăm phút tắm rửa, bao gồm cả thời gian lên, xuống tầng. Lý Khinh Diêu cũng rất muốn điều tra vụ án này ngay, đành cắn răng đồng ý.

Trần Phổ tìm một bộ đồ sạch rồi đi tắm. Anh cởi sạch đồ, mở vòi sen, như thường hệ, anh đổ dầu gội vào lòng bàn tay, sau đó bôi mạnh lên đầu, hai tay xoa thật mạnh rồi xả nước, thế là đã gội đầu xong, toàn bộ quá trình chỉ tốn hai phút. Anh lại đổ sữa tắm, kỳ kỳ cọ cọ một lát là xong. Cuối cùng anh dang rộng tay, đứng tắm dưới dòng nước rồi đột nhiên khựng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của mình, chậm rãi làm một vài động tác nắm tay, nhíu mày. Sau đó, anh sực nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn cây lau nhà treo trên tường.

Anh lấy cây lau nhà xuống, đặt trên sàn quan sát một lát, ho khẽ rồi dang hai tay ra giả vờ ôm.

Ngẫm nghĩ một lát, anh giơ một tay lên ước lượng vòng eo của cô, tay lại “ôm” một lần nữa.

Làm xong những động tác mô phỏng đó, Trần Phổ phì cười, treo cây lau nhà lại chỗ cũ. Anh chống hai tay lên tường, cúi đầu, hơi khom lưng để dòng nước xối xuống. Nụ cười trên gương mặt anh dần tan biến.

Trong màn nước tuôn xối xả, Trần Phổ mở mắt nhìn dòng nước nhỏ li ti trên sàn, đuổi theo, quấn quýt lấy nhau rồi trôi đi. Một lát sau, anh nhắm mắt, khẽ thở dài.



“Lạc Hoài Tranh.”

Lạc Hoài Tranh quay đầu lại. Trong hành lang ánh đèn mờ tối, anh nhìn thấy người phụ nữ mặc váy dài hở vai màu đỏ rượu duyên dáng bước đến.

Lạc Hoài Tranh nhíu mày, còn Hướng Tư Linh thì cười. Dường như anh càng nhíu mày, cô ta càng cười xấu hơn. Hướng Tư Linh nói: “Đã mấy ngày rồi, gặp tớ, cậu vẫn thấy ghê tởm à?”

Lạc Hoài Tranh thở dài trong lòng, định không để ý tới cô ta và quay về phòng riêng, nhưng Hướng Tư Linh lại vươn cánh tay trắng như trứng gà bóc chặn anh lại.

Hôm nay là một mốc quan trọng của dự án, sau khi hoàn thành suôn sẻ, Lạc Hoài Tranh và người của mình đã mời giám đốc dự án bên đối tác đi ăn cơm. Đang ăn nửa chừng, Hướng Tư Linh chạy đến, nói là đúng lúc đang bàn công việc ở phòng riêng kế bên nên tiện thể qua thăm nhóm dự án.

Hiện tại, Lạc Hoài Tranh đã có thể nhắm mắt làm ngơ Hướng Tư Linh. Nhưng dù anh có lạnh lùng và im lặng đến đâu, Hướng Tư Linh càng thoái chí lại càng dũng cảm. Thi thoảng cô ta sẽ xuất hiện bất ngờ giống như hôm nay, khiến anh trở tay không kịp.

“Rốt cuộc cô muốn gì?” Lạc Hoài Tranh lạnh lùng nói.

Hôm nay Hướng Tư Linh đã uống hai đợt rượu, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào, cô ta đứng lảo đảo không vững, mỉm cười nói: “Tớ muốn làm gì…Tớ muốn làm gì…” Cô ta nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Cậu luôn không biết.”

Lạc Hoài Tranh không muốn nói chuyện với con ma men này, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Nhưng cô ta lại túm lấy ống tay anh, nói: “Lạc Hoài Tranh, tớ đã mất một người bố, giờ lại mất thêm một người nữa.”

Lạc Hoài Tranh hất mạnh cánh tay, rút tay áo ra.

Hướng Tư Linh cười khúc khích, nói: “Lạc Hoài Tranh, cậu phải tin rằng, trên thế giới này không ai mong cậu hạnh phúc hơn tớ. Cậu đừng tránh tớ như tránh tà nữa, tớ thật sự, thật sự sẽ không làm tổn thương cậu nữa đâu.”

Lạc Hoài Tranh cười khẩy, nói: “Hiện tại tôi đã sống rất tốt, chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt tôi, tôi có thể sống còn tốt hơn bây giờ.”

Hình như Hướng Tư Vũ đã say, cô ta lắc đầu, nói: “Cậu không còn giống như trước nữa. Trước kia cậu chắc chắn không nói những lời cay nghiệt như vậy. Nhưng thế cũng tốt, tàn nhẫn một chút, sau này cậu mới bảo vệ được cuộc sống của mình.”

Lạc Hoài Tranh toan rời đi, nghe thấy cô ta thút thít nói tiếp: “Còn tớ, tớ khác cậu. Từ nhỏ tớ đã cực kỳ hạnh phúc, bố mẹ tớ đều rất yêu thương tớ, đối xử với tớ rất tốt. Thiếu sót duy nhất là bố tớ vô năng, còn mẹ tớ thì lười, không đi làm, nhà nghèo rớt mùng tơi. Nhưng ông trời dường như cố ý thay đổi số phận tớ, ban cho tớ một người bố giàu có. Cậu nói, có phải tớ cực kỳ may mắn không?”

Nghe cô ta nhắc đến chuyện cũ, Lạc Hoài Tranh dừng bước, nhìn cô ta bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, im lặng không nói.

“Bố dượng cho tớ ăn, cho tớ mặc, nuôi tớ học đại học. Khi học đại học, điện thoại, quần áo, tất cả đồ của tớ đều xịn nhất. Tớ không muốn nói với bạn bè đó là bố dượng, toàn bảo đó là bố ruột tớ cho bọn họ phải ghen tị. Tốt nghiệp rồi, tớ cũng không cần phải vất vả đi tìm việc như bao người. Ông ấy sắp xếp cho tớ vào công ty, làm giám đốc bộ phận, tốt quá, chỉ một bước đã đi được con đường người bình thường phải mất mười năm. Ông ấy còn giới thiệu cho tớ chàng trai triển vọng nhất công ty. Nhưng tiếc rằng tớ vô tích sự, không hòa hợp được với người ta, cuối cùng ly hôn. Nhưng không sao, bây giờ tớ có tiền, có quyền, phụ nữ có những thứ này, còn cần đàn ông làm gì nữa? Haha!”

Thấy Lạc Hoài Tranh vẫn nghe, không rời đi, Hướng Tư Linh mừng thấy rõ, nhưng cô ta không dám kéo tay áo anh nữa, tiếp tục lảm nhảm: “Nhưng cuộc đời vô thường. Người bố đối xử tốt với tớ như vậy cũng bị người ta giết chết. Bố mẹ ông ấy đã mất từ lâu, cũng không có anh chị em, không có con ruột, không có họ hàng, thật đáng thương. Chỉ có mẹ tớ là vợ hợp pháp của ông ấy. Nhưng mẹ tớ không biết kinh doanh, cái tiệm mát-xa cũng quản lý chả đâu vào đâu. Bây giờ cả tập đoàn đều rơi vào tay tớ. Cậu nói, tớ xứng không? Tại sao tớ không phải trả giá gì mà lại nhận được nhiều hơn vậy? Cuộc đời thật bất công, nhỉ?”

Lúc này Lạc Hoài Tranh mới nhận ra có lẽ Hướng Tư Linh đã say khướt rồi, nhưng đôi mắt cô ta sáng quắc giống như đang bùng cháy ngọn lửa, khiến Lạc Hoài Tranh cảm thấy kỳ lạ. Ngọn lửa ấy vừa cuồng nhiệt lại vừa lạnh lẽo.

“Điều tồi tệ duy nhất trong cuộc đời tớ chính là gặp cậu.” Hướng Tư Linh nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt đen u ám thoáng thấy ánh nước: “Cậu có biết không? Sau khi cậu xảy ra chuyện, ai cũng chửi tớ, cả lớp không thèm nhìn mặt tớ, cũng không còn ai chấp nhận tớ. Tớ đi trên đường, có người ném đá, ném trứng gà, bị chặn trong ngõ đánh đập. Họ đều hận tớ, vì họ đều yêu cậu.”

Lạc Hoài Tranh kìm nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt.

Hướng Tư Linh tiến lên trước vài bước, lau nước mắt, nói: “Cả Lý Khinh Diêu nữa. Cậu ấy vốn dĩ là cô gái mà tớ thích và ngưỡng mộ nhất thời cấp ba, tớ xem cậu ấy như thần tượng. Nhưng cậu ấy cũng hận tớ, không còn nói chuyện hay nhìn tớ lấy một lần. Nhưng Lạc Hoài Tranh à, tớ đã làm gì sai chứ? Lúc đó tớ mới 17 tuổi, bố chết ngay trước mặt, rõ ràng tớ không làm gì cả, tớ không làm gì hết!”

Lạc Hoài Tranh cuối cùng cũng lên tiếng: “Suốt mấy năm nay, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu hỏi: Năm đó, Hướng Vĩ có cưỡng hiếp cậu không? Tôi có nhìn lầm không?”

Hướng Tư Linh im lặng.

Một lát sau, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn mơ màng, nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta cười với anh, nụ cười xinh đẹp đến mức người ta phải thốt lên, cô ta nói: “Lạc Hoài Tranh, cậu chỉ cần biết một điều.”

Lạc Hoài Tranh nhìn cô ta.

Cuối cùng trong mắt cô ta đã có nước mắt, cô ta cắn môi rất nhiều lần, hình như làm thế mới có thể mỉm cười nói ra: “Cậu là, là…người duy nhất tớ từng yêu. Nói chung, tớ tiếp cận cậu không có ý đồ khác, chỉ đơn giản là muốn bù đắp. Giờ đây, cuối cùng tớ cũng có năng lực này rồi, mọi người đều đã là người lớn, trưởng thành cả rồi, cho tớ một cơ hội, được không?”



Tối hôm nay, Lạc Hoài Tranh cũng uống vài ly rượu với giám đốc dự án đối tác. Khi đến nhà, má anh đỏ hây hây. Căn phòng anh thuê là một phòng đơn giản, nằm gần công ty. Sau vài năm sống trong tù, với anh, dù là căn phòng được bài trí sơ sài cũng vẫn ở được.

Sau khi vào phòng, Lạc Hoài Tranh không bật đèn, anh đi tới và ngồi xuống trước bàn máy tính. Sức lực ban ngày dường như đã hoàn toàn cạn kiệt. Trong bóng tối, anh ngồi ngửa đầu ra sau, bất động.

Một lát sau, Lạc Hoài Tranh mở mắt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu đã trở nên sáng trong và sắc bén. Anh mở máy tính, tìm tên La Hồng Dân.

Tất cả đều là tin tức về cái chết của La Hồng Dân. Truyền thông đều suy đoán đây là vụ án giết người cướp tài sản do tên tội phạm bỏ trốn gây ra.

Lạc Hoài Tranh đóng trang web, cúi đầu thật sâu, cong môi cười nhạt.

Một lát sau, Lạc Hoài Tranh lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trang web vài giây, gõ tên “Lý Khinh Diêu”.

Không có nhiều thông tin, anh xem hết những gì có thể xem. Cuối cùng, con chuột dừng lại tại tấm ảnh Lý Khinh Diêu mặc đồng phục cảnh sát.

Cô bạn gái hồi đó của anh, tuy tính tình lạnh lùng nhưng đôi mắt khi nhìn anh luôn ẩn chứa tia nắng ấm áp chỉ mình anh cảm nhận được. Còn người trong tấm ảnh, gương mặt như sương giá, toàn thân toát lên sự xa cách và lạnh lùng.

Lạc Hoài Tranh thở dài, đóng trang web, anh ngẩng đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ như một bức tượng gỗ điêu khắc.

Cuối cùng anh nhớ lại, vào ngày xảy ra vụ án, anh đang báo cáo tại tập đoàn Hoa Dự, Hướng Tư Linh cũng ở đó, cô ta ngồi tại vị trí chính. Sau khi nhận được điện thoại thông báo về cái chết của bố, ánh mắt cô ta đờ đẫn, sau đó nước mắt trào ra.

Anh nhìn cô ta, đôi mắt đó cô đơn nhưng lại sáng ngời, như dòng hải lưu lặng lẽ chảy trong đêm lạnh giá.



Lạc Hoài Tranh cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, nhưng không mở ngay, anh nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, xoay vài vòng, mắt nhìn chằm chằm điện thoại, gương mặt vô cảm. Sau đó, anh mở Wechat, nhấn vào ảnh đại diện của Hướng Tư Linh, gửi một tin nhắn:

[Cô định bù đắp thế nào?]

—Hết chương 57—