Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 207




Tên cảnh sát này âm thầm dụ dỗ Lưu Đình Muội còn gì? Nó tự cho mình là hóa thân của chính nghĩa, muốn cứu vớt Lưu Đình Muội thoát khỏi nước sôi lửa bỏng còn gì? Thế bây giờ chúng sẽ bắt nó lại, chụp ảnh khỏa thân của nó và Lưu Đình Muội.

Nó là một cảnh sát, nếu không muốn thân bại danh liệt, không muốn mất việc thì bắt buộc phải cảm kết giữ im lặng về mọi chuyện và tránh xa Lưu Đình Muội. Nếu không chúng sẽ gửi ảnh khỏa thân đến Cục Công an, viết thư nặc danh tố cáo nó ngủ với bạn gái của người khác! Haha, quả là một biện pháp tuyệt vời!

Lạc Long chốt phương án, nói: “Đừng nghe thằng nhãi này bốt phét, Phân cục Nhạc Tây cái đéo gì. Tao nhớ ra rồi, tao từng nhác thấy nó trong khu dân cư, nó chỉ là quản lý quèn ở quán net thôi! Tất cả xông lên, dạy cho thằng nhãi này một bài học. Không bồi thường 300 nghìn tệ thì đừng hòng thoát!”

Lạc Long nói như vậy vì sợ Lưu Hoài Tín và Tiền Thành Phong dè chừng thân phận cảnh sát của nó, sợ bóng sợ gió. Nói chung cứ khống chế nó được rồi tính sau.

Quả nhiên, sắc mặt của Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín đều thay đổi, nghe thấy Lạc Long nói còn có thể vớ được một khoản, ánh mắt càng sáng rực.

Ba kẻ đồng thời áp sát.

Tiền Thành Phong vô cùng xảo quyệt, hắn ta đập một phát vào bụng Lưu Đình Muội. Lý Cẩn Thành buộc phải kéo cô sang, vừa khéo tránh được. Lưu Hoài Tín nhân cơ hội bổ một nhát dao phay, Lý Cẩn Thành trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, đá một phát vào cánh tay Lưu Hoài Tín, cả người lẫn dao ngã lăn ra đất.

Đúng lúc này, Lạc Long bắt lấy cơ hội, từ phía sau đâm một dao vào đùi Lý Cẩn Thành, hắn ta vẫn không dám đâm vào chỗ hiểm.

Chân phải của Lý Cẩn Thành run lên. Anh không ngoái đầu lại, một cú giật cùi chỏ mạnh khiến máu mũi Lạc Long chảy ròng ròng.

Lần này, ba tên lưu manh cũng đã bị đánh đến độ máu nóng bừng lên, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt dữ tợn, cầm vũ khí trong tay tiến lên một lần nữa.

Lý Cẩn Thành thấy tình hình không ổn, mình dù sao cũng đơn thương độc mã, nếu tiếp tục đánh nữa thì e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Anh nhận ra bản thân không có khả năng đưa Lưu Đình Muội đi ngay bây giờ, vội vàng đặt tay hai tay lên vai cô, thì thầm: “Đợi anh, anh nhất định sẽ quay lại cứu em.” Lưu Đình Muội lo lắng nước mắt lưng tròng gật đầu, chỉ chỉ lặp lại một cách máy móc: “Anh đi mau…Đừng lo cho em, đi mau đi…”

Trong lòng Lý Cẩn Thành đau đớn khôn tả, anh đẩy mạnh cô về phía trước, vừa hay ngã vào lòng Tiền Thành Phong, sau đó xoay người lao về phía Lạc Long. Cánh cửa nằm ngay sau lưng hắn ta!

Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!

(*) Hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

Tiền Thành Phong đẩy Lưu Đình Muội ra, đang định lao tới thì Lưu Đình Muội bất ngờ cầm cái bếp từ chúng ăn lẩu lúc trưa lên đập mạnh vào đầu Tiền Thành Phong. Đầu Tiền Thanh Phong kêu “ong” một tiếng, Lưu Đình Muội dồn hết sức vào cú đập này nên đã khiến anh ta vỡ đầu chảy máu. Nhưng anh ta không ngã xuống, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt không thể tin được, rồi vung gậy đập mạnh một phát vào trán Lưu Đình Muội.

Lưu Đình Muội ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt, xây xẩm mặt mày, phía sau đầu từ từ chảy máu.

Lý Cẩn Thành không chú ý đến cảnh tượng đằng sau, anh dồn toàn bộ sự tập trung vào Lạc Long phía trước. Lạc Long đâm một nhát dao, Lý Cẩn Thành cứ như một chú én nhẹ nhàng, vừa lao nhanh lên phía trước, vừa né tránh, đồng thời giơ tay lên tóm lấy cánh tay cầm dao của Lạc Long rồi vặn mạnh một cái, con dao găm rơi xuống đất kêu keng một tiếng, bả vai của Lý Cẩn Thành huých về phía trước, khéo léo đẩy Lạc Long vào tướng, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Có điều lúc này cơn giận của Lý Cẩn Thành đã sục sôi, anh cũng biết những tên lưu manh này vô cùng độc ác, bản thân anh không thể lơ là. Anh chưa bao giờ ra tay nặng như vậy, anh túm đầu Lạc Long đập mạnh vào tường liên tiếp bảy tám cái, khiến Lạc Long sứt đầu mẻ trán. Sự tàn nhẫn đáng sợ ấy cũng khiến Lưu Hoài Tín đứng cạnh dè chừng, không dám xông đến.

Song đúng lúc này, chân phải đau nhức khiến động tác của Lý Cẩn Thành chậm lại, anh biết mình không thể hiếu chiến. Anh chỉ cách cửa vài bước chân, vừa đỉnh buông Lạc Long và chạy ra ngoài thoát thân cái rồi tính thì bỗng nhiên anh nhác thấy trên mặt đất có một xấp giấy tờ.

Anh nhận ra ngay đó là giấy phẫu thuật phá thai của Hướng Tư Linh. Không biết nó rơi từ trong túi ra từ khi nào.

Lý Cẩn Thành không do dự, anh bất chấp cúi xuống nhặt xấp giấy lên nhét lại vào trong túi áo. Đúng lúc này, một chiếc gậy bóng chày mang theo luồng gió mạnh giáng thẳng vào tấm lưng gầy gò của Lý Cẩn Thành, khiến anh ngã sõng soài ra đất, phun ra một ngụm máu.

Là Tiền Thành Phong đang điên tiết vì bị Lưu Đình Muội đánh vào đầu bằng bếp từ lao đến.

Nhanh như cắt, Lý Cẩn Thành ngậm máu, bật dậy, Tiền Thành Phong thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lý Cẩn Thành thì đã bị anh đấm một cú vào mặt. Tiền Thành Phong đập đầu vào tường, trong lúc sơ ý, cây gậy trong tay cũng bị Lý Cẩn Thành đoạt mất.

Lý Cẩn Thành lúc này đùi đã túa máu, bụng quặn đau, đã không còn nhiều sức lực. Anh nhìn Lưu Đình Muội đang nằm trên mặt đất phía xa xa mà đôi mắt đỏ hoe, rồi dùng chút sức lực cuối cùng giáng một gậy mạnh lên đầu Tiền Thành Phong, khiến anh ta ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh, cây gậy cũng rơi xuống đất.

Sau đó, anh quay đầu nhìn Lưu Hoài Tín tay cầm dao phay, còn cả Lạc Long đang bò dậy nhặt con dao găm dưới đất lên, không còn thời gian, Lý Cẩn Thanh quay người loạng choạng chạy ra ngoài.

Tìm người hỗ trợ!

Phải tìm ngay một chiếc điện thoại gọi người hỗ trợ!

Nung nấu ý nghĩ cháy bỏng này, Lý Cẩn Thành tập tễnh chạy đi. Nhưng bởi vì cú đập vừa rồi rất có thể đã làm tổn thương nội tạng, Lý Cẩn Thành nhận ra mình đã không còn sức lực để kêu cứu nữa rồi. Giờ đã nửa đêm, xung quanh tối om, không một bóng người. Anh chỉ biết lần theo phương hướng trong ký ức, lao đầu vào trong bóng tối, chạy về phía con đường lớn.

Cuối cùng Lạc Long cũng hết choáng, hắn ta đứng dậy, chửi thề một câu rồi nhìn Lưu Hoài Tín đang ngơ ngác và Tiền Thành Phong đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nói: “Đồ ngu! Mày đứng nhìn nó chạy thế thôi à? Nó mà dẫn thêm nhiều cảnh sát tới thì ba chúng ta xong phim đấy!”

Lưu Hoài Tín ấp a ấp úng.

Cảnh tượng cuối cùng mà Lưu Đình Muội nhìn thấy trước khi hôn mê chính là Lạc Long một mình cầm dao đuổi theo ra ngoài.



“Sau đó thì sao?” Lý Khinh Diêu hỏi.

“Sau đó tôi đã tỉnh lại. Thực ra có lẽ tôi không hôn mê quá lâu. Bời vì lúc đó Tiền Thành Phong vẫn còn nằm bất động trên mặt đất, Lưu Hoài Tín không quan tâm đến hắn ta. Vết thương trên đầu tôi đã được băng bó cẩn thận rồi.”

“Lưu Hoài Tín định làm gì?”

“Anh ta định đưa tôi đi.”



Tạ Tân Nhụy vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng cô ấy nhìn thấy sau khi tỉnh lại vào ngày hôm ấy. Lưu Hoài Tín có lẽ đã chết đứng trước biến cố không lường trước được trong đêm nay, hoặc có lẽ là cuối cùng đã đợi được cơ hội. Cô ấy vừa mở mắt liền nhìn thấy anh ta đang ngồi trước bàn sắp xếp lại ba lô, trong tay cầm căn cước của cô và anh ta.

Thấy cô ấy tỉnh lại, anh ta nói một cách rất tự nhiên: “Lại đây, Tiểu Ngọc, lại đây với anh. Anh đã hứa sẽ đưa em đi rồi. Chỉ cần em không nhớ đến Lý Cẩn Thành nữa, anh sẽ không so đo chuyện trước đây giữa em và anh ta. Em ngoan, hôm nay cứ theo anh đi, sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa.”

Anh ta thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.

Lưu Đình Muội chịu đựng cơn đau đầu, bước tập tễnh đến. Khó chịu hơn so với cơn đau đầu chính là cảm giác buồn nôn và cảm giác đầu óc như muốn nổ tung. Cô đột nhiên nhận ra một điều, đã ba năm rồi, đầu óc của cô chưa bao giờ tỉnh táo giống như bây giờ. Như thể màn sương mù dày đặc bao phủ đầu óc cô suốt bấy lâu nay đang dần dần tan biến.

Cô nhìn Lưu Hoài Tín với gương mặt thâm tình, thiết nghĩ, rốt cuộc anh ta đang làm gì? Mấy năm nay, rốt cuộc họ đã làm gì với cô?

Lưu Đình Muội không thể nhớ lại chi tiết, cứ nghĩ lại là đầu cô lại đau, cứ như có một thứ mãnh liệt khó chịu đựng gần như muốn nuốt chửng cô.

Cô lặng thinh bước đến, khi đi ngang qua con búp bê rơi trên sàn, cô nhặt nó lên rồi bước đến cạnh anh ta, đột nhiên vươn tay ra lấy lại căn cước của mình trên bàn, nhét vào trong túi.

Lưu Hoài Tín giật mình, hỏi: “Em làm gì thế? Tiểu Ngọc, trả nó cho anh. Thứ đó có ích đấy, em đừng lấy ra nghịch.”

Cô lạnh lùng nhìn anh ta.

Ánh mắt ấy khiến trong lòng Lưu Hoài Tín đổ mồ hôi lạnh, anh ta thậm chí còn vô thức lui về sau một bước.

Lưu Đình Muội cực kỳ bình tĩnh. Dù rằng đầu óc cô vẫn còn mơ màng, có rất nhiều chuyện cô tạm thời vẫn chưa nhớ ra, nhưng có một suy nghĩ cứ khắc sâu trong tâm trí cô: Như thể có người chỉ mới vài phút trước hoặc là từ kiếp trước xa xôi đã dùng những giọt máu và nước mắt đau thương tột cùng để khắc sâu suy nghĩ đó vào trong tâm trí hỗn độn của cô.

Đuổi theo! Lưu Đình Muội, mau đuổi theo đi chứ!

Đi tìm Lý Cẩn Thành.

Đi tìm anh ấy.

Sau đó…dùng tất cả sức mạnh của mày để bảo vệ anh ấy!

Không được để anh ấy bị thương thêm nữa.

Cô ngoảnh đầu nói: “Lưu Hoài Tín, anh là hàng xóm của tôi, cũng là bạn của tôi, lớn lên cùng nhau suốt mười mấy năm. Anh đã làm gì với tôi?”

Anh đã làm gì với tôi?

Mặt mũi Lưu Hoài Tín tái mét, ngồi phịch xuống ghế, trơ mắt nhìn cô cầm theo con búp bê chạy ra ngoài, cơ thể như hóa đá.

Anh ta ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.



“Chị có đuổi kịp không?” Lý Khinh Diêu không quan tâm vết thương gãy xương, cũng không để tâm đến cổ tay trái đau nhói vì bị còng, cơ thể cô gần như dán vào hàng ghế trước. “Chị đã nhìn thấy gì?”

Tạ Tân Nhụy nhìn cô qua gương chiếu hậu, đôi mắt thăm thẳm như hồ nước, thoáng ngẩn ngơ.

“Tôi không nhìn thấy gì cả, đi được nửa đường thì ngất xỉu rồi.” Cô ấy cụp mặt, nét mặt buồn bã.

Trái tim Lý Khinh Diêu tựa như một tòa tháp ọp ẹp được xây từ những khối gỗ, đổ sụp xuống. Cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy tại sao đến cả Lạc Long cũng không biết anh tôi đã đi đâu?”

“Vì Lạc Long nhìn thấy anh trai cô bị người khác đưa đi. Anh ta không nhìn rõ mặt người đó, nhưng theo lời nói của anh ta trước khi qua đời, anh ta đã nhìn thấy đặc trưng nổi bật của người đó, có lẽ là thật.”

Trái tim Lý Khinh Diêu giật thót, cô đang định hỏi thêm thì Tạ Tân Nhụy đã dừng xe.

Lái xe suốt một ngày dài, họ đã rời khỏi đường cao tốc, chạy lên tỉnh lộ rồi tiếp tục đến đường làng. Lúc này hoàng hôn đang dần buông, xe của họ dừng lại cuối con đường làng.

Phía trước là một bản làng thưa thớt, toàn là những căn nhà mái nhọn hai tầng có lan can gỗ mang đậm phong cách dân tộc Thái.

Năm người đàn ông đứng bên vệ đường như đang chờ đợi.

Người đứng phía trước rõ ràng là kẻ cầm đầu. Hắn ta sở hữu vóc người lực lưỡng, to cao vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, da trắng, mũi khoằm, nửa cười nửa không, nhìn là đã biết không phải người dễ đối phó. Ở thị trấn biên giới này, ban này thời tiết oi bức, sáng sớm và tối trời thì lại se lạnh. Người đàn ông mày mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, bên ngoài khoác sơ mi đen dài tay. Bốn người còn lại thì mặc sơ mi hoa hoặc áo khoác phong cách Đông Nam Á.

Nhìn thấy họ, người đàn ông mỉm cười nhưng dù nở nụ cười thì trên người anh ta vẫn toát lên hơi thở u ám và nặng nề.

Tạ Tân Nhụy đưa chìa khóa còng tay cho Lý Khinh Diêu, nói: “Đi theo tôi, nói ít thôi, chớ gây chuyện. Xong việc tôi sẽ theo cô về.”