Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 26




Trong phòng thẩm vấn lặng như tờ.

Mọi người đều biết ông ta dụ dỗ những cô gái kia, nhưng do đã qua nhiều năm, chứng cứ đã bị hủy hoàn toàn. Hiện tại, do thời gian cấp bách phía cảnh sát vẫn chưa liên lạc được với những cô gái đó. Dù liên lạc được, dù họ có đồng ý làm chứng chứng minh mình đã ngủ với Cao Kế Xương, e rằng cũng không có tác dụng.

Vì Cao Kế Xương quá xảo quyệt, ông ta quan sát đối tượng suốt cả năm lớp Mười, tới năm lớp Mười Một, Mười Hai mới xuống tay. Bốn cô gái đã biết đều quan hệ với ông ta vào lúc mười sáu, mười bảy tuổi nên Cao Kế Xương không phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Đương nhiên, sau ngày hôm nay, Cao Kế Xương không chỉ mất việc, mà còn không thể tiếp tục theo nghề giáo. Nhưng so với tội ác mà ông ta gây ra thì hình phạt này cũng chỉ như muối bỏ biển. Biết đâu hệ thống giáo dục sẽ còn che đậy vụ bê bối này, chỉ cần bố vợ ông ta đánh tiếng, ông ta có thể được chuyển đến vùng quê nào đó làm giáo viên tiếp, không ai biết được.

Lý Khinh Diêu để ý thấy Trần Phổ rất bình tĩnh, có lẽ anh đã liệu được tình huống này từ lâu.

Cô biết tâm điểm vụ án này vẫn nằm ở cái chết của Lưu Hoài Tín. Cao Kế Xương vừa có động cơ, lại vừa có thời gian, ông ta từng đến hiện trường gây án, cảnh sát còn phát hiện một đôi găng tay khả nghi trong nhà ông ta. Một khi kết quả giám định cho thấy trên găng tay có DNA hoặc vết máu của Lưu Hoài Tín, Cao Kế Xương sẽ hết đường chối cãi.

Với tội danh này Cao Kế Xương mới không thoát được.

Tại sao Trần Phổ lại yêu cầu cả đội dốc toàn lực điều tra vụ việc của những cô gái năm đó?

Từ lâu trong lòng Lý Khinh Diêu đã có câu trả lời rồi.

Vì Trần Phổ mong muốn sự thật, anh muốn minh oan cho những cô gái đó, dù cho sự trong trắng của bao nhiêu cô gái ấy đều không buộc tội được con cầm thú này.

Nhưng Trần Phổ chỉ muốn đưa sự thật ra ánh sáng. Thế giới này không có bức tường nào kín gió, dẫu vụ án không được xét xử công khai do sức ép dư luận thì những người cần biết sự thật tự khắc sẽ biết.

Đây cũng chính là động lực thúc đẩy tất cả thành viên Đội hai thức khuya điều tra, quên ăn quên ngủ.

Trần Phổ hỏi: “Ông nói tuần trước Lưu Hoài Tín đã đưa cho ông những bức ảnh và USB này? Thứ mấy? Ở đâu?”

Cao Kế Xương: “Khoảng 6 giờ chiều tối Thứ Sáu tuần trước, tôi gặp cậu ta trên đường đi làm về, đến nhà cậu ta lấy.”

“Ông đang nói dối, tôi cho ông một cơ hội nữa để thú nhận.” Trần Phổ nói.

Cao Kế Xương đã mệt mỏi cực kỳ, nhưng đôi mắt rất sáng, toát lên nét phấn khích dị thường. Ông ta im lặng mấy phút, mỉm cười, nói: “Đúng, chính là Thứ Sáu. Anh cảnh sát, cầu thang không có camera nên tôi cũng không có cách nào minh oan cho bản thân. Nhưng các anh không thể chụp mũ tôi liên quan đến cái chết của Lưu Hoài Tín chỉ vì những tấm ảnh đó. Cao Kế Xương tôi chưa bao giờ phạm pháp.”

“Tôi đã cho ông cơ hội.” Đôi mắt Trần Phổ lạnh như sương giá, đặt trước mặt ông ta vài bức ảnh chụp trích từ camera, người trong ảnh chính là Lưu Hoài Tín kẹp dưới nách một phong bì giấy kaft. “Chúng tôi đã kiểm tra, tối Thứ Tư tuần này cũng chính là một ngày trước khi chết, Lưu Hoài Tín đã đến quán photo in ảnh. Thế thì Thứ Sáu tuần trước ông lấy đâu ra ảnh? Cao Kế Xương, tôi nói cho ông biết, phong bì này xuất hiện tại hiện trường vụ án, nhưng lại bị ông lấy đi. Trên phong bì có cả dấu vấn tay của ông và Lưu Hoài Tín, ông đoán xem chúng tôi đã phát hiện vết máu của ai trên đó? Ông đoán xem đây có đủ làm bằng chứng khởi tố ông tội giết người không?”

Đương nhiên họ chỉ dọa Cao Kế Xương mà thôi. Phía cảnh sát không hề phát hiện ra bất cứ vết máu nào, nếu không, sao Trần Phổ có thể sử dụng liên tiếp hai từ “ông đoán xem” nhằm tô mờ khái niệm.

Nhưng cuối cùng thì Cao Kế Xương đã hoảng sợ rồi, ông ta hét lên: “Không hề! Tôi không giết cậu ta! Cậu nói hươu nói vượn, cậu vu oan cho tôI! Tôi biết rồi, các người không bắt được hung thủ nên muốn bắt tôi thế tội!”

Trần Phổ mặc kệ sự giãy dụa cuối cùng của ông ta, hai tay đập lên bàn kêu “rầm” một tiếng, khiến toàn thân Cao Kế Xương run lẩy bẩy. Sau đó anh đứng dậy, nghiêng người đến sát, trong mày kiếm mắt sáng chỉ toàn là buốt giá như dao găm, anh quả quyết nói: “Ngày anh ta chết, ông từng đến nhà anh ta. Anh ta đích thân mời ông tới.”

Cao Kế Xương môi run lẩy bẩy, cũng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nghẹn lời.

Các cảnh sát khác phấn chấn —— Ông ta không phủ nhận từng đến hiện trường!

Trần Phổ: “Cao Kế Xương! Đã đến nước này rồi mà ông còn không chịu khai thật! Ông tưởng tạo dựng hiện trường tự sát là có thể thoát tội à? Ông nói đi, ông đã khống chế Lưu Hoài Tín kiểu gì, dùng thủ đoạn nào?

Ép anh ta lấy dao cắt cổ tay, hay là tự ông cắt cổ tay anh ta?

Tôi đoán không chỉ như vậy. Tại sao anh ta lại áy náy và kiên quyết điều tra chuyện Trương Hi Ngọc tới cùng? Trong mối quan hệ bất chính giữa ông và Trương Hi Ngọc, anh ta đã phạm sai lầm gì? Ông lấy gì uy hiếp anh ta mới khiến anh ta coi thường cái chết?”

Tất cả mọi người đều nhìn Cao Kế Xương, đây cũng là suy đoán trong lòng mọi người và cũng là điểm nghi vấn lớn nhất tại hiện trường vụ án. Rốt cuộc Cao Kế Xương đã làm thế nào, không có dấu vết giằng co, bốn vết cắt dẫn đến tử vong, Lưu Hoài Tín còn thoải mái để di thư.

Nếu có uẩn khúc khác giống như Trần Phổ đoán, thì mọi chuyện sẽ hợp lý.

Cao Kế Xương trợn tròn mắt, mặt mày dữ tợn, cảm xúc cũng trở nên vô cùng kích động, ông ta thét lên: “Không phải! Cậu vu oan cho tôi! Hôm đó tôi đến nhà cậu ta, nhưng khi tôi đến thì Lưu Hoài Tín đã chết rồi! Cửa chính mở, máu của cậu ta cũng khô cả rồi! Không liên quan gì đến tôi! Tôi lấy phong bì trên bàn rồi đi luôn! Tôi không giết người! Sao tôi có thể giết người được!”

Nhưng tất cả cảnh sát đều lạnh lùng nhìn ông ta, từ khi bắt đầu thẩm vấn, Cao Kế Xương đã nói dối liên tục, tìm đủ cách biện minh. Bây giờ còn ai tin lời ông ta nói nữa?

Phương Giai nói: “Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi, giờ ông có nhận hay không nhận cũng chẳng quan trọng. Vì chính miệng ông đã thừa nhận từng đến hiện trường vụ án, có động cơ, có thời gian, còn có chứng cứ then chốt là phong bì giấy kaft. Hơn nữa động cơ giết người là chuyện của những cô gái đó, ông nghĩ thẩm phán sẽ tuyên án thế nào? Thật thà được khoan hồng chống cự bị nghiêm trị, đây là cơ hội cuối cùng để ông tranh thủ giảm nhẹ hình phạt cho bản thân.”

Cao Kế Xương chết lặng, cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, ông ta đã trở thành nghi phạm số một trong cái chết của Lưu Hoài Tín.

Đôi môi nứt nẻ của ông ta run bần bật, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Vậy là tôi không ngồi tù vì chuyện của những cô gái đó, nhưng lại phải gánh tội giết Lưu Hoài Tín chỉ vì từng đến hiện trường ư?”

Lý Khinh Diêu cau mày.

Trần Phổ cũng nhìn chằm chằm Cao Kế Xương.

“Tôi phải kháng cáo! Kháng cáo!” Cao Kế Xương muốn đứng dậy, nhưng còng tay đã giữ chặt ông ta vào ghế, vang lên tiếng lạch cạch. Cuối cùng thì ông ta cũng đã sụp đổ, hai mắt đỏ ngầy, cố gắng giãy dụa.

Trần Phổ và Phương Giai đồng thời xông tới giữ chặt ông ta, Châu Dương Tân dắt một cảnh sát mở cửa xông vào giúp đỡ.

Lý Khinh Diêu áp sát vào tấm kính, quan sát từng thay đổi cảm xúc của Cao Kế Xương.

Cao Kế Xương giãy dụa một hồi rồi nằm nhũn trên ghế như kiệt sức, lẩm bẩm nói: “Vô lý…vô lý…nếu biết trước thì tôi đã không xóa camera…biết trước thì đã không xóa rồi…Không đúng, đây chắc chắn là một cái bẫy, có người giăng bẫy hãm hại tôi! Có người muốn hại tôi!”

Trần Phổ chỉnh lại vành mũ, vừa định ngồi xuống, nghe vậy liền quay sang nhìn ông ta: “Ông nói gì?”

Đúng lúc này.

Một cảnh sát Phòng Vật chứng chạy đến cửa phòng thẩm vấn, gọi to: “Đội trưởng Trần.”

Trần Phổ bước ra ngoài, đóng cửa phòng thẩm vấn lại. Mấy người Lý Khinh Diêu và Châu Dương Tân cũng vội vàng đi theo.

Nhân viên Phòng Vật chứng vẻ mặt nghiêm trọng đưa họ đến trước bàn làm việc, trên bàn có đôi găng tay tìm thấy ở nhà Cao Kế Xương, bên dưới là báo cáo kiểm tra.

“Dữ liệu thẻ nhớ camera an ninh trong nhà Cao Kế Xương đã được không phục rồi, mấy camera đều quay được hôm đó ông ta ra ngoài vào lúc 7 giờ 40 phút, về nhà lúc 7 giờ 50 phút. Thời gian còn lại ông ta đều ở nhà, không ra ngoài. Camera không có dấu hiệu làm giả, là bản gốc. Còn đôi găng tay này nữa, không phát hiện bất cứ dấu vân tay, vết máu hay DNA của Lưu Hoài Tín trên găng tay, đây là một đôi găng tay bình thường. Cao Kế Xương không có thời gian gây án, ông ta không phải hung thủ giết Lưu Hoài Tín.”

—Hết chương 26—