Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 27




Cao Kế Xương được thả, tất cả thành viên Đội hai cũng rất căm tức nhưng lại không còn cách nào khác.

Trần Phổ bị Đinh Quốc Cường gọi vào văn phòng, ngồi ở phòng bên cạnh mà còn nghe được tiếng quở mắng. Mọi người Đội 2 ai nấy đều thấy khó chịu trong lòng. Lý Khinh Diêu cũng ngồi thừ người ra, tay nắm chuột máy tính, mãi mà không di chuyển.

“Bắt nhầm người?” Đinh Quốc Cường đập thành ghế: “Tôi phải chịu bao nhiêu áp lực, để anh đến Trường Trung học số 29 bắt người, để anh lật lại vụ án, cuối cùng bây giờ anh lại nói với tôi bắt nhầm người rồi, vẫn chưa biết ai là hung thủ? Trần Phổ, anh thấy dạo nay tôi sống nhàn nhà quá nên cố tình gây khó dễ cho tôi đấy à?”

Trần Phổ nói rất bình tĩnh: “Thầy à, thứ lỗi cho em nói thẳng. Mỗi bước đi của chúng em đều không có vấn đề, dù đích thân thầy điều tra cũng thế thôi.”

Đinh Quốc Cường khựng lại, đúng thật trước đây Trần Phổ luôn báo cáo với ông từng bước hành động. Ông cũng tin rằng Cao Kế Xương chắc chắn là hung thủ của vụ án này. Đinh Quốc Cường đỏ mặt tía tai, nói lớn: “Tiếp theo tính làm thế nào?”

Phải công nhận cậu đệ tử ruột này của Đinh Quốc Cường ngày càng điềm tĩnh qua từng năm tháng. Đối mặt với cản trở lớn như vậy, cũng vẫn bình chân như vại.

Trần Phổ nói: “Đầu tiên, tiếp tục điều tra quan hệ giữa Cao Kế Xương và những nữ sinh kia, tìm bằng chứng buộc tội, em sẽ không tha cho ông ta. Thứ hai, để Đội hai nghỉ ngơi nửa ngày để điều chỉnh lại, ngày mai sẽ điều tra lại từ đầu.

Đinh Quốc Cường “ừ”, rồi lại nói: “Chuẩn bị cho tôi một bản tài liệu về vụ án Cao Kế Xương hiện có.”

Trần Phổ: “Thầy định làm gì?”

Đinh Quốc Cường thở hổn hển, nói: “Thầy anh vẫn còn chút ít quan hệ, có những tài liệu này là đủ rồi, lần này có là bố vợ thì cũng không cứu nổi lão ta. Hiện không thể bắt giam lão, thì tôi cho lão thân bại danh liệt trước.”

Trần Phổ cười: “Đúng là gừng càng già càng cay!”

Đinh Quốc Cường khiêm tốn xua xua tay rồi lại hỏi: “Anh thấy Lý Khinh Diêu thế nào?”

Trần Phổ nghĩ ngợi, trả lời: “Một số khía cạnh rất giống anh trai cô ấy.”

Một số khía cạnh, anh ngại mở lời.

Giống Lý Cẩn Thành? Đây là lời đánh giá cao, Đinh Quốc Cường gật đầu hài lòng, rồi lại thở dài.

——

Sau khi Trần Phổ thông báo cho nghỉ nửa ngày, Lý Khinh Diêu về nhà, đầu tiên cô ngủ hai tiếng, rồi bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Sáng ngày cô không muốn ngủ quá nhiều, kẻo tối lại mất ngủ.

Lý Khinh Diêu nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều. Cô vừa mới tới Đội 2 làm việc thì đã lao đầu vào tra án. Bây giờ được nghỉ nửa ngày, quả thật Lý Khinh Diêu không biết nên làm gì.

Lý Khinh Diêu tự nhận mình là một người bình tĩnh, nhưng giờ cô lại cảm thấy bực bội trong người. Vụ án của Lưu Hoài Tín giống như một chiếc xương cá, mắc kẹt trong cổ họng người ta.

Lý Khinh Diêu quyết định tìm việc gì đó để làm. Cô nhìn xung quanh, nhà cửa lạnh lẽo, không chút hơi ấm gia đình, thế này là không được. Cô tự định vị cuộc sống của mình là một quý cô độc thân thanh lịch, giàu sang có gu thẩm mỹ và phong cách đa dạng.

Quý cô thanh lịch như Lý Khinh Diêu quyết định sẽ đi chợ mua gà về hầm canh bồi bổ cơ thể.

Chẳng mấy chốc, cô đã xách một túi gà được chặt nhỏ, máu me bê bết về nhà. Lý Khinh Diêu tay chân thoăn thoắt bắc bếp đun nhỏ lửa rồi lại bắt đầu lau sàn lau bàn.

Hồi còn ở nhà, Lý Khinh Diêu chưa bao giờ phải làm việc nhà, toàn là bố mẹ cô lo liệu. Nhiều khi bố mẹ hứng lên, bảo cô đi rửa bát ấy thế mà Lý Cẩn Thành không đồng ý: “Em còn nhỏ, cũng rửa không sạch đâu ạ. Cứ để đấy con rửa cho.”

Sau này Lý Cẩn Thành xảy ra chuyện, cô xa nhà đi học Đại học rồi tự học thành tài, cái gì cũng biết làm. Giường của cô là chiếc giường sạch sẽ gọn gàng nhất trong ký túc xá, cô cũng là người chịu khó lau sàn nhiều nhất. Thậm chí, cô còn dùng các thiết bị điện bị cấm để nấu canh cho bạn cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp vào làm tại Sở, ngoại trừ một hai tuần về nhà một lần thì cô đều sống một mình tại căn hộ cho thuê, phòng cô ở lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Giống như Lý Cẩn Thành tính cách sạch sẽ hồi ấy, Lý Khinh Diêu từng nghe anh nhắc đến khi còn học tại trường cảnh sát, anh còn từng giặt quần áo cho Trần Phổ nữa. Vì mỗi lần giặt quần áo Trần Phổ toàn ném vào trong nước giẫm vài cái cho có, còn định âm thầm gửi quần áo về nhà cho cô giúp việc giặt. Anh trai cô cảm thấy Trần Phổ đang làm chậm tiến độ đưa ký túc xá trở thành ký túc xá vệ sinh văn minh, nên mới tự tay giặt hộ.

Vừa làm vừa thong thả nghĩ về những chuyện đã qua, khi Lý Khinh Diêu dọn dẹp xong thì canh gà cũng đã hầm nhừ. Cô mở vung ra, hương thơm nức mũi. Canh gà hầm của Lý Khinh Diêu là do bố cô truyền lại.

Lý Khinh Diêu chỉ hầm nửa con gà, bỏ nửa con còn lại vào trong tủ lạnh. Nhưng nhìn nồi canh gà to tướng, cô biết ăn một mình không hết, mai chắc chắn phải ăn trưa ăn tối ở cơ quan.

Nhưng, lo gì cơ chứ? Một cái vại cơm sống ngay ở tòa nhà đối diện còn gì?

Lý Khinh Diêu bước đến cửa sổ nhìn thử, đã 6 giờ rồi, trời đã sẩm tối, nhà Trần Phổ đã bật đèn, xem chừng anh cũng dậy rồi.

Cô lấy điện thoại, định gửi tin nhắn nhưng rồi lại thôi.

Lỡ anh kiếm cớ từ chối thì sao? Với cái kiểu ngượng ngùng của anh thì dám lắm.

Gửi tin nhắn thì bị động quá, không được.

Lý Khinh Diêu ngâm nga hát, múc một nửa thịt gà và canh cho vào hộp giữ nhiệt rồi loạng choạng bước sang tòa nhà đối diện.

Trần Phổ vừa tắm xong, mặc chiếc áo thun cotton đen và quần ở nhà màu xám rộng rãi, anh cầm điện thoại ngồi trên sô pha đặt đồ ăn ngoài. Chuông cửa reo lên, Trần Phổ xỏ đôi dép lê đen đi mở cửa, nhìn thấy Lý Khinh Diêu, anh ngớ người: “Em đến đây làm gì?”

Lý Khinh Diêu lúc này mang hình tượng nàng tiên ốc, giơ hộp giữ nhiệt lên, tha thiết nói: “Em lo mấy hôm nay anh mệt nên đặc biệt hầm canh gà cho anh đây.”

Trần Phổ suýt thì thốt lên em điên à nhưng may kiềm chế được, anh cảnh giác nhìn cô.

Lý Khinh Diêu nghiêng đầu đáng yêu: “Không mời em vào uống nước ạ?”

Trần Phổ đành cam chịu nhường đường, nhìn cô thong thả bước vào phòng.

Lý Khinh Diêu đặt hộp giữ nhiệt lên bàn uống nước, nói: “Anh lấy bát đựng canh gà đi. À, nhân tiện thì rửa hộp giữ nhiệt luôn nhé, không lát nữa nó lạnh rồi rửa khó lắm.”

Trần Phổ thở dài trong lòng, cầm hộp giữ nhiệt vào trong bếp, anh vừa mở nắp ra, hương thơm nức mũi tỏa ra, Trần Phổ thầm nghĩ đúng là không trông mặt bắt hình dong được, không ngờ con bé này còn biết nấu ăn.

Anh cầm theo hộp giữ nhiệt được rửa sạch từ trong bếp đi ra, thấy Lý Khinh Diêu đang dựa vào sô pha đơn của anh, hai tay vỗ tay vịn nhịp nhàng, nhìn trái nhìn phải, trông rất thong dong.

Trần Phổ: “Cảm ơn.”

“Trần Phổ, anh nói xem có thể nào là Lưu Hoài Tín tự sát rồi vu oan cho Cao Kế Xương hay không? Vì anh ta biết không có cách nào kết tội Cao Kế Xương.”

Trần Phổ lắc đầu: “Không hợp lý. Thứ nhất, theo lời khai của Cao Kế Xương và những người khác, Lưu Hoài Tín không làm gì có lỗi với Trương Hi Ngọc. Hy sinh mạng sống của mình để minh oan cho các cô gái, điều này không hợp lý. Hơn nữa làm vậy cũng không thể đảm bảo có thể kết tội Cao Kế Xương, không ai làm như vậy cả. Thứ hai, trước đây chúng ta đã suy đoán anh ta muốn ghi lại lời khai của Cao Kế Xương, chưa làm xong mà đã tự sát vu oan, cũng không hợp lý. Thứ ba, anh ta còn hẹn Trương Lương Vỹ, anh ta chết rồi sẽ có hai nghi phạm. Vậy nên, anh ta chắc chắn không tự sát.

Lý Khinh Diêu gật đầu, nói: “Em biết rồi.” sau đó đứng dậy, cô mặc áo khoác croptop màu trắng và quần bò ống rộng, trông rất cao ráo, chân rất dài. Trần Phổ bất giác lùi về sau nửa bước.

Lý Khinh Diêu mỉm cười: “Trần Phổ, anh không dẫn em đi tham quan nhà anh à?”

—Hết chương 27—