Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 202




Ở bên kia.

Tạ Tân Nhụy cho Trần Phổ một phát đạn rồi trở mình bò dậy từ dưới đất, động tác nhanh nhẹn cứ như chưa từng trúng đạn bị thương.

Sau đó, sau khi bị Trần Phổ đấm một cú trời giáng, Lạc Long đã thấy sợ sệt và muốn thoái lui. Cảm giác sợ sệt này dần tích tụ trong hắn ta qua nhiều lần đối đầu cùng cảnh sát trong suốt ba mươi năm qua. Lúc này, nhìn thấy Trần Phổ cương nghị và dũng mãnh đến vậy, nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong lòng hắn ta lớn dần, hoàn toàn nuốt chửng ý chí của tên ác nhân này. Hắn ta loạng choạng bò dậy, định chạy trốn, nhưng Lạc Long bấy giờ đã hồn bay phách lạc, chạy được vài bước, không ngờ lại chạy đến mép thác nước.

Tạ Tân Nhụy nổ hai phát súng liên tiếp một cách cực kỳ điềm tĩnh, bắn trúng hai chân của Lạc Long, khiến hắn ta hoàn toàn ngã xuống đất. Kế đó, cô ấy chạy tới, tiếp tục nhắm vào hai cánh tay hắn nã mỗi bên một phát súng rồi kéo lê hắn từ phía sau cho đến rìa vách núi chỉ còn cách khoảng một hai bước chân, song lại chĩa súng vào đầu hắn ta. Cô nhanh tay lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng, cũng không biết Tạ Tân Nhụy đã thắt nút thế nào nhưng chỉ vài ba vòng đã trói chặt cánh tay của mình và Lạc Long.

Trần Phổ cũng gắng đứng dậy, nòng súng nhắm vào Tạ Tân Nhụy từ xa. Lúc bấy giờ, Lý Khinh Diêu chạy đến cạnh anh, thấy máu loang lổ trên lưng anh, sắc mặt tái đi, cô vô cùng đau đớn, vội vã đỡ anh.

Trọng lượng nửa người anh dồn hết lên người cô, nhưng vẫn nói: “Anh vẫn ổn, đừng lo lắng.”

Lý Khinh Diêu cắn chặt hàm răng, hai người kề vai giương súng, từng bước áp sát Tạ Tân Nhụy.

Đã gần nửa đêm, trên núi âm u lạnh lẽo. Tạ Tân Nhụy kéo theo Lạc Long đứng trên đỉnh vách núi. Vầng trăng đã ló ra khỏi tầng mây, ánh trăng sáng trong như sóng nước, phủ khắp không gian bao la vắng lặng, soi gần như rõ ràng dung nhan của Tạ Tân Nhụy. Cô ấy mặc quần đen áo đen, không biết từ khi nào mái tóc đuôi ngựa đã xõa tung, mái tóc đen óng ả tung bay theo làn gió, tôn lên nét xinh đẹp quyến rũ của dung nhan cô.

Trần Phổ nói: “Bỏ súng xuống, cô đã bị bao vây.”

Tạ Tân Nhụy nhìn Hướng Tư Linh cách đó không xa, mắt thoáng ánh lệ. Nhưng lời nói lại vô cùng đanh thép: “Người bỏ súng xuống phải là các người. Nếu các người nổ súng, tôi cũng sẽ nổ. Một khi Lạc Long chết, trên thế giới này sẽ không còn ai biết tung tích của Lý Cẩn Thành. Tôi nghĩ đây không phải là điều các người muốn nhìn thấy.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đều lặng thinh.

Sau lưng họ, trong khu rừng rậm trên cao đã vọng lại tiếng bước chân lộn xộn và dồn dập.

Bàn tay cầm súng của Lý Khinh Diêu đã rịn mồ hôi. Cô biết Tạ Tân Nhụy nói thật. Con đường báo thù cố chấp của Tạ Tân Nhụy đã gần đi đến điểm cuối. Nếu cuối cùng không được toại nguyện, một người cố chấp như cô ấy thật sự có thể đồng quy vu tận cùng Lạc Long.

Nhưng có lẽ cô ấy cũng rất muốn gặp được anh nhỉ?

Thế là, Lý Khinh Diêu dịu giọng, khuyên lơn: “Chị cũng nghe thấy rồi đấy, một đội cảnh sát sắp sửa đến đây, núi Vọng Bộc đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp, chị không chạy thoát được đâu. Giao hắn ta cho chúng tôi, chị cũng bỏ súng xuống theo chúng tôi về. Cảnh sát là người chuyên nghiệp, nhất định sẽ tra hỏi ra tung tích của anh trai tôi. Tôi có thể bảo đảm với chị, nếu tìm được anh ấy, nhất định sẽ để chị…gặp anh ấy một lần.”

Tạ Tân Nhụy nhìn cô, đôi mắt đong đầy nước mắt. Nhưng cô ấy nhanh chóng chớp mắt mấy cái, nuốt nước mắt vào trong. Cô ấy nói: “Không được. Đây là chuyện của tôi, là chuyện tôi đã hứa với Lý Cẩn Thành ở trong lòng. Tôi phải đích thân tra khảo hắn ta, hành hạ hắn ta đến mức sống không bằng chết rồi mới giết. Sau đó, tôi muốn tự đi tìm anh trai cô, anh ấy nhất định đang chờ tôi ở một nơi nào đó, luôn luôn chờ đợi tôi.”

Nước mắt Lý Khinh Diêu rơi lã chã, cô vội vàng lấy tay áo lau sạch.

Cuối cùng cô cũng nhận ra một chuyện mà có lẽ cô nên nhận ra từ lâu, tâm lý của Tạ Tân Nhụy đã không bình thường từ lâu rồi.

Trần Phổ nói: “Chuyện cô muốn làm là đúng đắn, Lý Cẩn Thành biết được cũng sẽ biết ơn cô nhiều lắm. Nhưng chúng tôi không thể thả cô đi, cô cũng không đi được. Cô bỏ súng xuống đi, Lưu Đình Muội, Lạc Long phạm nhiều tội ác nghiêm trọng. Tôi bảo đảm với cô hắn ta nhất định sẽ bị kết án tử hình. Tất cả đã kết thúc rồi, cô không cần phải mang gánh nặng về những chuyện này nữa, cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi. Từ giờ trở đi sẽ do chúng tôi đảm nhận.”

Lý Khinh Diêu cũng nhìn Tạ Tân Nhụy, nhưng dường như cô ấy hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên chân thành của Trần Phổ. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Lý Khinh Diêu, cô lại đây. Tôi có lời muốn nói với cô, liên quan đến anh trai cô.”

Lý Khinh Diêu và cô ấy nhìn nhau, cô vừa định tiến lên thì Trần Phổ đã giữ tay cô lại: “Đừng đi.”

“Cô ấy sẽ không làm hại em đâu.” Cô nói nhỏ. Đến cả một cô bé xa lạ mà hai cô ấy còn liều chết để cứu, nếu không thì sao lại đánh nhau ác liệt thế này.

Cô chậm rãi bước về phía trước.

Nhìn cô bước từng bước về phía Tạ Tân Nhụy, trong lòng Trần Phổ nóng như lửa đối. Lúc này, lưng anh lại bắt đầu đau đớn dữ dội, đau đến mức anh suýt nữa thì ngã xuống, nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững. Anh nắm chặt khẩu súng bằng bàn tay run rẩy, bắt đầu lẳng lặng di chuyển về phía họ.

Lý Khinh Diêu đi đến vị trí cách Tạ Tân Nhụy khoảng một mét rưỡi, Tạ Tân Nhụy nói: “Được rồi, đứng yên, đừng lại đây nữa.”

“Lẽ nào chị muốn nhảy xuống cùng hắn ta à?” Lý Khinh Diêu nói, “Chị có biết ở đây cao bao nhiêu không? Chắc chắn chỉ có một con đường chết, chị đừng làm chuyện dại dột.”

Tạ Tân Nhụy không quan tâm lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Còn trong đôi mắt xinh đẹp và sâu thẳm của cô ấy lại ánh lên nét dịu dàng: “Thực ra tôi chỉ muốn nói với cô một câu: Xin lỗi.”

“Tại sao?” Trong lúc nói chuyện, Lý Khinh Diêu lại tiến thêm một bước nhỏ.

“Bởi vì anh trai cô mất tích do cứu tôi. Suốt mấy năm nay, tôi không có cách nào xin lỗi anh ấy nên chỉ biết nói với cô. Còn cả bố mẹ cô nữa.”

Trái tim Lý Khinh Diêu như bị thứ gì đó đâm trúng, cơn đau nhói tràn ra từ dưới đáy lòng. Nhưng cô bình tĩnh lại chỉ trong tích tắc, vừa cố gắng tiến lại gần cô ấy, vừa thuyết phục cô ấy: “Chị đã có lòng rồi. Nếu chị quan tâm đến anh trai tôi như vậy, chị chắc hẳn biết anh ấy không hề muốn nhìn thấy chị đi đến bước đường cùng. Anh ấy chắc chắc mong chị sống tốt, cũng không muốn nhìn thấy chị giết người. Chị bỏ súng xuống, chúng ta bàn bạc lại…”

Cô vẫn chưa nói xong.

Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười, ghì chặt Lạc Long tứ chi tàn phế giờ y như loài bò sát. Cơ thể họ cùng ngã ra sau.

Con tim Hướng Tư Linh lạnh toát, nghĩ đến việc Lạc Long là người duy nhất trên đời này biết tung tích của anh trai, cô vô thức lao đến, túm chặt hai chân của Lạc Long.

Trần Phổ đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, lý trí lẫn con tim đều vỡ vụn. Anh còn chưa kịp kêu cứu thì đã nhìn thấy trọng lực rơi kéo Lý Khinh Diêu ngã xuống dòng nước của thác. Một dòng nước mới tràn đến, lập tức nuốt chửng ba người họ, cả ba biến mất phía trên vách núi.

Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc.

Trần Phổ sững sờ nhìn thác nước trống, đột nhiên lấy sức chạy về phía trước. Trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ: Nhảy xuống, giữ lấy cô ấy! Nhưng cơn đau dữ dội ở phần lưu gần như khiến anh oằn mình, Trần Phổ ngã rầm xuống đất, nhưng lại lập tức bò dậy, thân hình cao lớn còng xuống, lao về phía vách núi một lần nữa.

Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy Trần Phổ từ phía sau. Hạ Dũng Trạch vừa mới chạy tới, sợ bạt vía bởi hành động của Trần Phổ, cậu ấy gào lên: “Trần Phổ, anh đang làm gì thế? Phía trước là vách núi! Không muốn sống nữa à?”

Trần Phổ vẫn còn nhìn đằm đăm về phía vách đá, người đàn ông hiếm khi rơi lệ, vậy mà bây giờ đã trào nước mắt. Anh lau khô nước mắt rồi bỗng dưng bật dậy, gào thét: “Tránh ra!” Anh giáng một cú đấm vào mặt Hạ Dũng Trạch, khiến người đàn ông rắn như tháp sắt phải lùi về sau hai bước. Vài cảnh sát đồng thời lao đến, giữ chặt lấy anh, có người hoảng hốt hô to: “Cậu ấy trúng đạn rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!”

Hạ Dũng Trạch xây xẩm mặt mày, bịt chiếc mũi đang chảy máu, nghĩ bụng: Vãi thật, Trần Phổ trúng đạn mà vẫn còn đánh mạnh cỡ này được! Cậu ấy nhìn xung quanh, ngờ vực hỏi: “Cộng sự của em đâu? Trần Phổ! Cộng sự của em đâu?”

Trên vách núi lộn xộn, người đổ về đây ngày càng nhiều. Trong tiếng ồn ào, giữ lời hỏi thăm của bao người, cuối cùng Trần Phổ đã bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy nữa. Anh ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, kiên quyết muốn đến bên vách núi xem thử. Thế là, hai đồng nghiệp vừa đỡ vừa giữ anh đi đến bên vách núi.

Giữa trời đất bao la bát ngát, núi non trùng điệp, xung quanh tối đen và yên tĩnh.

Bên dưới thác nước đổ từ trên cao xuống, một dòng sông chảy xiết trong bóng đêm, đổ về phương xa chẳng rõ bến bờ, còn đâu bóng dáng nhỏ bé của cô?