Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 208




Khi Châu Dương Tân cầm theo túi đựng vật chứng tiến vào trong phòng bệnh, đúng lúc bắt gặp Trần Phổ đang tập động tác hai tay chống xuống, từ từ nâng người lên.

Châu Dương Tân: “…”

Anh ấy thấy Trần Phổ đúng là điên thật rồi, hậu phẫu mới được mấy ngày mà đã bắt đầu tập luyện phục hồi rồi? May mà bác sĩ mổ chính cho anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất tỉnh Quý Châu, Trần Phổ cũng yêu cầu sử dụng các loại thuốc nhập khẩu đắt đỏ tự chi, thêm cái sức khỏe vốn đã tốt nên vết thương mới hồi phục nhanh như vậy.

“Được rồi đấy, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi.” Châu Dương Tân thân là người nhà “trông nom không kỹ” đã quá quen với việc bị bác sĩ mắng. “Có phát hiện mới. Lần này là tin tốt đấy.”

Trần Phổ dừng động tác, vịn giường chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy những tấm ảnh Châu Dương Tân đưa. Trong tấm ảnh là một bãi bồi, một chiếc điện thoại nằm trên bãi bồi đó.

“Đồng nghiệp tìm kiếm men theo bờ sông đã phát hiện ra điện thoại của Lý Khinh Diêu ở bên bãi bồi cách nơi họ rơi xuống 5.5km, nơi này cách bờ sông khoảng 100 mét.” Đôi mắt Châu Dương Tân sáng lên. “Điện thoại bị ngấm nước nặng, không thể sử dụng, cho nên trước đó cũng không định vị được. Nhưng Lý Khinh Diêu chắc chắn còn sống!”

Trần Phổ mặt mày u ám suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng ánh lên nét cười. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng suy luận những khả năng có thể xảy ra.

Nếu Lý Khinh Diêu bỏ mạng dưới sông thì điện thoại không thể nào xuất hiện trên bờ. Nếu bỏ mạng bên bờ sông, điện thoại sẽ không xuất hiện tại vị trí xa bờ đến thế, người khác cũng không có lý do gì để làm như vậy. Vì vậy, Châu Dương Tân nói rất có lý, chỉ còn một khả năng: Cô đã lên bờ.

Nhưng nếu như cô được tự do hành động, nhất định sẽ liên lạc liền với họ. Cho nên chiếc điện thoại này hoặc là Lý Khinh Diêu đã bỏ lại bên bờ sông, hoặc là người khác bỏ lại.

Dù thế nào thì hiện tại có lẽ cô đang nằm trong tay Tạ Tân Nhụy. Điều này cũng phù hợp với suy đoán ban đầu của Trần Phổ về Tạ Tân Nhụy: Cô ta đã cài cắm sẵn tiếp viện.

Trái tim treo lơ lửng trên cao của Trần Phổ đã hạ xuống một nửa.

“Kế hoạch hành động tiếp theo là gì?” Anh hỏi.

“Ở gần bờ sông ấy có một con đường quốc lộ và một con đường cao tốc. Hiện tại, mọi người đang toàn lực điều tra dấu vết và thu thập camera an ninh trong mấy hôm nay, kiểm tra từng cái một.”

Trần Phổ chau mày.

Đúng là nên điều tra như vậy, cũng chỉ có thể điều tra như vậy, nhưng tốc độ quá chậm. Lượng xe cộ lưu thông một ngày trên đường quốc lộ, nhất là đường cao tốc cực kỳ lớn, ai mà biết Tạ Tân Nhụy đã đưa Lý Khinh Diêu đi đâu. Đã hai ngày rồi, đợi đến khi cảnh sát tra ra được tung tích của hai người thì chỉ e tất cả đã ngã ngũ.

Quan trọng là, rốt cuộc Tạ Tân Nhụy muốn làm gì?

Trần Phổ cầm áo khoác cảnh phục vắt trên tay vịn mép giường, chậm rãi mặc vào: “Đi làm thủ tục xuất viện.”

Châu Dương Tân trừng mắt: “Cậu điên rồi, phẫu thuật xong mới được ba ngày!”

“Bác sĩ đã nói nhanh nhất một tuần là xuất viện được rồi mà? Giờ cũng còn có vài ngày, vết thương cũng đã bắt đầu lành rồi, không sao đâu. Tôi không cử động mạnh, cũng không làm việc, đến đâu cũng nằm yên, chỉ ở cạnh quan sát các cậu điều tra vụ án thôi, cũng không khác nằm viện là bao.”

“Cậu cho rằng không có cậu thì chúng tôi không phá được vụ án này đúng không?”

Trần Phổ nhìn dán vào đôi mắt anh ấy, nghiêm túc nói: “Các cậu nhất định sẽ phá được, nhưng chỉ có tôi và Lý Khinh Diêu hiểu rõ nhất và toàn diện nhất về chuỗi vụ án này và người tên Tạ Tân Nhụy. Hơn nữa, tôi biết Lý Khinh Diêu đang nghĩ gì và cô ấy cũng biết tôi sẽ nghĩ gì. Nếu tôi có mặt, biết đâu tôi có thể giúp đỡ mọi người trong một bước ngoặt nào đó.”

Châu Dương Tân nói không nên lời.

Đúng lúc này, điện thoại của Châu Dương Tân đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt anh ấy nghiêm túc hẳn, đi ra chỗ vắng người ngoài phòng bệnh để nghe điện thoại. Một lát sau, anh ấy vội vã trở về, không nén nổi phấn khích, anh ấy đi đến bên cạnh Trần Phổ, cúi xuống thì thầm với anh: “Cảnh sát Vân Nam vừa gửi tin, đã có tung tích của Lý Khinh Diêu rồi! Cô ấy cừ thật đấy!”

“Cô ấy đã làm gì?”

“Cậu xem trong nhóm đi.”

Trong nhóm công việc của họ đã gửi thông báo tiến triển mới nhất:

Hóa ra, sáng hôm nay, một lao công trên đường cao tốc Vân Nam đã nhặt được một con búp bê vải. Người lao công tưởng là người khác ném từ xe xuống. Nhưng khi vô tình lật ngược con búp bê lại, sau lưng con búp bê viết hai chữ đầy máu: Báo cảnh sát!



Khi đó, nếu Lý Khinh Diêu ném vật phẩm cá nhân khác ra ngoài cửa sổ thì một là sẽ dễ thu hút sự chú ý của Tạ Tân Nhụy, hai là dù lao công nhặt được, rất có thể sẽ xem là rác mà thu gom. Vì vậy, khi nhìn thấy chai nước khoáng trong túi ghế trước, lại sờ thấy con búp bê của Kiều An Nhiên mình để trong túi, Lý Khinh Diêu đã nghĩ ra kế sách này.

Trước tiên, cô mượn cớ ngột ngạt bảo Tạ Tân Nhụy mở cửa sổ. Sau đó, khi dùng miệng cắn nắp chai nước khoáng, Lý Khinh Diêu cố tình lề mề, đồng thời nhân cơ hội cắn rách đầu ngón tay. Trong lúc nói chuyện với Tạ Tân Nhụy, Lý Khinh Diêu đã nhanh tay viết chữ lên lưng con búp bê. Cô cố tình giơ con búp bê lên cạnh má trái của Tạ Tân Nhụy, “bất cẩn” làm rơi nó ra ngoài cửa sổ, lại nhanh chóng chuyển hướng chú ý của Tạ Tân Nhụy bằng việc nhắc đến vấn đề giết người ở Viện Phúc lợi. Tuy nhiên lúc đó dù Tạ Tân Nhụy phát hiện ra thì cũng không thể dừng xe lùi lại để nhặt con búp bê.



Quả nhiên, lao công nhặt được con búp bê đã hoảng sợ, còn đưa con búp bê lên mũi ngửi thử, kết quả vẫn ngửi thấy mùi máu nhạt nên đã báo cảnh sát ngay lập tức.

Cảnh sát địa phương cũng cảm thấy kỳ lạ, với tinh thần trách nhiệm, họ đã lập tức kiểm tra DNA trong vết máu. Kết quả đối chiếu trùng khớp với một cảnh sát tên Lý Khinh Diêu đang công tác tại Tương Thành. Họ lập tức thông báo cho cảnh sát Tương Thành.

Trần Phổ xem đi xem lại những tấm ảnh chụp mặt trước và mặt sau của con búp bê trong nhóm trò chuyện mà trong lòng vô cùng khó tả. Có lẽ là vừa vui mừng lại vừa xót xa. Bạn gái của anh thật sự rất bản lĩnh. Nhưng anh cũng không thể tưởng tượng nổi, ngay dưới tầm mắt của kẻ giết người hàng loạt thông minh máu lạnh giống như Tạ Tân Nhụy, trên chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao, Lý Khinh Diêu đã làm như thế nào?

Ánh mắt anh tiếp tục dừng lại trên những tấm ảnh chụp đường cao tốc khác, trên biển báo ghi rõ các địa danh như Lâm Thương, Hồng Hà, Phổ Nhị.

Họ đang chạy xe về phía Nam tỉnh Vân Nam.

“Tôi biết Tạ Tân Nhụy muốn đi giải quyết việc gì rồi?” Anh nói.

“Giải quyết việc gì?”

Trần Phổ để điện thoại xuống, vừa cài cúc cảnh phục, vừa nói: “Thực ra, tất cả chuỗi vụ án này suy cho cùng đều là kế hoạch trả thù của hai người phụ nữ.”

Châu Dương Tân đang nghiên cứu tâm lý học tội phạm, nghe anh nói vậy liền gật gù đồng ý: “Chuẩn!”

“Tuy rằng sau khi hai cô ta đến Hắc Lê Phong mới bắt đầu kết bè. Nhưng theo tôi thấy, cả hai cũng xem là…” Anh ngừng lại một lát, hình dung bằng một thành ngữ không biết có đúng hay không: “Hết lòng hết dạ, sống chết có nhau. Trong ván cờ sát phạt mà cả hai chủ mưu, hiện giờ chỉ còn lại một kẻ đáng chết nhưng vẫn chưa lìa đời. Có lẽ do trước đây Hướng Tư Linh vẫn chưa nhẫn tâm hoàn toàn, hoặc có lẽ cô ta muốn để Lý Mỹ Linh sống để từ từ tra tấn. Nhưng giờ Hướng Tư Linh đã chết, Lý Mỹ Linh đương nhiên cũng không cần thiết phải tồn tại trên cõi đời này. Tạ Tân Nhụy thay Hướng Tư Linh chấm dứt mối thù với mẹ cô ta.”

Trong lòng Châu Dương Tân ầm ầm sóng dậy, cứ thế lặng thinh.



Bầu trời dần chuyển tối.

Lý Khinh Diêu theo sau Tạ Tân Nhụy, dưới chân là con đường đất gồ ghề. Cô đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Tạ Tân Nhụy và người đàn ông cao to kia.

“Người đẹp, cô là…”

Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười: “Đã nói trong điện thoại rồi, là chị gái của Hướng Tư Linh, tôi họ Tạ.”

Anh Quyền cũng cười tủm tỉm, nhưng vẫn toát lên cảm giác lạnh lẽo, nói: “Cô ấy họ Hướng, cô họ Tạ?”

“Chị họ.”

“Sao cô ấy không tự đến đây?”

“Chắc là không muốn đối mặt. Dạo này cô ấy cũng không đi được. Tóm lại, anh cứ giao người cho tôi là được, 70% tiền cọc đã được chuyển đến tài khoản Hồng Kông của anh rồi, kiểm tra đi.”

Anh Quyền nhác cô ta rồi dừng bước, thế là tất cả mọi người cũng dừng theo. Anh ta lấy điện thoại ra kiểm tra, nụ cười trên khuôn mặt quả nhiên càng chân thành hơn. Anh ta nói: “Chị gái hay em gái cũng được, chỉ cần hợp tác thì đều là bạn bè. Tiền vào túi thì cái gì cũng dễ bàn. Đây, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô một căn nhà trúc nhỏ rồi, phong cảnh rất đẹp, cũng rất an toàn, tối nay cô cứ nghỉ ngơi đi đã.”

Tạ Tân Nhụy rất đỗi tự nhiên, dù bị một đám đàn ông mặt mũi bặm trời vây quanh, cô ấy vẫn toát lên phong thái tự tin. Tạ Tân Nhụy nói: “Phiền anh quá. Tư Linh suốt ngày nói với tôi anh Quyền rất uy tín, quả đúng là vậy.”

Anh Quyền cười ha hả, nói: “Đương nhiên rồi. Hồi xưa tôi theo bố dượng của cô ấy. Sau này tình hình căng thẳng, tôi về lại Vân Nam, tôi và sếp La cũng gọi là đôi bên hợp tác vui vẻ. Năm nay Hướng Tư Linh tìm tôi, giá cả hợp lý, thanh toán sòng phẳng, tôi đương nhiên cũng sẵn sàng giúp đỡ. Người làm ăn như tôi coi trọng nhất là chữ “tín”, việc nào ra việc nấy, rõ ràng đâu ra đấy.” Anh ta cứ như mới vừa nhìn thấy Lý Khinh Diêu đang băng bó: “Cô em xinh đẹp này là…”

“Trợ lý của tôi.” Tạ Tân Nhụy thản nhiên nói: “Trên đường tới đây chúng tôi gặp chút rắc rối, cô ấy bị gãy tay, nhưng là người đáng tin cậy.”

Lý Khinh Diêu: “Chào anh Quyền ạ.” Dáng vẻ đúng mực, tháo vát và nhanh nhẹn.

Anh Quyền quả nhiên không nhìn cô nữa.

Nhóm anh Quyền dẫn hai người đến trước một căn nhà nhỏ, có hai tên đàn em đứng trước cửa. Anh Quyền thậm chí còn vui vẻ chào họ theo kiểu quân đội, nói: “Vậy tôi không vào trong nữa, hai người đẹp cứ tự nhiên nhé. Yên tâm, trong trại rất an toàn, cảnh sát cũng không đến đâu. Dưới tầng có hai anh em trực ban, có gì cần cứ bảo họ giúp đỡ. Tất cả nghe rõ…” Anh Quyền lạnh lùng nhìn quanh một vòng. “Hai cô gái này là khách hàng quan trọng của tao, nhớ phải tôn trọng một chút. Đứa nào dám cản trở tao kiếm tiền thì tao sẽ xử lý đứa đấy.”

Bảy tám tên đàn em lập tức trả lời: “Vâng!”

Tạ Tân Nhụy hỏi: “Khi nào bên anh giao người? Chúng tôi phải đi gấp.”

“Người đã được đưa đến đây mấy tháng rồi, Hướng Tư Linh đã dặn phải vứt ở nơi bẩn thỉu khổ sở nhất. Hiện giờ ả ta đã mắc bệnh lậu, tinh thần cũng có vấn đề. Trại ả ở cách đây khá xa, không có đường cho xe vào. Tôi đã cử người đi đón rồi, ngày mai sẽ đưa ả đến đây.”