Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 210




Đêm đen như mực nuốt chửng bốn bề. Vầng trăng khuyết lẻ loi treo lơ lửng trên bầu trời biên giới mênh mông.

Căn nhà nhỏ mà anh Quyền sắp xếp rõ là dành riêng cho “khách hàng” tạm trú. Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai có hai gian phòng ngủ. Trong bóng tối, Lý Khinh Diêu nhìn ra ngoài cửa hồi lâu, có hai người đàn ông canh gác ở cửa trại, không nhìn thấy bóng dáng người khác. Nhưng cô có thể khẳng định rằng toàn bộ bản làng này e rằng đều nằm trong tầm kiểm soát của anh Quyền. Bình thường, họ tỏ ra là những người dân lương thiện, đối phó với công an, nhưng thực chất lại bí mật liên lạc với nước ngoài, thực hiện những hoạt động mờ ám.

Lý Khinh Diêu không ngủ được.

Những gì có thể làm cô đã làm hết rồi, cũng rõ con búp bê ấy có đến được tay cảnh sát Tương Thành hay không thì phải dựa vào may mắn. Cô biết bản thân sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chuyện Tạ Tân Nhụy chẳng qua chỉ là tranh thủ giết chết Lý Mỹ Linh trước khi cảnh sát tìm ra mình. Lý Khinh Diêu tin lời cô ấy.

Cũng không biết bây giờ Trần Phổ đang làm gì. Với tính cách của anh, có lẽ là đang tìm cô không ngừng nghỉ.

Vì vậy, anh nhất định sẽ tìm được cô, không sớm thì muộn.

Nghĩ vậy, Lý Khinh Diêu lại yên tâm hơn. Cô dứt khoát ngồi dậy, xuống tầng dưới tìm nước nóng uống, đồng thời cũng tranh thủ lúc không ai đề phòng nhất này, làm quen với không gian trong và ngoài căn nhà.

Nào ngờ vừa đặt chân xuống cầu thang gỗ, Lý Khinh Diêu liền nhìn thấy một người khác đang ngồi trong phòng khách.

Không bật tivi, cũng không bật đèn, căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường ngoài kia hắt vào. Lý Khinh Diêu thấy trên bàn có ba lon bia đã khui, Tạ Tân Nhụy dựa vào sô pha, đôi tay gác lên thành ghế, không biết đã ngồi uống bia một mình bao lâu rồi.

Lý Khinh Diêu không nhìn rõ khuôn mặt cô ấy song có thể cảm nhận được sự mệt mỏi khôn cùng trong người cô ấy.

“Mất ngủ à?” Tạ Tân Nhụy hỏi, trong bóng tối, giọng cô ấy dịu dàng và mềm mại hơn ban ngày.

“Ừm, khát nước, tìm chút nước ấm uống, tôi bật đèn nhé.”

“Bật đi.”

Khi căn phòng sáng đèn, Lý Khinh Diêu nhìn về phía khuôn mặt Tạ Tân Nhụy, không có vệt nước mắt, vẫn sạch sẽ như thường.

Cũng không có bất cứ biểu cảm gì.

Đôi mắt ấy tựa dòng suối dưới ánh trăng ngà, đen láy và tĩnh lặng.

Lý Khinh Diêu cầm ấm đun nước, rót một ấm nước lạnh, đun sôi. Sau lưng chỉ có tiếng Tạ Tân Nhụy tiếp tục nhấm nháp lon bia.

Nước đã sôi rồi.

Lý Khinh Diêu tráng hai chiếc ly thủy tinh, rót hai ly nước bưng đến bàn uống nước, đặt một ly nước nóng ở trước mặt cô ấy: “Chị uống không?”

Cô ấy lắc đầu: “Cảm ơn.”

Đêm khuya lạnh giá, Lý Khinh Diêu áp lòng bàn tay vào chiếc ly thủy tinh nóng hổi, mới cảm nhận được chút hơi ấm.

“Trước khi đến Quý Châu, tôi đã về quê chị.”

Tạ Tân Nhụy cầm lon bia lên, nhấp một ngụm nữa.

“Tôi đã gặp hai người. Một người là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của chị, một người nữa là bạn thân nhất hồi đó của chị, tên là Thư Lệ Lệ.”

Tạ Tân Nhụy vờ như không nghe thấy.

“Tôi nói thật, họ vẫn luôn nhớ đến chị, hơn nữa tôi không ngờ cả hai đều có chung một suy nghĩ: Họ nghĩ rằng chị vẫn chưa khỏe lại. Thầy Từ nói, nếu chúng tôi có thể tìm thấy chị, thầy ấy sẵn lòng lấy lương hưu ra nuôi chị, đến khi thầy ấy già yếu không đi lại được nữa, thầy sẽ đưa chị đến viện dưỡng lão. Còn Thư Lệ Lệ thì cực kỳ hối hận vì năm chị bị Lưu Hoài Tín bắt cóc, chị ấy không bầu bạn bên chị nhiều hơn. Vì chị nên chị ấy đã lựa chọn trở về quê làm giáo viên, hơn nữa chị ấy còn bàn bạc với bạn trai, nếu tìm được chị, họ sẽ coi chị như em gái.”

Tạ Tân Nhụy cười nhạt, lại nhấp thêm một ngụm bia, chẳng nói chẳng rằng.

“Có lúc tôi nghĩ, nếu không xảy ra loạt sự việc này, nếu hai chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ sẽ trở thành bạn bè.” Lý Khinh Diêu nói.

“Cô nghĩ như thế thật à?”

Lý Khinh Diêu gật đầu.

Tạ Tân Nhụy nâng ly bia với cô: “Tôi cũng nghĩ thế đây, làm một ly không?”

“Tôi không uống, không được uống bia trong lúc làm nhiệm vụ.” Lý Khinh Diêu nói đến nỗi bản thân cũng bật cười. “Huống hồ bây giờ tôi còn bị nghi phạm bắt cóc.”

“Bắt cóc gì chứ, ngày mai xong việc, tôi sẽ giao lại súng cho cô. Tôi mới là tội phạm truy nã bị cô tóm được.”

“Thực ra, chị vẫn còn một lựa chọn.” Cơ thể Lý Khinh Diêu nghiêng về phía trước, hạ thấp giọng: “Kết thúc trong tối nay, chị tự thú với tôi, chúng tôi giải quyết chuyện này trong hòa bình. Chị cũng biết đấy, đồng nghiệp của tôi sẽ bắt được chị sớm thôi. Tự thú và bị bắt là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Nhân tiện giúp cảnh sát triệt phá ổ tội phạm này, lập công chuộc tội.

Tôi nghĩ, đây là điều thầy giáo chủ nhiệm chị và Thư Lệ Lệ mong muốn nhìn thấy, có lẽ sau khi chị tự thú, tôi có thể liên lạc với họ, để mọi người gặp nhau một lần, xóa sạch tiếc nuối trong lòng chị. Chị cũng có thể gặp Tạ Vinh Thành một lần nữa, tôi đã đến gặp chú ấy, tình hình sức khỏe của chú ấy giảm sút hơn rồi, lẽ nào chị không muốn gặp chú ấy lần cuối ư?

Đây nhất định cũng là điều anh trai tôi mong muốn nhìn thấy. Cô bé mà anh ấy từng giúp đỡ sẽ buông bỏ được tất cả khổ đau và thù hận, để những tội lỗi đó trôi vào dĩ vãng, tự mình đặt một dấu chấm tròn sạch sẽ ngay tại trang cuối của cuộc đời. Anh trai tôi luôn là một người trong sạch và chính trực, bất kể chị quay đầu lại lúc nào đi chăng nữa, chị vẫn có thể trở thành người như anh ấy.”

Tạ Tân Nhụy ngẩng đầu nhìn cô, làn sương giăng kín đôi mắt.

Nửa tiếng sau, cô ấy cúi đầu, mỉm cười và nói: “Lý Khinh Diêu, cô khéo ăn nói thật đấy, cũng rất giỏi nắm bắt lòng người. Suýt nữa thì tôi đã bị cô thuyết phục rồi.”

Cô ấy đứng dậy, nói: “Tôi chưa từng nghĩ mình có thể trở thành người như anh ấy. Cô có thấy vầng trăng ngoài cửa sổ kia không? Anh ấy chính là vầng trăng trong lòng tôi, vừa nãy tôi cứ ngắm anh ấy mãi. Thực ra, tôi sắp quên mất anh ấy trông ra sao rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ nụ cười của anh ấy, nhớ từng câu từng chữ anh ấy nói với tôi. Tôi cũng không muốn gặp ai khác nữa, người họ nhớ là Lưu Đình Muội ngày xưa, tôi đã không còn là người đó nữa rồi. Cô đừng khuyên tôi nữa, tôi không quay đầu lại được đâu. Không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng tôi, chỉ đến ngày tôi trút hơi tàn thì nó mới kết thúc.

Cô ấy bỏ lên tầng trên, Lý Khinh Diêu cúi đầu, nhìn ly nước trong tay, chậm rãi uống một ngụm. Dòng nước ấm trôi xuống cổ họng, cô từ từ nhắm mắt lại.



Trời đã sáng.

Tạ Tân Nhụy và Lý Khinh Diêu ăn sáng ở tầng một, cả hai đều tươi tỉnh, không còn mỏi mệt như tối hôm qua. Tạ Tân Nhụy còn nhờ một tên đàn em dẫn cô ấy và Lý Khinh Diêu đi dạo trong trại, hít thở không khí trong lành. Khi gặp anh Quyền đang đứng trên một căn nhà khác, cả hai còn tươi cười chào hỏi anh ta.

Mọi thứ yên ả, thanh bình và thư thái giống như buổi sớm mai ở một bản làng người Thái.

Cho đến khi Tạ Tân Nhụy  và Lý Khinh Diêu quay về căn nhà nhỏ, xem tivi một lúc thì anh Quyền dẫn theo hai tên đàn em áp giải một người phụ nữ vào trong.

Anh Quyền hất hàm, ra hiệu cho đàn em ném người phụ nữ xuống sàn nhà trong phòng, cười nói: “Chúng tôi đưa người tới rồi.”

Tạ Tân Nhụy mỉm cười, đứng dậy, Lý Khinh Diêu cũng đứng dậy theo.

Hai người quan sát người phụ nữ co rúm trên sàn nhà. Bà ta mặc một chiếc váy hoa của người dân tộc thiểu số ở đây, nhưng thân mình đã gầy xọp, gần như chỉ còn da bọc xương. Đàn em anh Quyền túm tóc bà ta, bà ta hoảng sợ thét lên, ngẩng đầu, lộ ra đường nét thướt tha chỉ có ở Lý Mỹ Linh. Có điều hai gò má đã hóp sâu, sắc mặt tối đi rất khó coi. Bà ta vô cùng sợ hãi, cũng không nhìn Tạ Tân Nhụy và Lý Khinh Diêu, run rẩy ôm chặt chân tên đàn em, nói: “Tôi không dám, tôi không dám nữa, đừng đánh. Ông chủ, đừng đánh tôi.”

Quả nhiên là đã có vấn đề về thần kinh.