Anh Quyền nở nụ cười, nhổ nước bọt xuống đất, nói: “Hài lòng rồi chứ?”
“Hài lòng, rất hài lòng.” Tạ Tân Nhụy nói. “Nếu em gái tôi thấy mẹ con bé trở nên như thế này, chắc chắn sẽ còn hài lòng hơn nữa.”
Tạ Tân Nhụy đi về phía Lý Mỹ Linh, lúc đi ngang qua Lý Khinh Diêu, cô ấy giữ chặt vai cô bằng hai tay, vừa cười vừa thì thầm: “Haha, cô nhìn bà ta bây giờ này…
Người đưa anh trai cô đi, năm đó hơn ba mươi tuổi, cánh tay phải xăm hình cá vàng sặc sỡ. Nhớ đấy.”
Câu nói sau cùng, cô ấy nói rất nhanh và nhỏ, hơi thở gần như là phà vào tai Lý Khinh Diêu. Nhưng Lý Khinh Diêu đã nghe rõ mồn một.
Nói xong, Tạ Tân Nhụy liền bước đến, đánh giá Lý Mỹ Linh cùng với anh Quyền, cả hai cười nói vui vẻ.
Lý Khinh Diêu thì sững sờ, đứng nguyên tại chỗ dõi theo bóng lưng Tạ Tân Nhụy.
Một lát sau, cô từ từ nhìn sang anh Quyền bên cạnh.
Sáng sớm trời còn se se lạnh, anh Quyền vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen dài tay ngày hôm qua.
Anh Quyền hỏi: “Tiếp theo định sắp xếp thế nào? Đi luôn trong hôm nay à?”
“Hôm nay đi luôn, nhưng tôi còn có vài chuyện muốn hỏi Lý Mỹ Linh trước, anh sai người đưa bà ta vào phòng tôi đi. Hỏi xong tôi sẽ đưa bà ta đi.”
“Được.”
“Trước khi xuất phát, tôi nhất định sẽ chuyển số tiền còn lại vào tài khoản anh.”
“Haha, được. Có cần tôi giúp gì nữa không?”
“Thế để tôi suy nghĩ xem. Anh Quyền làm ăn giá cả phải chăng, công việc giải quyết nhanh gọn lẹ. Đúng là đối tác hợp tác hiếm gặp, tôi còn muốn được cùng anh xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài đấy.”
“Cảm ơn sếp Tạ! Chẳng hay sếp Tạ ở Hồng Kông còn kinh doanh gì khác? Tôi có giúp được gì không?”
Hai người vừa nói vừa bước đến sô pha ngồi xuống, còn Lý Mỹ Linh thì bị đàn em anh Quyền giải lên căn phòng của Tạ Tân Nhụy ở tầng trên, giam giữ tạm thời.
Sau khi ngồi xuống, đôi mắt anh Quyền bỗng sắc như dao cau, lia về phía Lý Khinh Diêu im lặng nãy giờ: “Từ nãy đến giờ cô cứ nhìn tôi suốt, nhìn gì mà nhìn?”
Tạ Tân Nhụy sửng sốt, cũng nhìn về phía Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu nở nụ cười ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Em xin lỗi anh Quyền ạ, em trước đây chỉ theo sếp Tạ gặp gỡ các đối tác trên thương trường, đây là lần đầu tiên được diện kiến “đại ca” thực thụ, hồi nãy thấy anh nói chuyện rất thú vị nên em mới cầm lòng chẳng đặng nhìn anh thêm vài lần. Mong anh thứ cho.”
Tạ Tân Nhụy cũng lập tức nói đỡ: “Con bé là con gái của bác họ tôi, gọi là trợ lý như thực chất là theo tôi học hỏi. Bình thường tôi chiều con bé quá nên đôi khi có hơi bất lịch sự, anh Quyền, anh đừng tức giận.”
Anh Quyền lúc này mới “hừ” một tiếng, bình thường anh ta cũng không chấp nhặt với phụ nữ. Nhưng không hiểu sao ánh mắt khi nãy của người phụ nữ này lại khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.
Tạ Tân Nhụy liếc nhìn Lý Khinh Diêu, tiếp tục bàn chuyện làm ăn với anh Quyền, anh ta lập tức bị thu hút sự chú ý.
Lý Khinh Diêu đứng dậy, trong ấm nước nóng vẫn còn nước nóng, cô pha hai tách trà, một tách đặt trước mặt Tạ Tân Nhụy, ly còn lại cô cầm lên, vòng qua tên đàn em đứng sau sô pha, đi về phía anh Quyền. Tạ Tân Nhụy liếc nhìn bóng lưng cô, nét mặt không thay đổi.
Anh Quyền đang nói hăng say thì Lý Khinh Diêu thình lình xuất hiện bên cạnh, dâng tách trà bằng hai tay, cúi đầu, bộ dạng cung kính hết mực: “Anh Quyền, xin lỗi anh về chuyện ban nãy, em mời anh uống trà ạ.”
Anh Quyền nhìn cô, cũng chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục nói chuyện với Tạ Tân Nhụy. Nhưng vì nể mặt Tạ Tân Nhụy, anh ta vẫn đưa tay ra nhận lấy tách trà. Nào ngờ tay của Lý Khinh Diêu lại run lên, tách trà rơi xuống, nước nóng đổ hết lên cánh tay anh Quyền.
Anh Quyền bị bỏng, bật dậy khỏi sô pha, hét toáng lên: “Cô làm gì đấy?”
Lý Khinh Diêu chân tay luống cuống, tự ý xắn tay áo của anh Quyền lên, nói: “Em xin lỗi em xin lỗi. Em tưởng anh đã cầm rồi, để em xem có bị bỏng không, em xin lỗi anh ạ!”
“Phắn!” Anh Quyền bực bội đẩy Lý Khinh Diêu ngã ra đất, tự vén tay áo lên xem. Cũng may nước đã không còn quá nóng, giữa hình xăm sặc sỡ kín tay chỉ có một mảng bị đỏ lên.
Anh ta cũng không để tâm, có điều ống tay áo bị ướt nên mặc vào không thoải mái, thế là anh Quyền cởi luôn áo sơ mi ném cho đàn em, chỉ mặc chiếc áo thun trắng, lạnh lùng ngồi xuống lại.
Lý Khinh Diêu từ dưới đất bò dậy, luôn miệng nói: “Em xin lỗi ạ, em xin lỗi ạ.” Sau đó mặt mũi đỏ bừng quay lại bên cạnh Tạ Tân Nhụy.
Tạ Tân Nhụy nhìn con cá vàng tròn trịa đỏ tươi được xăm trên cánh tay phải của anh Quyền, hình xăm đó thậm chí còn có nét tinh nghịch đáng yêu. Cô ấy bưng tách trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, lại ngẩng đầu lên, nhìn nhau với Lý Khinh Diêu.
Đôi mắt của cả hai đều cực kỳ trầm tĩnh.
—
Ngoài cổng bản.
Trời vẫn còn sớm, sương mù giăng khắp ngọn núi. Cả ngôi làng im lìm. Có một vài người dân ra khỏi nhà, đang làm việc đồng áng.
Các đội đặc nhiệm đột nhập vào ngôi làng từ nhiều hướng khác nhau với tốc độ cực nhanh. Gặp người dân, họ lập tức ra hiệu im lặng. Có người ngơ ngác, ngoan ngoãn làm theo, cũng có người mở miệng la lên nhưng bị đặc nhiệm nhanh nhẹn chạy đến ấn xuống đất.
Họ không ngừng tiến đến gần, bao vây trại nơi anh Quyền đang ở.
Hai thanh niên đứng canh ở cổng trại đang rúc đầu vào nhau xem clip ngắn trong điện thoại, cười khúc khích. Châu Dương Tân và Phương Giai một trái một phải lao đến, bịt miệng khóa tay, ấn đối phương xuống đất.
Đằng sau họ là Trần Phổ đang quấn băng gạc, anh ngẩng đầu nhìn về phía những dãy nhà nhỏ trong trại, nơi nào cũng có đàn em canh gác, đã có người nhìn về phía này.
Trần Phổ lập tức đưa ra quyết định, anh phất tay, ra lệnh tổng tấn công toàn diện, chiếm giữ cả trại bằng tốc độ nhanh nhất. Hàng trăm cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm mang theo súng đồng loại tràn vào từ các hướng, đám đàn em nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn, liên tục la hét thất thanh.
—
Anh Quyền và Tạ Tân Nhụy đang nói chuyện thì bỗng dưng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Anh Quyền lập tức đứng dậy, hỏi: “Sao đấy?”
“Rầm” một tiếng, cửa bị xô mở, một tên đàn em loạng choạng chạy vào, hét lên: “Anh Quyền, cảnh sát đến rồi! Nhiều cảnh sát lắm! Toi rồi!” Nói xong, tên đàn em liền quay người bỏ chạy.
Anh Quyền tái mặt, phản ứng đầu tiên là rút ngay khẩu súng bên hông. Những tên đàn em khác có lẽ sẽ không dám chống lại cảnh sát, nhưng anh ta đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, không những buôn lậu, tổ chức hoạt động mại dâm mà còn dính líu đến vài vụ án mạng. Anh ta không thể để bản thân lọt vào tay cảnh sát được.
Đột nhiên, anh ta nhớ ra gì đó, rút sũng chĩa vào Tạ Tân Nhụy, nét mặt khó tin: “Mày dẫn cảnh sát đến đây à? Con đĩ, tao giết mày!”
Tạ Tân Nhụy thản nhiên đối diện nòng súng của anh ta, nghiến răng nói: “Anh điên à? Anh thừa biết tôi đến đây là để giết Lý Mỹ Linh, tôi có điên mới dẫn cảnh sát đến. Chắc chắn là anh liên lụy đến tôi rồi!”
Câu nói này đã thuyết phục được anh Quyền, anh ta sầm mặt hạ súng xuống, nói với hai tên đàn em: “Đi từ cửa sau.” Rồi liếc Tạ Tân Nhụy: “Cô tự cầu phúc đi!”
Ba người quay lưng chạy về phía cửa sau của căn nhà.
Lý Khinh Diêu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tạ Tân Nhụy.
Ngay lúc đó.
Khi anh Quyền chạy ngang qua Lý Khinh Diêu, cô đột nhiên tấn công, nâng chân phải lên đá chính xác vào tay cầm súng của anh Quyền, khẩu súng rơi xuống đất, kêu cái “cạch”. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, chân của Lý Khinh Diêu lại quét nhanh trên sàn nhà, đá khẩu súng về phía Tạ Tân Nhụy.
Hôm qua, trước khi hai người vào trại đã để súng và các vũ khí khác trên xe. Sau khi đến căn nhà nhỏ, bọn chúng cũng đã lục soát cả hai cho nên bây giờ trên người hai người đều không có vũ khí.
Mà đối phương lại có ba người, tay phải của Lý Khinh Diêu bị gãy nên chỉ có thể chọn cách đá súng cho Tạ Tân Nhụy.
Anh Quyền đột nhiên biến sắc, giáng một cú trời giáng vào mặt Lý Khinh Diêu. Lý Khinh Diêu nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị đánh trúng, ngã sõng soài ra đất.
Cùng lúc đó, Tạ Tân Nhụy lao về phía trước, chộp lấy khẩu súng trên mặt đất, còn chưa đứng dậy nhưng đã nâng nòng súng lên bắn “đoàng đoàng” hai phát súng, trúng lưng tên đàn em phía sau anh Quyền, cả hai ngã lăn ra đất.
Anh Quyền hãi hùng ngoảnh đầu lại, chứng kiến biến cố bất ngờ, thấy Tạ Tân Nhụy đã cầm súng từ dưới đất bò dậy, anh ta chạy thục mạng ra ngoài cửa. Nào ngờ lại là Lý Khinh Diêu tay không tấc sắt cúi đầu lao thẳng vào thắt lưng anh Quyền. Anh Quyền đau đớn, tức điên lên, túm lấy thân hình mảnh dẻ của Lý Khinh Diêu, giơ đầu gối lên định cho cô một cú thì tiếng súng lại vang lên, chân phải của anh Quyền mềm nhũn, anh ta buông Lý Khinh Diêu ra, quỳ một gối xuống đất.
“Đoàng” lại thêm một phát súng nữa.
Hai chân anh Quyền trúng đạn, ngã khuỵu ra đất. Cuối cùng nét mặt anh ta cũng lộ rõ sự hãi hùng, vừa quay đầu nhìn Tạ Tân Nhụy tựa Tu La đang cầm súng tiến lại gần, vừa cố gắng bò ra cửa, hét lên: “Tao và chúng mày không thù không oán, rốt cuộc chúng mày muốn làm gì?”
Nét mặt Tạ Tân Nhụy trắng bệch, nhưng ánh mắt lại cháy bỏng hơn cả lửa đốt. “Tối ngày 1 tháng 6 năm 2017, có một cảnh sát hình sự tên là Lý Cẩn Thành chạy ra từ phòng 101 tòa số 17 Gia viên Triều Dương. Mày đã đưa anh ấy đi đâu? Mày đã làm gì anh ấy!?”
Hai câu cuối cùng, cô gần như đã gào lên bằng hết sức mình.
Anh Quyền sững sờ, ánh mắt lảng tránh, không trả lời.
Nhờ nét mặt này mà Tạ Tân Nhụy và Lý Khinh Diêu đều biết, chính là anh ta.
Tạ Tân Nhụy thở hổn hển, ngón tay di chuyển trên cò súng vài lần nhưng vẫn hạ nòng súng xuống.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng dày đặc, càng lúc càng đến gần. Tiếng thét của đám đàn em anh Quyền dần nhỏ lại.
Tạ Tân Nhụy ngồi xuống, nhanh tay rút một băng đạn khác từ hông anh Quyền ra lắp vào súng rồi nói: “Tôi giao hắn cho các cô, nhất định phải hỏi cho ra tung tích của anh ấy rồi hãy đến mộ tôi báo tin. Nếu…anh ấy còn sống…” Cô ấy ngừng lại, nhoẻn cười: “Thì nhắn anh ấy đặt một bó hoa trước mộ tôi nhé.”
Cô ấy vừa dứt lời, một bóng người vút qua. Tạ Tân Nhụy vội ngẩng đầu, thấy Lý Khinh Diêu đã chạy lên cầu thang, cô ấy dứt khoát cầm súng đuổi theo.