23 giờ 32 phút, ngày 1 tháng 6 năm 2017.
Lúc này, Trần Phổ chưa đầy 23 tuổi đang tham gia hoạt động truy bắt tội phạm quan trọng tại vùng quê cách Tương Thành hơn trăm cây số. Anh ngồi bên cạnh cánh đồng tối om, không biết đã canh ở đây bao nhiêu giờ, đầu bù tóc rối, mình mẩy hôi hám. Một cảnh sát đưa cho anh một điếu thuốc, Trần Phổ mỉm cười xua tay. Anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy trên bầu trời xanh thẫm là ngàn vì sao lấp lánh, rõ hơn nhiều so với trong thành phố. Trong giây lát, say mê ngắm nhìn những vì sao.
Trong lúc đó, Lý Khinh Diêu vừa tròn mười tám tuổi, đang ngồi trước bàn học trong nhà, hoàn toàn vùi đầu vào bài vở. Chỉ là trong khoảnh khắc nào đó, cô cũng không rõ tại sao mình lại bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn qua tấm kính cửa sổ tối đen, bên ngoài không có gì cả. Cô ngơ ngẩn một lúc rồi lấy lại tinh thần, tiếp tục học bài.
…
Lý Cẩn Thành đứng trong sân của căn phòng 101 tòa số 17 Gia viên Triều Dương, nín thở tập trung, từ từ vươn tay về phía cánh cửa sổ đang mở, vén rèm cửa lên một chút.
Đèn sợi đốt sáng chói, đây là một căn phòng rộng chừng mười mét vuông. Đập vào mắt Lý Cẩn Thành là một người đàn ông để trần đang ở đó, trong tay cầm một…cây roi!
Lý Cẩn Thành nhận ra người đàn ông này.
Anh ta từng đến phòng khám Viễn An mua thuốc cùng bạn trai của Lưu Đình Muội, ba người họ từng lướt ngang qua anh.
Tuy nhiên, Tiền Thành Phong tối hôm nay trông kỳ dị hơn nhiều. Có vẻ anh ta đã uống rượu, gò má hây hây, ánh mắt lờ đờ, thân hình cường tráng, mặt mũi hằm hằm.
Một cô gái đang nằm trên giường.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy hai dây, một bên dây tuột khỏi bờ vai non nớt trắng ngần, “sắc xuân” gần như lộ rõ mồn một. Mái tóc dài đen nhanh xõa ngang vai. Dù rằng không nhìn rõ mặt, Lý Cẩn Thành cũng chỉ liếc một cái đã nhận ra cô chính là Lý Ngọc.
Sắc mặt Lý Cẩn Thành lập tức trở nên khó coi.
Tiền Thành Phong giơ tay tái một cái vào mặt Lưu Đình Muội. Cô ấy rất gầy yếu, cái tát ấy khiến Lưu Đình Muội đập “bộp” một cái vào tường, song chỉ dám rên rỉ giống như con thú nhỏ.
Tiền Thành Phong chửi rủa: “Con điếm thối, bọn tao cho mày ăn, cho mày uống, có để mày thiếu thốn thứ gì không? Chiều nay ông chủ Đường đến tận đây thăm mày, tại sao mày nhất quyết không chịu đi cùng ông ấy? Làm người tình của ông ấy chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc sống cùng ba người tụi tao như bây giờ à? Đ*t mẹ, không ngờ mày lại phá hỏng mọi việc! Tối hôm qua đã nói rõ ràng rồi mà? Phải nghe lời ông chủ Đường! Sắp xong xuôi rồi còn chơi tụi tao một vố, một triệu tệ cứ thế thành mây khói! Mày có tin lần sau tao bán mày cho thằng nát hơn không? Đúng là đéo biết tốt xấu! Sao mày ngu thế không biết! Sao mày ngu thế, hả?”
Tiền Thành Phong càng nói càng điên tiết, bước đến túm lấy tóc cô ấy, nhấc lên đập một phát vào tường.
Vốn dĩ Tiền Thành Phong không phải là kẻ hung ác nhất trong số ba người đàn ông. Kẻ hung ác nhất dĩ nhiên là Lạc Long, so với chúng, Lưu Hoài Tín chỉ là một con cừu non. Nhưng bình thường, Tiền Thành Phong cũng không quá hà khắc với Lưu Đình Muội.
Nhưng một khi liên quan đến tiền bạc, Tiền Thành Phong liền trở thành kẻ khó tính nhất trong số ba người. Huống chi ông chủ Đường – người định mua Lưu Đình Muội là do anh ta tốn biết bao nhiêu công sức, bắc cầu dắt mối tìm được.
Nào ngờ chiều hôm nay, đối phương hạ mình đến Gia viên Triều Dương, vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi rồi, ông chủ Đường nhìn thấy Lưu Đình Muội, cũng cực kỳ hài lòng. Ông ta thích kiểu gái non tơ xinh đẹp thế này, trước đây ông ta từng nuôi không ít nhân tình, chơi chán cả đi rồi nhưng không có ai xinh đẹp như Lưu Đình Muội.
Nào ngờ Lưu Đình Muội vốn đang bình thường, hiền lành ngoan ngoãn. Khi ông chủ Đường gọi cô đến, định ôm một cái thì Lưu Đình Muội bỗng dưng bắt đầu la thét khóc lóc, nói rằng mình không muốn đi, còn nói họ đang buôn bán người. Nếu bán cô ấy đi, cô ấy sẽ tự tử.
Ông chủ Đường lập tức nổi giận. Ông ta nuôi nhân tình, nhưng luôn theo phương châm đôi bên tình nguyện, lấy tiền mua đứt tuổi xuân và tình yêu của những cô gái. Ông ta chỉ định tìm một cô nàng mới mẻ, cặp kè vài năm rồi thôi, ai dè bàn bạc hồi lâu mới hóa ra con gái người ta bị ép. Ông chủ Đường phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn tức giận nói: “Các cậu xem tôi là loại người gì? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn ép gái lành thành gái điếm? Sau này đừng để tôi gặp lại ba người các cậu nữa.”
…
Một triệu tệ đến tay rồi còn bay mất. Tiền Thành Phong không tức sao được. Tối hôm nay ba bọn chúng lại uống rượu giải sầu, bây giờ đã ngà ngà say. Anh ta nhìn vòng eo thon gọn và khuôn mặt bầm tím của Lưu Đình Muội, khoái cảm ngược đãi càng mãnh liệt. Tiền Thành Phong cười lạnh, ném cô ấy lên giường, siết chặt cây roi trong tay.
Đây là thứ Lưu Đình Muội sợ nhất.
Đêm vẫn còn dài.
Ngoài cửa sổ tối om, Lý Cẩn Thành nhìn mà đôi mắt như sắp phun ra lửa.
Trước khi xem trộm cảnh này, Lý Cẩn Thành cũng từng có suy đoán bất hảo, nhưng cùng lắm là bị gia đình ngược đãi, hoặc là tên bạn trai đó đối xử không tốt với cô. Nhưng tất cả những gì anh mắt thấy tai nghe đã xác nhận một khả năng xấu xí và độc ác nhất. Trong đầu Lý Cẩn Thành hiện lên rất nhiều từ ngữ, rất nhiều thủ đoạn phạm tội mà một người vừa tốt nghiệp không lâu như anh chỉ từng đọc được trong hồ sơ chứ chưa từng đích thân trải nghiệm. Chẳng hạn như bắt cóc, chẳng hạn như buôn bán người hay như mại dâm có tổ chức, độc chiếm, giam cầm, nô lệ tình dục.
Lý Cẩn Thành nổi cơn thịnh nộ.
Thậm chí, anh còn không đành lòng nhìn cô gái đang nằm trên giường. Dưới ánh mặt trời, cô ấy từng tươi cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ, tựa như một thiên thần.
Sao bọn chúng nỡ xuống tay!
Thấy Tiền Thành Phong rút roi, cười đến là độc ác nham hiểm, Lý Cẩn Thành ước gì hiện tại mình có thể nhảy qua cửa sổ, đấm tên đàn ông này ngã ra đất, đánh thẳng vào chỗ hiểm rồi ôm lấy người con gái đang đau khổ bất lực trên giường, đưa cô rời xa cái nơi bẩn thỉu khủng khiếp này.
Vành mắt anh đỏ hoen, bàn tay siết lại thành nắm đấm cũng run bần bật nhưng anh ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Lý Cẩn Thành sờ túi, trái tim thót lên, không tìm được điện thoại.
Anh lại sờ hai cái túi thêm vài lần, không có, chỉ có báo cáo phá thai của Hướng Tư Linh.
Anh lập tức nhớ ra mình đã từng lấy điện thoại ra quét mã thanh toán tại sạp bán búp bê, sau đó tiện tay đút vào trong túi, có lẽ điện thoại đã rơi ở đó mất rồi.
Anh lại nhìn vào trong phòng, qua cánh cửa phòng, lờ mờ nhìn thấy trong phòng khách còn có bóng người khác đang chuyển động.
Chúng có ba người.
Lý Cẩn Thành lúc này đã bình tĩnh lại. Nhìn cô gái đang run lẩy bẩy nằm cuộn lại trên giường, anh quyết tâm quay người định rời đi.
Đúng lúc này, một bàn tay dày và khỏe lặng lẽ từ phía sau vươn tới, bịt chặt miệng Lý Cẩn Thành. Tay còn lại của tên đó cầm dao găm, nhanh tay kề dao lên cổ anh.
“Thằng nhãi, mày định rình mò gì ở đây?” Tên đó đó ghé vào sát tai anh, hung hãn hỏi: “Định làm gì?”
Lý Cẩn Thành thót tim, đôi tay anh nắm lấy cánh tay kẻ đó theo phản xạ có điều kiện, muốn thoát ra. Nhưng rõ ràng tên đó rất có kinh nghiệm, không chỉ khỏe mà còn phản ứng rất nhanh, hắn ta siết chặt hai cánh tay, kẹp cứng Lý Cẩn Thành, lưỡi dao không chút do dự cứa nhẹ một nhát vào cổ anh, để lại một vệt máu nhỏ.
“Còn động đậy một lần nữa tao sẽ giết mày!” Hắn ta tức giận quát: “Mày tưởng tao không dám giết người à?”
Lý Cẩn Thành căng cứng toàn thân, anh không dám động đậy, chậm rãi buông hai tay ra. Bởi vì miệng bị bịt kín, không thể phát ra tiếng nên anh đành khoát tay tỏ ý không phản kháng nữa.
Lạc Long cũng không ngờ mình ra ngoài nghe điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy có người núp trong vườn hoa nhìn trộm vào trong.
Không được, việc và người trong phòng chúng là thứ có thể để người khác nhìn được à? Dù hiện tại không còn phát trực tiếp đồi trụy nữa, nhưng khi hắn ta ra ngoài thì Tiền Thành Phong đang giận tím mặt, muốn tìm Lưu Đình Muội dạy cho cô ta một bài học.
Vốn dĩ tối nay Lạc Long cũng bị Lưu Đình Muội làm cho tức điên lên, lại uống kha khá rượu với Tiền Thành Phong. Hiện tại nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm, hắn ta tưởng là ai ở nhà nào gần đây hoặc là tên lưu manh nào đó nên lại càng tức hơn, nhân lúc say rượu, hắn ta bèn xông thẳng đến.
Lạc Long nào ngờ được Lý Cẩn Thành trông thì gầy gò nhưng lại to gan như vậy, động tác cũng chuẩn xác, bị hắn ta cầm dao kề cổ nhưng vẫn dám phản kháng. Tuy nhiên, bởi vì lúc trước Lý Cẩn Thành mải quan sát tình hình trong phòng nên Lạc Long mới chiếm thế thượng phong, khiến Lý Cẩn Thành không thể tránh thoát.
Hai người gây ra tiếng động, người trong phòng đương nhiên nghe thấy. Tiền Thành Phong vén rèm cửa lên nhìn, cũng giật mình. Lưu Đình Muội nhận ra và quay đầu lại, đúng lúc chứng kiến cảnh Lý Cẩn Thành nhìn về phía mình, bị Lạc Long cầm dao găm kề cổ. Ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Lưu Đình Muội chỉ cảm thấy hồn bay phách lạc.
Chuyện cô ấy lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.
Cuối cùng bọn họ vẫn ra tay với anh ấy.
Là vì anh giúp cô hay là muốn đưa cô đi?
Lưu Đình Muội vốn luôn câm lặng và tuyệt vọng, chịu đựng đau đớn và tủi nhục, đột nhiên như bị ai châm lửa, cô ấy lao đến trước cửa sổ, hét lên: “Các người thả anh ấy ra! Thả anh ấy ra! Không được đánh anh ấy! Lý Cẩn Thành, Lý Cẩn Thành, tại sao anh lại đến đây? Em đã bảo anh đừng đến rồi mà! Đồ ngốc này, anh ngốc quá!”
Cô hét đến nỗi lộn xa lộn xộn, đôi mắt Lý Cẩn Thành lập tức đỏ hoen. Anh cũng không hiểu mình bị làm sao, trong tình huống này mà lại vô thức nở nụ cười ngốc nghếch với cô.
Lưu Đình Muội nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, lại càng khóc to hơn.