Lời nói của Trần Phổ khiến mọi người phải suy ngẫm.
Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn sổ tay. Trọng điểm của mỗi cuộc họp, mỗi lần điều tra trước đây cô đều ghi lại. Giờ chỉ cần lật lại xem là cô đã nắm rõ như lòng bàn tay. Phải công nhận cuốn sổ tay này thật sự rất hữu dụng.
Hiện tại kỹ thuật điện tử phát triển thần tốc, không ngờ phong trào về với nét mực mà Trần Phổ khởi xướng lại khiến mọi người cảm thấy không tồi.
Trần Phổ nói: “Lý Khinh Diêu, em là người đầu tiên nói rằng nạn nhân tình nguyện viết di thư, có nghĩa là anh ta cảm thấy vô cùng áy náy với người ép mình tự sát, thậm chí là sẵn sàng đánh đổi bằng mạng sống của mình. Đây chính là điểm đột phát để chúng ta tìm được nghi phạm và động cơ giết người mới.
Phương Giai, trong nhà Lưu Hòa Tín có dấu vân tay của mười mấy người quen, anh từng đưa ra hai khả năng: Hoặc là hung thủ nằm trong số người quen này. Hoặc là, hung thủ có ý thức phản trinh sát cực kỳ cao, không để lại bất cứ dấu vân tay nào. Hiện tại, có vẻ nghiêng về khả năng thứ hai.
Châu Dương Tân, cậu đưa ra hai điểm nghi vấn: Thứ nhất, cậu cho rằng 16 hộ gia đình còn lại tuy rằng nhìn từ bên ngoài không có động cơ giết người, nhưng không loại trừ khả năng có động cơ sâu xa. Thứ hai, nếu hung thủ vào từ bên ngoài, nhảy qua cửa sổ tầng thấp để trốn thoát thì có thể tránh được camera an ninh tại lối ra.”
Mọi người phấn khởi, vậy nên trước đây họ không điều tra vô ích, một khả năng khác sớm đã hiện hữu ngay trước mắt.
Trần Phổ cầm bút lông, chấm mạnh lên cái tên Lưu Hoài Tín: “Anh đang đang giấu bí mật nào đó. Một thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai, công việc ổn định nhưng lại không yêu đương, không hưởng thụ, không giao tiếp. Trong thời đại này mà anh ta lại sống cuộc sống y như nhà sư khổ hạnh, cuồng nhiệt đến mức cố chấp với công việc, gần như đang tự làm khổ mình. Bây giờ nghĩ lại, người như vậy, thực ra không hề bình thường.”
Lý Khinh Diêu thầm nghĩ, hóa ra anh cũng biết như vậy là bất thường!
Trần Phổ phân công lại nhiệm vụ:
Không được bỏ qua manh mối vụ Cao Kế Xương, Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân liên lạc với những cô gái kia, đồng thời tìm kiếm nạn nhân mới nếu có, đào sâu thêm chứng cứ có thể dùng để kết tội;
Phương Giai phụ trách điều tra sâu về Lưu Hoài Tín, đặc biệt là hơn hai năm trước khi anh ta đến nhậm chức tại Trường Trung học số 29;
Trần Phổ dẫn đội quay lại tòa nhà xảy ra vụ án, điều tra thăm dò lại theo một hướng khác.
Thấy thành viên Đội hai lại hăng hái bắt tay vào làm việc, Đinh Quốc Cường rất yên lòng, thầm nghĩ vẫn phải nhờ mình đây, mắng đồ đệ một trận nó mới biết xấu hổ mà dũng cảm, năng nổ như vậy.
Sau khi đến tòa nhà cán bộ, Trần Phổ lật tung tất cả hộ gia đình trên dưới một lần nữa, nhưng không phát hiện ra nghi phạm mới nào.
Nhưng khi điều tra đến Tầng hai, Trần Phổ phát hiện có một căn hộ nằm trong góc luôn khóa chặt cửa, bên trong không có người. Hỏi ra mới biết là chủ nhà đã ra nước ngoài hai năm rồi chưa về. Vì vậy hộ này trước đây được thống kê vào danh sách những hàng xóm “vắng mặt tại hiện trường”.
Trần Phổ sờ khóa cửa, rồi nhìn ngón tay sạch bóng của mình, nhờ người tìm cách liên lạc với chủ nhà ở nước ngoài. Sau khi được chủ nhà đồng ý, liền mở khóa cửa.
Cửa mở, Trần Phổ quan sát sàn gỗ.
Sàn gỗ rất sạch sẽ, hầu như không bám bụi, đương nhiên cũng không có dấu chân.
Trần Phổ dẫn cả đội cẩn thận bước vào từng căn phòng. Chẳng mấy chốc họ đã phát hiện ra một ô cửa sổ nho nhỏ trong bếp đang mở.
Nhẽ ra chủ nhà không ở nhà quanh năm suốt tháng thì tất cả các cửa sổ đều phải khóa chặt, tránh mưa gió làm hỏng nội thất.
Trần Phổ gọi người đến kiểm tra kỹ lưỡng.
Nhân viên thu thập vật chứng tìm được một mảnh vải đen trong khe cửa sổ, trông giống như vô tình vướng vào. Họ cẩn thận thu thập mảnh vải.
Không lâu sau đã có kết quả xét nghiệm: Đó là loại vải sợi tổng hợp rất bình thường, thường được dùng để may quần. Nhưng, họ không phát hiện bất kỳ DNA và vết máu nào trên mảnh vải.
——
Trần Phổ trở về văn phòng, nhìn thấy mỗi mình Lý Khinh Diêu đang cặm đầu vào máy tính, những người khác ra ngoài điều tra chưa về.
Trần Phổ cởi mũ cảnh sát ném lên bàn, hỏi cô: “Châu Dương Tân đâu?”
Lý Khinh Diêu đang tập trung làm việc, không ngẩng đầu lên, trả lời anh: “Chúng em mới gặp một cô gái, anh ấy tiễn cô gái ấy về rồi.”
Trần Phổ bước đến cạnh bàn cô, khoanh tay khom lưng nhìn, thấy cô đang xem từng email trong tài khoản của Cao Kế Xương, nhưng đa phần đều là quảng cáo.
Hiện tại anh đã biết cô làm việc rất tỉ mỉ và bạt mạng, Trần Phổ cúi đầu thoáng nhìn ly trà đầy áp bên cạnh, vẫn chưa uống lấy một ngụm, nhìn đã nguội lạnh rồi.
Trần Phổ im lặng một lát rồi hỏi: “Muốn biết hôm nay tôi điều tra được gì không?”
Lúc này Lý Khinh Diêu mới gác chuyện trong tay lại, duỗi hai cánh tay về phía trước, mười đầu ngón tay đan vào nhau xoay ngược lại, vươn vai rồi mới dựa vào ghế, nói: “Anh nói đi.”
Khóe miệng Trần Phổ hơi cong lên, kể lại quá trình điều tra hôm nay, cuối cùng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Hung thủ đến từ bên ngoài.”
Lý Khinh Diêu nghĩ ngợi, nói: “Nếu thật sự như vậy thì khó tìm lắm.”
Trần Phổ tựa người vào bàn của cô, thở dài nói: “Đúng vậy, phải làm rõ chuyện của Lưu Hoài Tín.”
Hai người một người đứng một người ngồi, một người cao một người, im lặng nhìn nhau vài giây, cho tới khi hai người đều bối rối quay mặt đi.
Lý Khinh Diêu nghĩ, không ngờ cũng có lúc mình và anh ấy có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, không quen nổi.
Trần Phổ nghĩ, vãi, mình đang làm gì vậy, tại sao mình lại chủ động nói chuyện với cô ấy.
Hai người đang tức bụng, thì một người đi từ ngoài vào, chính là Phương Giai.
Trần Phổ rời khỏi bàn Lý Khinh Diêu, hỏi: “Sao rồi anh?”
Phương Giai cởi mũ, mù hôi nhễ nhại, anh bưng ly trà lên uống ừng ực hết gần nửa ly rồi mới nói: “Đã phát hiện một điểm nghi vấn. Lưu Hoài Tín là người thôn Mã Vĩ, huyện Tinh Sa. Chúng tôi đã hỏi thăm gia đình, hàng xóm, và tìm hiểu từ Tiểu học đến Trung học rồi lên Đại học, tất cả đều bình thường, cậu ta không thù oán với ai, cũng không làm gì trái đạo lý. Chỉ trừ giai đoạn từ năm 2016 đến 2017, khoảng độ bảy năm trước.
Lúc ấy Lưu Hoài Tín vừa tốt nghiệp Đại học, trong sơ yếu lý lịch, cậu ta ghi năm ấy mình học cao học, nhưng sau khi điều tra, tôi phát hiện khoảng thời gian đó cậu ta mất liên lạc với tất cả người thân bạn bè, không ai biết cậu ta ở đâu, làm gì. Cho tới mùa hè năm 2017, cậu ta mới bất ngờ trở về nhà, cũng không nhắc đến chuyện xảy ra trong năm đó, đổi tính đổi nết hoàn toàn, từ một người cởi mở trở nên lầm lì dễ nổi cáu. Hơn nữa, vừa về nhà cậu ta đã vùi đầu chuẩn bị học cao học, vô cùng chịu khó.
Nhưng, hoàn toàn không có manh mối về năm “mất tích đó”, trước mắt tôi đã tra được một số thông tin, đó là địa chỉ của cậu ta lúc đó. Thật ra cậu ta cũng không ghi trong sơ yếu lý lích, là tôi tìm thấy trong một tờ đơn xin việc ở một trang web nào đó trên mạng.”
Trần Phổ nhận biên bản điều tra hôm nay của Phương Giai, vừa giở vừa hỏi: “Bảy năm trước anh ta sống ở đâu?”
Phương Giai uống một ngụm nước, ngồi xuống rồi nói: “Nói thì cũng khá gần Cục Cảnh sát chúng ta đấy, phòng 101, tòa 17, Gia viên Triều Dương.”
Tay đang giở ghi chép của Trần Phổ khựng lại, cây bút đang viết của Lý Khinh Diêu cũng dừng lại trên trang giấy, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Phương Giai.
<Hết Quyển I>