Khi Trần Phổ tỉnh lại, thứ anh nhìn thấy là một phòng bệnh xa lạ. Xung quanh còn có bệnh nhân đang ho sù sụ. Một người đang gục đầu bên mép giường anh.
Vết thương sau lưng đau âm ỉ, anh chống tay định ngồi dạy nhưng cơn đau dữ dội ập đến ngay tức khắc.
Người đang ngủ gục giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, nói: “Đừng cử động lung tung. Tuy chỉ bị thương ở xương bả vai nhưng bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi trên giường ít nhất hai tuần.”
Người đó là Châu Dương Tân, anh ấy vẫn còn mặc bộ đồ rằn ri dã chiến, tóc tai bù xù, đôi mắt thâm quầng. Anh ấy vội vã đỡ Trần Phổ nằm xuống lại.
“Đây là đâu?” Trần Phổ cất lời, giọng khàn đặc.
“Một bệnh viện hạng III gần tỉnh Quý Châu. Nào, uống ngụm nước đi.” Châu Dương Tân đưa ly nước có ống hút đến trước mặt anh.
Trần Phổ nghiêng đầu tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt Châu Dương Tân: “Lý Khinh Diêu đâu?”
Châu Dương Tân không dám nhìn vào đôi mắt anh, anh ấy đặt ly nước xuống, nghiêng người đi, rồi nói: “Sau ca phẫu thuật, cậu đã ngủ li bì suốt một ngày một đêm, tôi được giao nhiệm vụ ở lại đây chăm sóc cậu. Trong khoảng thời gian này, tất cả lực lượng đều đã được huy động, lực lượng vũ trang tỉnh Quý Châu cũng đã đến rồi. Mọi người đã tìm kiếm hai mươi cây số dọc theo hai bên bờ sông, hiện vẫn chưa có phát hiện gì. Cả ba người đều mất tích.”
Sau khi nói xong, Châu Dương Tân đợi mãi nhưng không nghe thấy Trần Phổ trả lời, anh ấy quay đầu lại nhìn, Trần Phổ đang nhìn chòng chọc vào chiếc tủ màu xanh nhạt cũ kỹ cạnh giường như thể muốn đâm thủng nó, vành mắt anh đỏ hoen.
Châu Dương Tân cũng nghe nói về chuyện xảy ra trên đỉnh núi Vọng Bộc. Nếu là trước đây, có đánh chết anh cũng không tin một người đàn ông mạnh mẽ như Trần Phổ sẽ nhảy vực vì tình yêu.
Song, một người đàn ông trong Đội cứng rắn hơn cả là Hạ Dũng Trạch đã nói: “Nhảy vực thì sao? Nếu vợ em rơi xuống, em cũng sẽ nhảy.”
Mọi người lúc này mới im lặng thở dài.
Về chuyện này, Đinh Quốc Cường chỉ nhận xét bằng bốn chữ: “Chí tình chí nghĩa.”
Lúc này, thấy Trần Phổ như vậy, Châu Dương Tân cũng cảm thấy khó chịu, bèn an ủi anh: “Cậu đừng lo lắng, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, cát nhân ắt có thiên tướng. Lý Khinh Diêu thông minh cực kỳ còn gì? Trong toàn đội Cảnh sát Hình sự, cô ấy có lẽ là người có IQ cao nhất, chắc chắn sẽ sống sót mà. Tôi đoán bây giờ cô ấy lạc ở đâu đó trong rừng và đang tìm lối ra. Hơn nữa, lực lượng cứu hộ của chúng ta nhiều như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy sớm thôi.”
“Cậu nói đúng.” Trần Phổ nở nụ cười với Châu Dương Tân, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến cõi lòng Châu Dương Tân khó chịu hơn. Anh ấy chỉ đành đưa ly nước cho Trần Phổ một lần nữa. Lần này Trần Phổ nghe lời, uống một ngụm to.
Kế đó, Châu Dương Tân lại gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh rồi đi lấy cơm, lấy thuốc, cho anh uống thuốc. Trần Phổ rất hợp tác, còn ăn hết sạch cơm canh.
Truyền dịch thêm lần nữa, không lâu sau Trần Phổ lại thiếp đi. Châu Dương Tân đã tất bật suốt mấy ngày, cũng tranh thủ nằm gục bên giường nghỉ ngơi. Tuy nhiên, anh ấy đã đặt đồng hồ báo thức, chợp mắt nửa tiếng sẽ phải tỉnh dậy, gọi y tá đến thay thuốc.
Khi Châu Dương Tân bị báo thức điện thoại trong lòng đánh thức, anh ấy vội vã tắt đi, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Trần Phổ đang thức, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Châu Dương Tân khuyên nhủ: “Đã bảo cậu đừng nghĩ ngợi lung tung rồi. Ăn nhiều ngủ nhiều cho chóng khỏe rồi xuất viện mới là thượng sách.”
“Tôi đang suy nghĩ một việc.” Giọng Trần Phổ rất điềm tĩnh, Châu Dương Tân giật mình nhận ra đội trưởng Trần rất có thể thật sự không phải đang nghĩ ngợi linh tinh.
“Chuyện gì?”
“Tại sao Tạ Tân Nhụy và Hướng Tư Linh lại tìm thấy Lạc Long và Thượng Nhân nhanh hơn chúng ta? Trùng hợp ư? Tình cờ chạm trán à? Không thể nào. Núi rừng bạt ngàn, chúng ta có nhiều người như vậy mà còn không tìm ra được. Tốc độ di chuyển của hai người phụ nữ đó cũng không thể nhanh bằng chúng ta. Vậy chỉ có một khả năng – Tạ Tân Nhụy có thiết bị định vị nào đó. Cô ta đã cài thiết bị định vị lên người Lạc Long và Hướng Thượng vào một thời điểm nào đó, có thể là vào lần cô ta tấn công căn nhà gỗ hoặc là sớm hơn.”
Châu Dương Tân sững sờ.
Tối hôm trước, khi đại đội đến thác nước, cảnh tượng họ nhìn thấy là hai bé gái hoảng loạn, hai thi thể và cả Trần Phổ trúng đạn nhưng không ai giữ nổi. Sau đó, tất cả mọi người đều tập trung vào việc tìm kiếm Lý Khinh Diêu và truy bắt hai tên tội phạm. Châu Dương Tân thật sự chưa từng nghĩ đến nội tình trong đó.
“Thì?”
Trần Phổ nhìn Châu Dương Tân bằng đôi mắt lạnh như băng: “Nếu biết trước vị trí của đối thủ thì có thể nắm bắt điều kiện địa hình và chuẩn bị chu đáo. Tạ Tân Nhụy là người rất có năng lực, không thiếu tiền bạc, nhân lực và càng không thiếu ý chí. Bắt đầu từ lúc cô ta khống chế Lạc Long vào tối đó, cô ta đã có ý định kéo hắn ta đến gần vách núi, tôi nghĩ cô ta sẽ không cam tâm bỏ mạng dưới đáy sông cùng Lạc Long, như vậy thì quá hời cho hắn ta rồi. Vì vậy, khả năng cao là cô ta đã chuẩn bị sẵn đường lui. Dù nhảy xuống vách núi tiềm ẩn nhiều rủi ro lớn, nhưng nếu thành công, cô ta có thể phá vòng vây của cảnh sát và chạy thoát.”
Điều mà Trần Phổ không nói ra đó là dù rằng Tạ Tân Nhụy đã trở thành kẻ giết người hàng loạt tội ác chất chồng. Nhưng xuất phát điểm khi cô ta thực hiện tất cả mọi thứ, và cả hành động cứu hai cô bé của cô ta và Hướng Tư Linh khiến Trần Phổ có một linh cảm, linh cảm này có thể không hợp lý nhưng anh nghĩ sâu trong tâm hồn Tạ Tân Nhụy, tình yêu vẫn lớn hơn thù hận.
Vì vậy, Trần Phổ cho rằng, mặc dù Tạ Tân Nhụy luôn miệng nói rằng muốn tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng trong lòng cô ta, việc tìm được Lý Cẩn Thành có lẽ còn quan trọng hơn cả việc giết người trả thù.
Cho nên cô ta sẽ không vội vàng kéo theo Lạc Long mạo hiểm nhảy xuống vực.
Xác suất Tạ Tân Nhụy còn sống cực kỳ cao.
Dù vậy, Trần Phổ lòng vẫn nặng trĩu. Tạ Tân Nhụy có đường lui không đồng nghĩ cô ta nhất định còn dư sức giúp đỡ Lý Khinh Diêu. Hơn nữa, dẫu kế hoạch có chu toàn đến mấy thì chỉ cần sơ sẩy một chút là cả ba sẽ chôn chân dưới lòng sông.
Châu Dương Tân nghe mà mắt sáng rực: “Cậu nói đúng, nếu Tạ Tân Nhụy dám nhảy, chứng tỏ sẽ không chết. Rất có thể cả ba người đều còn sống.”
Trần Phổ cố dằn nỗi lắng lo bất an đang đè nặng trong lòng, anh hỏi: “Bác sĩ bảo tôi hai tuần nữa mới được xuất viện à? Cậu đi hỏi lại xem có thể xuất viện sớm hơn được không?
Châu Dương Tân thở dài, nói: “Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Tôi đã hỏi rồi, bác sĩ nói ít nhất phải một tuần, không thể nhanh hơn được nữa. Chú Đinh cũng dặn dò rồi, trong vòng một tuần cậu không được phép xuất viện.”
Trần Phổ cụp mắt.
Lý Khinh Diêu vẫn chưa biết đang lưu lạc chốn nào. Anh không thể nào nằm yên trong bệnh viện chờ đợi lâu như vậy.
—
Lý Khinh Diêu cảm thấy có một tia nắng nóng rọi lên khuôn mặt mình. Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc xe đang chạy, còn thấy tay trái của mình bị còng vào tay nắm trần xe.
Đây là một chiếc xe năm chỗ, Lý Khinh Diêu ngồi ngay sau ghế lái. Phía trước có một người đang lái xe, đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen dài xõa trên vai, đường xương hàm trắng trẻo rõ mồn một.
Bên ngoài có vẻ là đường cao tốc, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy biển báo nào. Mặt trời treo lơ lửng trên không, có lẽ giờ đang ban trưa.
Cánh tay phải nhói đau, Lý Khinh Diêu cúi đầu nhìn thấy tay mình đang bị treo lên bằng băng gạc. Một số hình ảnh ùa về trong tâm trí cô.
Trong dòng nước tối đen, cô liên tục bị dòng nước xiết cuốn nhanh về phía trước, hoàn toàn không thể dừng lại. Nhưng cô đã gắng hết sức giữ mình nổi trên mặt nước để hô hấp, trôi theo dòng nước, tiết kiệm thể lực.
Xa xa vài mét trước mặt cô, có hai người đang chìm nổi, đương nhiên là Tạ Tân Nhụy và Lạc Long.
Bất ngờ, một khúc cây gãy to cỡ vòng eo đàn ông trưởng thành trôi tới. Lý Khinh Diêu nhìn thấy Tạ Tân Nhụy kéo cơ thể Lạc Long, lấy hắn ta ra chắn cú va đập mạnh của khúc cây kia. Sau đó, khúc gỗ đâm về phía Lý Khinh Diêu, cô lập tức giơ hai tay lên bảo vệ phần đầu, cánh tay phải kêu cái “rắc” đúng ngay lúc này.
“Tỉnh rồi à?” Tạ Tân Nhụy nói.
Lý Khinh Diêu lặng thinh, ngồi thẳng dậy, chịu đựng cơn đau ở cánh tay phải, sờ thắt lưng, trái tim lạnh buốt. Bao súng trống không. Cô lại sờ túi, điện thoại cũng không còn, chỉ sở được một món đồ khác, không ngờ nó vẫn còn trong túi.
Tạ Tân Nhụy quan sát cô qua kính chiếu hậu, nói: “Súng của cô chắc đã rơi xuống nước rồi, còn điện thoại tôi đã vứt trên bờ. Có lẽ họ sẽ phát hiện ra sớm và biết cô chưa chết. Nhưng muốn tìm được chúng ta thì không dễ vậy đâu.”
“Ai băng bó giúp tôi thế?”
“Bác sĩ chuyên nghiệp, yên tâm.”
“Chị lấy đâu ra xe?”
Tạ Tân Nhụy chỉ cười, không trả lời.
Thế là, Lý Khinh Diêu hỏi đôi câu mà đã rút ra kết luận giống hệt Trần Phổ.
Ngay từ lúc ở núi Vọng Bộc, Tạ Tân Nhụy chắc chắn đã có thiết bị định vị theo dõi nào đó, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Tuy rằng cảnh sát Tương Thành đã phát lệnh truy nã Tạ Tân Nhụy, nhưng chỉ là chuyện một hai hôm nay, tin tức chưa lan rộng. Hơn nữa, trong tay Tạ Vinh Thành chắc chắn cũng có một số người trung thành làm việc cho Tạ Tân Nhụy.
Lý Khinh Diêu không băn khoăn về những việc này nữa mà hỏi một vấn đề quan trọng nhất: “Lạc Long đâu?”
Đôi môi đỏ của Tạ Tân Nhụy thốt ra hai chữ: “Chết rồi.”
Lý Khinh Diêu nuốt nước bọt, cổ họng khô rát, cô nói: “Tôi khá quá, có nước không?”
“Trong túi phía trước có.”
Có hai chai nước khoáng nhỏ được nhét trong túi lưới lưng ghế phía trước. Lý Khinh Diêu loay hoay dùng cánh tay gãy cầm chai nước đưa lên miệng, vặn nắp bằng răng. Động tác của cô rất vụng về, cắn một lúc mới mở được nắp, uống một hơi cạn cả chai nước.
“Trước khi chết, Lạc Long có tiết lộ tung tích của anh tôi không?”
“Hắn ta đã khai ra tất cả mọi chuyện hắn ta biết.”
Sống lưng Lý Khinh Diêu lạnh toát
Lạc Long là một kẻ thông minh, hắn thừa biết rơi vào tay Tạ Tân Nhụy, một khi khai ra sự thật thì điều chờ đợi hắn chính là cái chết. Vậy nên hắn ta nhất định sẽ chọn cách im lặng, kéo dài thời gian, biết đâu vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn khai ra.
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cực hình Lạc Long phải chịu trước khi chết khiến hắn ta thà chọn khai ra sự thật, cầu xin cái chết đến thật nhanh.
Như đoán được Lý Khinh Diêu đang nghĩ gì, Tạ Tân Nhụy nói: “Món nợ hắn ta nợ tôi xem như đã trả xong rồi.”
“Hắn ta nói anh trai tôi đang ở đâu?”
Xe của Tạ Tân Nhụy chạy vừa êm vừa nhanh, những dãy núi dưới ánh mặt trời liên tục lướt qua hai bên đường. Cô ấy nói: “Lý Khinh Diêu, tôi biết cô rất thông minh, cũng rất khó đối phó. Vậy nên tôi mới còng cô lại nhưng tôi không định làm hại cô đâu. Tôi có thể nói cho cô biết là:
Lạc Long cũng không biết anh trai cô đã đi đâu, nhưng hắn ta đã tiết lộ một thông tin quan trọng. Bây giờ, tôi phải đi giải quyết một việc, một việc tôi đã hứa với người khác. Nếu suôn sẻ thì khoảng một hai ngày là sẽ giải quyết xong xuôi.
Đến lúc đó, tôi sẽ tự nguyện theo cô về, gánh chịu những tội ác mà tôi đã gây ra. Ngoài ra, tôi cũng sẽ tiết lộ cho cô biết thông tin quan trọng đó.
Xin lỗi nhưng hiện giờ tôi không thể thả cô đi, bởi vì nếu cô đi, trong vòng nửa tiếng nữa, có lẽ xe của tôi sẽ bị cảnh sát bao vây. Song tôi cũng không muốn làm hại cô, vì vậy trước khi tôi giải quyết xong việc, mong cô đừng phản kháng hay tìm cách tấn công tôi. Cô đã gãy một cánh tay, đánh không lại tôi đâu, vả lại tôi vẫn còn súng trong tay. Được không?
Mặc dù cô là cảnh sát, tôi lại tội phạm bỏ trốn, nhưng tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có mâu thuẫn căn bản nào. Thậm chí có thể nói, mục tiêu sau này của hai chúng ta đều giống nhau, đều muốn tìm được anh trai cô. Nhưng tôi không thể trở lại Tương Thành được nữa, ở đó đã giăng thiên la địa võng chờ đợi tôi, tôi không còn cơ hội đích thân đi tìm kiếm tung tích anh trai cô. Sau khi tôi tiết lộ với cô thông tin quan trọng kia, việc tìm kiếm anh trai cô sau này phải nhờ cô và Trần Phổ rồi. Xin cô nhất định phải tìm được anh ấy. Khi có kết quả, dù khi đó tôi đang ở đâu, cô nhất định phải báo cho tôi biết một tiếng, nhé?”