Ba tháng sau.
Lý Khinh Diêu hoàn thành công việc được giao, cùng cộng sự Hạ Dũng Trạch đi xuống dưới tầng. Hạ Dũng Trạch đi lái xe của mình, còn Lý Khinh Diêu đứng chờ dưới gốc cây ở cổng đơn vị.
Một lát sau, Hạ Dũng Trạch lái xe ra ngoài, hạ kính xe xuống: “Em về trước nhé. Còn bao lâu nữa anh Trần Phổ mới đến vậy?”
“Sắp đến rồi.”
“Bạn trai gì mà để bạn gái phải đợi, em chưa bao giờ để vợ phải chờ đâu nhé.”
“Phắn ngay, anh ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường về.”
Hạ Dũng Trạch cười phá lên, về trước.
Lý Khinh Diêu thôi cười, bình thản nhìn dòng xe nối đuôi nhau.
Đương nhiên Trần Phổ sẽ không để cô đợi lâu. Mấy phút sau, chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cô, Châu Dương Tân bước xuống từ ghế phụ, vẫy tay chào, nói: “Thôi không làm lỡ thời gian con rể tương lai ra mắt bố mẹ vợ nữa, báo cáo công việc hôm nay cứ để tôi lo. Trần Phổ, cố lên!”
Trần Phổ mỉm cười: “Cảm ơn cậu nhé.”
Lý Khinh Diêu mở cửa ghế phụ, lên xe, rồi hỏi: “Xong hết rồi hả anh?”
“Ừ, người đã bị bắt và giao cho cảnh sát kinh tế rồi.”
Lý Khinh Diêu nhìn anh vài lần, đi công tác ba ngày nhưng trông vẫn tươi tán, đẹp trai, có điều quầng thâm dưới mắt hơi đậm. Nếu hôm nay không phải là ngày hẹn anh đến ra mắt nhà cô, thì có khi anh vẫn chưa về đâu.
“Mang đầy đủ đồ rồi chứ?”
“Anh chuẩn bị xong từ lâu rồi, để trong cốp xe suốt.”
Trần Phổ khởi động xe, hòa vào dòng xe. Anh cũng nhìn cô vài lần, hỏi: “Hai hôm nay em ngủ ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Đi ngủ lúc mấy giờ?”
“12 giờ.”
“Thức dậy lúc mấy giờ?”
“6 giờ hơn.”
“Thật không đấy?”
Cô lườm anh. “Em gạt anh làm gì, em ngủ ngon thật mà. Trước khi anh đi công tác, em cũng đã ngủ ngon lành rồi còn gì.”
Trần Phổ thấy cũng có lý, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh buông một tay, nắm lấy tay cô, siết thật chặt rồi đưa lên môi hôn một cái, tất cả điều muốn nói đều gói gọn bên trong.
Sau khi tìm được Lý Cẩn Thành, những ngày đầu, Trần Phổ vẫn chưa phát hiện ra, bởi vì chính bản thân anh cũng mất ngủ triền miên. Sau này anh không chịu được nữa, đến nhà Lý Khinh Diêu qua đêm, mới phát hiện tình trạng của cô còn nặng hơn mình nhiều, cô đã không chợp mắt suốt mấy ngày mấy đêm, trông cực kỳ bình tĩnh, cũng không khóc, chỉ ngồi tỉnh táo suốt cả đêm.
Nhưng tối hôm đó, Trần Phổ ôm cô, cô đã ngủ được, gần như là ngủ thiếp đi. Trần Phổ cũng bị ảnh hưởng bởi cô, có được một giấc ngủ ngon duy nhất trong bao ngày qua.
Trần Phổ thiết nghĩ cứ tiếp tục thế này thì không ổn, anh vực dậy tinh thần nhanh hơn cô và trao đổi cùng Đinh Quốc Cường, xin ông vài tháng tới đây không để cả hai đi công tác. Họ đã phá được vụ án lớn như vậy, lại còn phải chịu đựng biết bao khổ cực, chuyện hợp tình hợp lý, cho nên Đinh Quốc Cường đã đồng ý. Sau đó, bất kể làm việc khuya cỡ nào, Trần Phổ cũng nhất định về nhà, ôm cô ngủ chung.
Dần dà, ba tháng trôi qua, giấc ngủ của Lý Khinh Diêu cuối cùng đã ổn định và cũng bắt đầu tươi cười. Cho nên Trần Phổ mới yên tâm đi công tác.
Hai người bàn bạc với nhau, trở về sẽ cùng chuyển đến Tinh Nguyệt Loan. Căn phòng ở Gia viên Triều Dương là Trần Phổ mua đứt, bán được thì bán, không bán được thì cho thuê. Căn Lý Khinh Diêu thuê thì giữ lại, đôi khi cả hai tăng ca muộn thì đến đó qua đêm cho gần.
Sống chung lâu như vậy, bà Viên Linh cũng bắt đầu bóng gió, đến lúc chính thức ra mắt rồi nhỉ? Thế nên mới có buổi hẹn hôm nay.
Xe nhanh chóng chạy đến dưới nhà Lý Khinh Diêu.
Trần Phổ đỗ xe xong rồi, nhưng vẫn ngồi im.
Lý Khinh Diêu tháo dây an toàn, hỏi: “Anh nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”
“Em lại đây.”
Lý Khinh Diêu duỗi tay về phía anh, anh ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cô, hít sâu, cọ qua cọ lại. Lý Khinh Diêu có thể cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực anh, cô cũng nhắm mắt lại, siết chặt bờ vai anh.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu, tìm đôi môi cô và trao một nụ hôn sâu. Nụ hồn cuồng nhiệt, ngọt ngào song cũng đắng chắt. Nụ hôn của anh đã khác xưa, luôn hôn sâu hơn, con người cũng trầm mặc hơn.
Chốc sau, hai người mới tách ra, anh vẫn thích kề trán mình lên trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô và nói: “Em có biết hôm nay anh lên tầng, có nghĩa là gì không?”
“Là gì?”
“Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà thật rồi.”
Đôi mắt Lý Khinh Diêu ướt nhòe, cô mỉm cười, “Trần Phổ, anh luôn là người một nhà của gia đình em.”
Anh cũng nở nụ cười, buông cô ra, hai người xuống xe.
Anh lấu quà trong cốp xe ra, xách đầy cả một tay, tay còn lại nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Trời đã tối, con hẻm vắng vẻ, lúc này không một bóng người. Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn bóng cây đong đưa dưới ánh đèn đường, bỗng dưng nói: “Anh cõng em về đi.”
Anh sững sờ, một lát sau nhoẻn cười và nói: “Thế tính sao với mấy món đồ này?”
“Em cầm cho. Ngồi xuống, em muốn được cõng.”
Trần Phổ bất lực cười lắc đầu, đành phải đưa rượu và thuốc lá trong tay cho cô, còn dặn dò: “Cầm chắc đấy, người có thể ngã nhưng đồ không thể rơi.”
“To gan!”
Trần Phổ ngồi xuống, hai cánh tay dài đặt lên trên đầu gối, phần gáy mềm lộ ra. Lý Khinh Diêu vừa xách đồ vừa leo lên lưng anh. Anh nhẹ nhàng nâng cô dậy.
Đèn đường rất sáng, con đường cũng rất dài.
Bỗng nhiên những bông tuyết li ti từ bầu trời tối rơi xuống, rơi trên máu tóc của Trần Phổ, cũng rơi ngay trước mặt Lý Khinh Diêu. Cô giơ tay ra hứng lấy một bông tuyết.
“Tuyết rơi rồi.” Cô nói.
Anh ngẩng đầu nhìn tuyết, đáp: “Ừ nhỉ, tuyết rơi rồi này.”
Hình như anh đã không còn vội nữa. Trong đêm tuyết lạnh buốt, anh chậm rãi bước từng bước vững vô cùng.
Lý Khinh Diêu dán mặt vào cổ anh, hét to: “Anh Trần Phổ.”
“Ơi.”
“Chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
—
Ông Lý Tây Châu – bố của Lý Khinh Diêu vừa tan làm về đến nhà là đã vội vã rửa tay, vào bếp phụ vợ. Bà Viên Linh đang ninh sườn, sai ông: “Xắt thịt thành sợi, nhớ cắt đều tay, nêm thêm tỏi ớt nữa. Trần Phổ thích ăn.”
“Được.” Tuy ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng ông Lý Tây Châu lại không thấy thoải mái. Ông đánh giá cao Trần Phổ là một chuyện, nhưng định “bắt cóc” con gái cưng của ông thì lại là chuyện khác.
“Bà thấy con gái mình hẹn hò với một cảnh sát ổn thật à?” Ông thì thầm.
Bà Viên Linh lườm ông: “Hôm nay người ta đến ra mắt chính thức rồi, ông còn đắn đo gì nữa. Tôi thấy Trần Phổ rất được, tướng mạo đẹp trai, tính tình thật thà, điều kiện gia đình cũng khá giả. Thằng bé lớn hơn Khinh Diêu năm tuổi, chắc chắn biết thương yêu con bé.”
Ông Lý Tây Châu lần này có cơ hội thể hiện rồi: “Giống tôi chứ gì?”
“Cút.”
Khi bưng sườn đã ninh xong ra ngoài phòng khác, bà Viên Linh bất giác nhìn di ảnh treo trên tường, vành mắt đỏ hoe.
Lý Cẩn Thành trong bức ảnh vẫn trẻ trung, đầy sức sống, khẽ mỉm cười.
Thực ra bao nhiêu năm không tìm được, hai vợ chồng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu rồi. Ba tháng trước, Lý Khinh Diêu trở về báo với bà rằng, vụ án đã được phá, anh trai quả thực đã hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, bị tội phạm bắn chết, thi thể vứt ngoài đồng hoang, cho nên mới không tìm thấy. Đinh Quốc Cường – lãnh đạo Đội Cảnh sát Hình sự cũng gửi lời chia buồn và xin lỗi đến vợ chồng bà Viên Linh.
Bà Viên Linh nghe mà lòng quặn đau, hồi đấy thằng bé đến gia đình họ, họ dành biết bao tâm huyết, chăm sóc nuôi nấng thằng bé nên người. Mà giờ lại ra đi khi tuổi đời còn xanh, bậc làm cha làm mẹ ai mà chịu nổi. Nhưng cuộc sống vẫn phải nhìn về phía trước, ông Lý Tây Châu cũng an ủi bà, ông nói có thể tìm hài cốt của thằng bé về mai táng, còn hơn là để nó dãi nắng dầm mưa ngoài đồng hoang, không tìm được chốn về. Bà Viên Linh nghe vậy mới dần dà nguôi ngoai, trở lại cuộc sống bình thường.
Điều bà Viên Linh không hay biết đó là ông Lý Tây Châu cùng làm nghề cảnh sát hình sự đã uống bao nhiêu là rượu, khóc bao nhiêu lần sau lưng bà.
Chuông cửa vang lên.
“Tới ngay, tới ngay.” Bà Viên Linh khấp khởi, vội chạy ra mở cửa, còn không quên gọi: “Ông Lý, ông cũng ra đây đón đi, nhanh lên.”
Ông Lý Tây Châu cũng đi từ trong bếp ra, nhìn thấy di ảnh treo trên tường. Một cảnh sát lão làng gắn bó với nghề suốt mấy chục năm, trong một ngày vui như hôm nay, không hiểu tại sao chỉ nhìn con trai một cái mà suýt nữa ông đã rơi nước mắt. Ông vội vã cúi đầu, dùng ống tay áo lau khô, giả vờ như không có chuyện gì, đi đến bên cạnh bà Viên Linh. Cuối cùng, ông cũ nở nụ cười chân thành, nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn xứng đôi đang tiến vào nhà.
Đã sang đông rồi.
Tuyết đầu mùa phủ kín Tương Thành, đảo xanh giữa dòng sông trông như một cụ già nghìn tuổi khác lên mình tấm áo trắng phau, ngẩng đầu nhìn ngọn Nhạc Lộc xanh ngát.
Cũng trong ngày tuyết rơi ấy, Lộ Tinh đứng trước tòa án, đối diện với loạt tội danh thẩm phán tuyên đọc, hắn ta bình tĩnh nói: “Tôi nhận tội.” Cảnh sát áp giải hắn rời khỏi vành móng ngựa, có tiếng khóc vang lên ở hàng ghế người nghe bên cạnh xen lẫn tiếng gọi tên hắn. Lộ Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị gái đang ôm cô con gái 5 tuổi, mắt đỏ hoen mi nhìn hắn ta. Hắn ta nở nụ cười xán lạn, nói với chị gái rằng: “Chị chăm sóc tốt cho cháu gái em nhé. Khi nào con bé học cấp hai, em sẽ ra ngoài tìm mọi người.” Chị gái gật đầu, nước mắt lưng tròng, cũng nở nụ cười với em trai.
Bông tuyết cũng bay ngang qua cửa sổ Bệnh viện số 3 thành phố. Chương Siêu Hoa – tài xế lái xe buýt đêm tuyến núi Ảnh Trúc – Hồ Minh Nhã và gia đình đang sốt ruột chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật nội khoa, họ đã ở ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt.
Bác sĩ mổ chính đi ra ngoài, nở nụ cười: “Ca phẫu thuật rất thành công, con trai anh không sao rồi. Lát nữa cháu sẽ được đưa về phòng bệnh, anh chị có thể thăm cháu.”
Vợ Chương Siêu Hoa vui mừng bật khóc, Chương Siêu Hoa cũng luôn miệng cảm ơn bác sĩ, một lúc sau, ông ta cũng không kìm được nước mắt. Vợ Chương Siêu Hoa khóc một lúc rồi nắm tay ông ta, nói: “Tổng giám đốc Hướng của quỹ từ thiện đó đã cứu mạng con chúng ta! Khi nào con xuất viện, nhất định phải cảm ơn cô ấy tử tế.”
Chương Siêu Hoa sững sờ, lúng ta lúng túng. Ông ta ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang rơi lất phất rồi lẩm bẩm: “Hy vọng cô ấy…người tốt bình an trọn đời.”
Khi tuyết rơi xuống cánh đồng hoang vu ở Nam Thành, cánh cửa của một trong những trại giam nữ Nam Thành ở đó được mở ra, một người phụ nữ gầy gò chừng năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị chậm rãi bước ra ngoài.
Quản giáo phụ trách quản lý bà đã đích thân đưa bà ra ngoài và dặn dò: “Cô Tống Huy, sau khi ra tù, cô hãy sống thật tốt, quên hết những chuyện đã qua cô nhé.” Quản giáo nở nụ cười dịu dàng với bà.
Bà Tống Huy cũng mỉm cười, cúi đầu chào quản giáo: “Tôi cảm ơn.”
Lời trăng trối trước khi chết của Lưu Đình Muội kết hợp với kết quả đối chiếu dấu vân tay tại hiện trường, cảnh sát đã tái hiện lại quá trình gây án một cách chính xác, xác nhận Lưu Đình Muội mới là chủ mưu, Tống Huy là đồng phạm. Vụ án được tái thẩm, cộng thêm ý thức cải tạo tốt, hôm nay cuối cùng bà Tống Huy cũng đã được giảm án và trả tự do.
Cánh cổng trại giam đã khép lại, Tống Huy – nguyên viện trưởng Viện Phúc lợi Đại Hải lẻ loi ngẩng đầu, ngắm những bông tuyết đang rơi. Bà giơ tay ra hứng một bông tuyết, nở nụ cười song đôi mắt lại đỏ hoe.
Ở phương Bắc xa xôi, tuyết mùa đông rơi nặng hơn, khoác lên ngôi trường tiếng tăm lừng lẫy có lịch sử trăm năm một tấm áo bạc, không khí trang nghiêm.
Lạc Hoài Tranh kéo vali, xuống xe taxi.
Anh mặc áo khoác len cashmere màu đen, tôn lên vóc người cao ráo và anh tuấn.
Lạc Hoài Tranh dưới dưới tấm biển “Đại học Thanh Hoa”, dừng chân hồi lâu, lâu tới nỗi tuyết phủ khắp người, lâu đến nỗi đôi mắt anh ướt nhòe. Anh cúi đầu cười, cười mãi, kéo vali tiến vào cánh cửa khắc khoải mơ ước.
…
Nếu cuộc đời này, có thể trở cánh chim tự do, ai lại muốn làm con ve sầu non nớt yếu đuối.
Một ngày nọ, đương chứng kiến chú ve xanh từ cành cây rơi xuống, đôi mắt tôi ngấn lệ. Tôi quyết định bước đến sau lưng những con bọ ngựa, trở thành một chú chim sẻ dũng cảm.
Năm mười bảy tuổi, tôi đã gặp thiếu niên mình thích, tận mắt chứng kiến cậu ấy từ thiên đàng rơi xuống.
Năm mười bảy tuổi, tôi đã gặp thiếu niên mình thích, chính tôi đã từ nơi trần ai rơi xuống.
Năm mười bảy tuổi, đánh mất tất cả. Năm hai mươi tuổi, tôi gặp được một thanh niên mình thích, tôi tận mắt chứng kiến anh ấy từ cõi trần rơi xuống.
Cuối cùng tôi đã gặp được người thanh niên mình thương. Tôi thấy anh ấy gọi cái tên đó trong màn đêm, chứng kiến anh ấy nuốt trọn nỗ bi thương và đau đớn, tôi đã thấy anh ấy mỉm cười với tôi.
Cuộc đời lấp lánh rực rỡ như dải ngân hà bao la, cuộc đời lạnh lẽo thấu xương như đêm trường vô tận.
Thế gian ấm áp tựa vòng tay mẹ thuở ban sơ, thế gian tối tăm như nghĩa trang hoang vu quạnh quẽ.
Mong người quý trọng bản thân.
–HẾT–