Kiều An Nhiên không kìm được tiếng nức nở, nhưng không dám khóc quá to. Cô bé trốn đằng sau vách đá, nhìn những người cạnh thác nước. Trải nghiệm đêm hôm nay chẳng khác nào một cơn ác mộng rùng rợn méo mó tột cùng đối với một cô bé tám tuổi luôn sống trong vui vẻ và hạnh phúc. Tỉnh giấc chiêm bao, bố mẹ vẫn còn ở bên, những con người giống như quái vật này đều là giả, toàn bộ sẽ bị cảnh sát bắt đi.
Nhưng cô bé biết rằng mọi chuyện đều là thật. Bố mẹ cô bé bị chém nhiều nhát như vậy, không biết họ còn sống hay không? Cô bé rất muốn về với vòng tay của bố mẹ, rất muốn rời khỏi nơi đáng sợ này.
Cô bé cố gắng nén nước mắt, nhưng cơ thể vẫn cứ run lẩy bẩy liên hồi. Dù rằng người đàn ông đáng sợ kia đã đi rồi.
Lúc nãy, Thượng Nhân khiêng cô bé vào trong hang núi, vừa vào tới nơi lão ta đã giáng cho cô bé một đấm vào đầu. Cơn đau dữ dội khiến Kiều An Nhiên hôn mê bất tỉnh. Nhưng cô bé không biết mình chỉ ngất xỉu một lúc liền tỉnh lại. Xung quanh tối như hũ nút, cô bé sợ hãi, loạng choạng bò ra khỏi hang núi, gỡ chiếc khăn bị nhét trong miệng ra. Nhưng xung quanh tối như hũ nút, cô bé hoàn toàn không nhìn rõ phương hướng. Nghe thấy tiếng động đằng sau vách đá, Kiều An Nhiên rón rén bước tới.
Thị lực của cô bé rất tốt, nhận ra bên đầm nước có thêm một người phụ nữ đang đánh nhau với kẻ xấu trẻ tuổi hơn. Còn lão già đáng sợ kia ngã gục dưới gốc cây, còn có một người phụ nữ nằm bên cạnh, nhưng cơ thể hai người họ vẫn còn cử động.
Do khoảng cách và dòng nước nên cô bé không nhìn thấy Lý Khinh Diêu trong nước, đương nhiên cũng không nhìn thấy người chị gái đang vắt vẻo đằng sau.
Cô bé không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Kiều An Nhiên cố gắng mở to đôi mắt ướt, tìm kiếm chị gái. Cô bé tám tuổi dường như đã lờ mờ hiểu ra một số chuyện, cô bé rất sợ chị gái bị…hoặc là giống như bố mẹ, bị họ đâm rất nhiều nhát.
“Chị ơi…Kiều Diệu Nhiên…Chị ở đâu…” Cô bé kêu the thé, hoang mang bất lực đứng trong góc tối của cuộc chiếc ác liệt.
—
Trên trán Lý Khinh Diêu nổi rõ gân xanh, năm ngón tay bấu chặt vào thân cây đau thấu xương, máu tươi chảy ròng ròng. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không buông Kiều Diệu Nhiên. Kiều Diệu Nhiên cũng đang cố gắng leo lên trên, nhưng dòng nước quá xiết, em không có điểm tựa nên chỉ có thể cố víu lấy cánh tay của Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu biết tiếp tục như vậy cũng không ổn. Mi mắt cô đã bị dòng nước tạt cho ướt nhẹp, đau rát khôn nguôi. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trong lòng bùng lửa phẫn, cô quay đầu gào lên với Kiều Diệu Nhiên: “Nắm chặt!”
Cô lại dùng sức, dốc hết sức lực toàn thân, trong miệng phát ra tiếng gầm thét khó nhọc, bắt đầu kéo Kiều Diệu Nhiên về. Khớp vai và khớp cổ tay đều đau đớn dữ dội, khuôn mặt cô chìm trong dòng nước, cơ bắp toàn thân run bần bật.
Kiều Diệu Nhiên cảm thấy cơ thể cuối cùng đã di chuyển về phía trước, nhìn hình dáng kiên định của chị gái phía trước, nước mắt Kiều Diệu Nhiên trào ra.
Đúng lúc này.
Một cánh tay rắn chắc bất ngờ xuất hiện, giữ chặt cánh tay đang bấu chặt vào thân cây của Lý Khinh Diêu. Cô thậm chí còn chưa phản ứng lại thì đã nghe thấy người đến gầm lên một tiếng, cơ thể của cô bị nhấc bổng lên khỏi mặt nước. Tay còn lại của người đó nhanh chóng vòng qua eo cô. Lý Khinh Diêu ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt kiên định mãi và cháy bỏng khôn nguôi của Trần Phổ. Lý Khinh Diêu sững sờ, nước mắt trào ra. Anh cũng nhìn cô một cái, tay khẽ chụp, ấn đầu cô vào lồng ngực.
Cô thậm chí còn không nhìn rõ anh đã làm thế nào, bởi vì Kiều Diệu Nhiên luôn được sô giữ chặt cũng được anh kéo lên khỏi mặt nước cùng một lúc, hiện tại cũng được anh ôm trong lòng. Sau đó, anh lại gầm khẽ một tiếng, lập tức dồn sức, cơ thể nhanh chóng xoay vòng trong không trung, ôm hai cô gái thoát khỏi dòng nước xiết, ngã xuống bãi cỏ bên cạnh.
Lý Khinh Diêu lồm cồm bò dậy, Trần Phổ thở hổn hển, vừa mới ngồi dậy thì Lý Khinh Diêu đã nhào vào lòng anh. Trần Phổ ôm chặt cô, ngay giây phút đầu tiên khi anh chạy đến mép thác và nhìn thấy cô, trong đầu anh trắng xóa. Hiện tại anh mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi cô: “Em không sao chứ?”
Năm ngón tay trái của Lý Khinh Diêu máu thịt nhầy nhụa, đặt sau gáy anh, trả lời: “Không sao.”
Hai người lập tức buông nhau ra.
Kiều Diệu Nhiên sau lưng họ cũng ngồi dậy, hồn xiêu phách lạc, còn đang ngơ ngác. Nhưng quần áo của cô bé đã bị Lạc Long cởi sạch, gần như là trần như nhộng. Bây giờ lại ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, cơ thể run lập cập.
Trần Phổ chỉ nhìn một cái rồi đưa mắt sang chỗ khác. Anh cởi áo khoác ném cho Lý Khinh Diêu: “Khoác cho cô bé.” Áo khoác của anh phần lớn vẫn còn khô.
Lý Khinh Diêu gật đầu.
Mình mẩy cô cũng ướt sũng, Trần Phổ biết cô nhất định rất lạnh, nhưng anh không thể nào săn sóc.
Lý Khinh Diêu quay sang khoác áo lên người Kiều Diệu Nhiên, nói ngắn gọn: “Tụi chị là cảnh sát, mẹ em đã được đưa đi cấp cứu. Bây giờ em mặc áo vào, trốn trong góc khuất đừng ra ngoài, nhanh!”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi theo Trần Phổ, Kiều Diệu Nhiên nắm tay cô, hỏi: “Bố em đâu ạ?”
Lý Khinh Diêu nói: “Chị không rõ, chị chỉ nhìn thấy mẹ em thôi. Em mau trốn đi!”
Kiều Diệu Nhiên đứng dậy, lảo đảo đi vào trong rừng cây.
Trong lúc Lý Khinh Diêu khoác áo cho Kiều Diệu Nhiên, Trần Phổ đã rút súng, chạy về phía Tạ Tân Nhụy và Lạc Long đang đánh nhau ác liệt.
“Cảnh sát đây! Dừng lại! Giơ tay lên! Nếu không tôi sẽ bắn!” Anh quát to.
Hai người kia lúc này lại rất ăn ý, đồng loạt dừng động tác, quay người toan chạy vào trong khu rừng bên cạnh. Trong đôi mắt Trần Phổ là vùng sương giá, anh quả quyết giơ súng bắn.
“Bằng.” Viên đạn trúng lưng Tạ Tân Nhụy, bước chân khựng lại rồi lảo đảo ngã xuống.
Đồng thời, tốc độ tiến lên của Trần Phổ vẫn không giảm, anh như một cơn lốc màu đen, chạy về phía Lạc Long đang định tháo chạy. Nòng súng chĩa thẳng vào hắn ta: “Đứng lại! Chạy thêm một bước nữa tôi sẽ bắn!”
Lạc Long cũng giật mình. Tên cảnh sát này nổ súng rất dứt khoát, kỹ thuật bắn chuẩn xác. Nhưng hắn ta đã gây ra hai vụ án lớn, cộng thêm vụ án cũ của Lý Cẩn Thành Lưu Đình Muội, nếu bị bắt thì chỉ có đường chết! Hắn ta cắn răng, bất chợt liếc thấy một bóng người nhỏ bé xuất hiện bên cạnh. Hắn ta gần như bật cười thành tiếng. Trời không tuyệt đường ta! Phản ứng của hắn ta cũng cực kỳ nhanh, đột nhiên khom người xuống, loa thẳng đến, túm lấy bóng người nhỏ bé kia rồi ôm chặt vào lòng, quay người nhìn Trần Phổ.
Tâm trạng của Kiều An Nhiên vốn đã đứng trên bờ vực sụp đổ, cô bé vừa mới trốn được một lúc thì bỗng dưng nhìn thấy Kiều Diệu Nhiên chị gái mình được người ta cứu ra khỏi mặt nước. Cô bé không nghĩ ngợi gì nhiều, chạy thẳng từ sau vách đá ra ngoài, muốn đến chỗ chị gái. Nào ngờ vừa chạy ra thì đã lọt vào tay Lạc Long.
Lạc Long có con tin trong tay, tức thì lấy cô bé che chắn những vị trí hiểm trên cơ thể, thậm chí còn núp đầu sau đầu của cô bé rồi cười gằn, quát to: “Mày nổ súng đi…”
Hắn ta vẫn chưa quát xong.
Bởi vì Trần Phổ đã lao đến trước mặt hắn.
Đương Lạc Long vừa xoay người lại thì đã nhìn thấy một bóng người nhanh như cắt đang lao đến. Hắn ta hoàn toàn không kịp trở tay. Bởi vì khắc trước, rõ ràng hắn ta nhìn thấy Trần Phổ vẫn còn cách mình hơn mười mét. Nhưng tên cảnh sát này quá nhanh, nhanh đến nỗi vượt ngoài dự tính của Lạc Long.
Trần Phổ quả thực lo cho cô bé nên không thể nào nổ súng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc Lạc Long khựng lại, nắm đấm của anh đã mang theo cơn lốc sấm sét, tránh phần đầu của bé gái, giáng thẳng vào đầu Lạc Long.
Cú đấm này mạnh cỡ nào? Chỉ một cú đấm đã khiến tên đàn ông cao to lực lưỡng như Lạc Long ré lên, buông đứa bé ra, ngã vật ra đất, đầu như muốn nứt ra, hoa mắt chóng mặt, mãi không đứng dậy được.
Trần Phổ ôm bé gái, chạy vài bước sang bên cạnh rồi mới đặt xuống, nói: “Chạy đi, chạy đến chỗ chị em!”
Và chỉ trong tích tắc Lý Khinh Diêu xoay người, Trần Phổ đã giải quyết xong cuộc chiến. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tân Nhụy và Lạc Long đang đánh nhau ác chiến đều đã ngã xuống đất không dậy được. Còn Trần Phổ thì ôm cô bé chạy sang một bên.
Lý Khinh Diêu mừng rỡ, cô rút súng ra, đang định chạy lại tụ họp với Trần Phổ thì đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối có một người lặng lẽ ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã có thêm một khẩu súng trong tay, nòng súng chĩa thẳng vào Trần Phổ.
Còn Trần Phổ vừa mới đặt cô bé xuống, quay lưng về phía người đó.
Lý Khinh Diêu mở to đôi mắt, một luồng khí lạnh thấu xương trào ra từ lồng ngực. “Nằm xuống!” Cô hét to, đồng thời giơ súng lên.
“Đoàng.”
“Đoàng.”
Hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Cơ thể Trần Phổ lảo đảo, viên đạn ấy bắn trúng lưng anh. Anh quay người lại một cách khó khăn, người đã quỳ trên mặt đất.
Còn viên đạn của Lý Khinh Diêu bắn vào tảng đá bên bờ nước. Bởi vì trong lúc cô nổ súng, có một người đã lao bổ đến từ phía sau, túm lấy đôi chân của cô, kéo cô ngã xuống đất, khiến Lý Khinh Diêu bắn lệch.
Lý Khinh Diêu nhìn Trần Phổ đang thở hổn hển, không thể đứng dậy. Lửa giận bùng lên, cô quay người chĩa thẳng nòng súng vào người đang đè lên người cô – Hướng Tư Linh.
Trên cổ của Hướng Tư Linh còn hằn vết bầm tím, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt chứa những giọt nước mắt đau khổ: “Lý Khinh Diêu, cậu để chị ấy đưa Lạc Long đi! Chỉ có Lạc Long biết anh trai cậu đang ở đâu! Để chị ấy đích thân giết chết hắn ta, để chị ấy trả thù cho anh trai cậu đi!”
Lý Khinh Diêu ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói: “Mơ đi! Hôm nay đừng ai hòng thoát!”
Đúng lúc này, một vệt sáng bạc từ trên không bổ thẳng xuống mặt Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu phản ứng rất nhanh, cô lăn một vòng, tránh được đòn chí mạng. Lý Khinh Diêu nhìn kỹ, không ngờ là Thượng Nhân vừa trúng một phát đạn, nhưng có lẽ đã hồi sức nên từ mặt đất bò dậy, định tìm cơ hội đánh úp.
Một đòn không trúng, Thượng Nhân nghiêng người trốn sau gốc cây, cầm chặt lưỡi liềm trong tay, thở hồng hộc. Lý Khinh Diêu bắn liền hai phát nhưng đều trúng gốc cây.
Cô nhìn về phía Thượng Nhân, lại quay đầu nhìn Trần Phổ. Lý Khinh Diêu quyết định không chiến đấu nữa, cô cầm súng chạy nhanh về phía Trần Phổ.
Cả khu rừng này chỉ còn lại Thượng Nhân và Hướng Tư Linh đang nằm gần cạnh chân lão ta.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Thượng Nhân giơ lưỡi liềm lên bổ về phía cô ta. Trước đó Hướng Tư Linh đã ngạt thở gần chết, đầu óc choáng váng, hơi thở dồn dập, cô ta chật vật né tránh rồi trở tay đâm một nhát, trúng đùi Thượng Nhân. Thượng Nhân thét lên, cuối cùng cầm lưỡi liềm chém mạnh vào cổ Hướng Tư Linh, máu tuôn ra xối xả.
Lần này con đàn bà này cuối cùng cũng không sống nổi nữa, Thượng Nhân nở nụ cười man rợ.
Nào ngờ Hướng Tư Linh lại bật cười, cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng lão ta. Thượng Nhân còn định bổ thêm một nhát, song lại nghe thấy cô ta dùng chất giọng khàn đặc mà dịu dàng nói: “Bố à, tôi là Tư Linh, con gái bố đây.”
Thượng Nhân sững sờ, nhìn cô gái trẻ tuổi hấp hối đang nằm trong lồng ngực mình bằng ánh mắt khó tin, lão ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, cứ đứng trân trân nhìn cô ta. Ngay lúc này, Hướng Tư Linh giơ bàn tay không còn sức lên, nắm chặt lưỡi dao găm sắc bén, dùng chút sức lực cuối cùng rạch một đường sâu giữa cổ lão ta.
Thượng Nhân vẫn còn thất thần, chỉ giơ một tay lên bịt lấy cái cổ đang túa máu, tay còn lại ôm chặt lấy Hướng Tư Linh. Hai người chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở cùng lúc.