Hai người nhanh chóng trèo lên trên, từ xa đã nhìn thấy bãi cỏ trên đỉnh núi, có một chiếc lều xanh đậm dựng lẻ loi, đang phất phới trong gió.
“Có thể là dân phượt.” Lý Khinh Diêu cau mày.
“Lối lên núi đã bị phong tỏa, sao họ vẫn lên được vậy?”
“Dãy núi này quá rộng, đường nhỏ tứ thông bát đạt. Có khi họ không biết cảnh sát đang phong tỏa núi để điều tra, rất có thể đã lên từ lối khác. Chúng ta cứ qua đó hỏi thử và khuyên họ rời đi.”
Nào ngờ hai người tiến thêm vài bước nữa liền phát giác có điều bất ổn.
Trong gió có mùi máu tươi thoang thoảng. Bên ngoài lều, đồ đạc vương vãi trên mặt đất: Chăn, quần áo, chai nước khoáng, sách vở, bát đũa…giống như bị ai đó cướp bóc, vơ vét.
“Ở kia!” Hạ Dũng Trạch thốt lên, chỉ mép lều.
Dưới đất lộ ra đôi chân đàn ông, không nhúc nhích.
Lý Khinh Diêu giật thót, ngăn cản Hạ Dũng Trạch đang định xông thẳng đến, rồi rút súng ra. Hạ Dũng Trạch thấy thế cũng rút súng, hai người chậm rãi tiến lên, bao vây từ hai phía.
Bên trong và ngoài lều lặng như tờ.
Một người đàn ông và một người phụ nữ nằm trên mặt đất, chính là Kiều Nghị và Vương Đồng Hinh. Trên người họ có rất nhiều vết dao, có chỗ còn đang chảy máu, toàn thân và trên mặt đất đều loang lổ máu tươi. Kiều Nghị trợn trừng mắt, rõ ràng là đã tắt thở. Trong tay Vương Đồng Hinh nắm chặt một con búp bê nhuốm máu tưới, lông mi rung khe khẽ, đang thoi thóp.
“An toàn.” Lý Khinh Diêu nói, nhanh tay cất súng ngồi xuống, kiểm tra hơi thở mạch đập của Kiều Nghị trước, xác nhận tử vong. Sau đó cô nhẹ nhàng đỡ Vương Đồng Hinh dậy, hỏi: “Chúng tôi là cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì? Chị có thể nói chuyện được không?” Cô vừa hỏi vừa lệnh cho Hạ Dũng Trạch tháo ba lô.
Họ mang theo một số vật tư cấp cứu đơn giản, ví dụ như băng gạc, cồn i-ốt, thuốc kháng sinh.
Vương Đồng Hinh mở mắt, giữ cánh tay Lý Khinh Diêu bằng đôi tay vô lực. “Hai người đàn ông…có dao…chồng tôi…qua đời rồi…” Cô ấy bật khóc, “Hai bé gái…con tôi…bị chúng bắt đi…cứu…cô cậu mau cứu…”
Hạ Dũng Trạch hít một hơi lạnh, thỏ thẻ bên tai Lý Khinh Diêu: “Hai người đàn ông? Chẳng nhẽ là chúng?”
Lý Khinh Diêu gật đầu, sắc mặt lạnh tanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng trong đầu cô đang nhanh chóng cân nhắc và tính toán tình thế trước mắt và đưa ra quyết định chỉ trong giây lát.
Cô rút súng bắt liên tục ba phát chỉ thiên cảnh báo, làm Hạ Dũng Trạch giật mình. Sau đó, cô cất súng, nhìn về phía thác nước ầm vang bên cạnh, nghiến răng nói: “Băng bó trước đã, cứu người là quan trọng.”
Cô lại rút điện thoại ra, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được. Chỉ có thể cứu người trước đã.
Trên người Vương Đồng Hinh có bảy, tám vết dao, riêng vết thương phần lưng vô cùng nghiêm trọng, máu chảy không ngừng. Lý Khinh Diêu lấy con búp bê Vương Đồng Hinh nắm chặt trong tay ra trước, thấy Vương Đồng Hinh nhìn chằm chằm vào con búp bê bằng ánh mắt đau khổ, cô liền tiện tay cho con búp bê nhỏ này vào trong túi áo khoác, nói: “Tôi sẽ bảo quản nó giúp chị, khi nào đến bệnh viện tôi sẽ trả lại cho chị.”
Cả hai đều biết sơ cấp cứu và đã dùng hết tất cả băng gạc băng bó cho Vương Đồng Hinh, nhưng vết thương phần lưng vẫn chảy máu, không cầm được.
Lý Khinh Diêu nói: “Điện thoại không có tín hiệu. Chúng ta ở quá gần thác nước, tiếng ồn quá lớn, ban nãy bắn súng hiệu dưới núi chưa chắc đã nghe thấy. Cứ kéo dài thế này cũng không được, cô ấy mất máu quá nhiều, hơn nữa còn đang chảy máu, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Chúng ta phải đưa cô ấy xuống núi ngay lập tức.”
“Rõ!”
Cũng may vết thương nặng của Vương Đồng Hinh nằm ở phần lưng, còn những vết thương khác đều đã được băng bó chắc chắn. Hạ Dũng Trạch lập tức ngồi xổm xuống trước mặt chị ấy, thân hình cậu ấy như một con gấu, tấm lưng vừa dày vừa rộng. Hơn nữa, cậu ấy rất tinh tế, gần như đã khom lưng thật phẳng, để Vương Đồng Hinh cảm thấy ổn định hết mức có thể.
Lý Khinh Diêu đang định đỡ người lên lưng cậu ấy thì Vương Đồng Hinh không biết lấy sức lực từ đâu ra, giằng co quyết liệt: “Đừng…lo cho tôi! Tôi chết…cũng không sao! Xin, cô cậu! Cứu hai…hai đứa bé nhà tôi…chúng…sắp sửa…đi được, nửa tiếng, rồi…nói…muốn hiếp dâm…con bé…mới 8 tuổi…15 tuổi…”
Vương Đồng Hinh đau như đứt từng đoạn ruột, khóc lóc cầu xin. Hạ Dũng Trạch bối rối vô cùng.
Lý Khinh Diêu: “Nhưng chị sẽ chết! Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn chị chết.”
Vương Đồng Hinh lắc đầu như trống bỏi, vì đau đớn nên mỗi khi nói một câu, toàn thân chị ấy đều run rẩy kịch liệt. Khuôn mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều nhưng đôi mắt lại hừng hực như lửa: “Cứu con gái tôi…cứu bọn trẻ trước…”
Đôi mắt Lý Khinh Diêu đỏ hoen, mũi Hạ Dũng Trạch cay cay đến nghẹn lại, nói: “Chúng tôi đưa chị xuống núi trước, sau đó quay lại cứu con gái chị ngay. Tôi xin thề!”
Nhưng Vương Đồng Hinh không chịu: “Không! Bây giờ…đi ngay, không kịp nữa rồi…đừng lo cho tôi, cầu xin cô cậu! Đừng để bọn trẻ…” Cô ấy không nói tiếp được nữa.
Giọng nói của Lý Khinh Diêu trở nên cực kỳ bình tĩnh: “Được rồi, Hạ Dũng Trạch, cậu cõng chị ấy xuống núi, tôi cõng không nổi. Chạy xuống dưới, nhưng phải vững, đến nơi thì bắn súng hiệu ngay. Tôi sẽ lần theo và tìm dấu vết của chúng trước.”
“Không được! Một mình chị đi lỡ gặp nguy hiểm thì sao?”
“Tôi ngốc à? Tôi sẽ kiên nhẫn quan sát, không manh động, đợi các cậu đến. Chị ấy nói đúng, nếu chúng ta xuống núi rồi lên lại thì sẽ mất dấu hai tên tội phạm, hai cô bé coi như xong.”
Nhìn thi thể người bố trên mặt đất, lại nghĩ đến việc cầm thú mà hai kẻ kia từng làm với chủ nhà và bé gái của một hộ khác, trong lòng Hạ Dũng Trạch lại thấy ớn lạnh. Cậu ấy không do dự nữa, gật đầu: “Tôi sẽ đưa người xuống núi với tốc độ nhanh nhất.”
Lý Khinh Diêu nắm tay Vương Đồng Hinh, nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ đuổi theo ngay bây giờ. Tôi bảo đảm với chị dù có phải đánh đổi cả mạng sống tôi cũng sẽ cứu con gái chị về. Chị không thể chết được, nếu không sau này hai bé phải làm thế nào?”
Vương Đồng Hinh lại rơi nước mắt: “Cảm ơn…”
Hạ Dũng Trạch nghe mà trong lòng càng lạnh buốt hơn, nhưng cậu ấy không nói được câu nào, cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn, chỉ có thể cõng Vương Đồng Hinh, lấy hết sức chạy một mạch xuống núi nhanh như gió. Còn Lý Khinh Diêu thì vội vã chạy vào trong khu rừng rậm theo hướng Vương Đồng Hinh chỉ.
—
Trần Phổ đã một mình băng qua rừng núi được hơn hai tiếng đồng hồ, vượt qua hai ngọn núi.
Sau khi cúp điện thoại của Lý Khinh Diêu, anh đương nhiên sẽ không nghe lời cô, vội vàng mặc áo khoác dày cộm, nghĩ ngợi một lúc rồi lại lấy một thành sô cô la trong ba lô cho vào túi rồi đi ra khỏi lều.
Trong chiếc lều phía sau, Châu Dương Tân đang ngủ say. Không chỉ có mình anh ấy, cả đội của họ tối hôm qua trực suốt cả đêm, bây giờ mới được nghỉ ngơi. Đồng chí trong các lều khác đều ngủ say như chết.
Chỉ còn lại một cảnh sát, vừa ngáp ngủ vừa đứng gác. Thấy Trần Phổ ra ngoài, anh ấy hỏi: “Đội trưởng Trần, sao anh không nghỉ ngơi? Khuya thế này rồi anh còn đi đâu?”
Trần Phổ mỉm cười: “Đi đón người.”
“Chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Trần Phổ đã nằm lòng địa hình của mấy ngọn núi xung quanh. Anh quyết định đi đường tắt, leo một mạch, nhanh như sóc. Tuy rằng trời đang mưa lất phất, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến anh. Song, anh đoán có lẽ tốc độ của nhóm Lý Khinh Diêu sẽ bị ảnh hưởng. Anh còn nhắn tin cho cô: [Em đến đâu rồi?]
Tin nhắn đã được gửi, cô không trả lời. Tín hiệu vùng núi này lúc có lúc không, cũng không biết cô không xem điện thoại hay là chưa nhận được tin nhắn.
Anh đến núi Vọng Bộc.
Có lẽ họ cũng phải đến đây rồi. Anh lại lấy điện thoại ra gọi cho cô, ai dè tín hiệu mất hoàn toàn. Anh có mang theo bộ đàm, nhưng Lý Khinh Diêu vừa đến, vẫn chưa được cấp nên Trần Phổ đành cất đi, tiếp tục vượt núi.
Anh thậm chí còn ngâm nga bài tình ca nhẹ nhàng đang thịnh hành dạo gần đây. Ngâm nga được vài câu, anh mới nhận ra, bật cười thành tiếng. Nghĩ đến chốc nữa anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, với tính cách lạnh lùng của cô thì không thể nào nhảy cẫng lên và nhào tới nhưng đôi mắt trong veo ấy sẽ dán chặt lên người anh, chứa chan niềm vui. Lồng ngực anh ấm áp, bước chân càng nhanh hơn.
Anh đã dựng sẵn cho cô lều ở trạm nghỉ rồi. Cũng không biết nửa đêm anh chui vào trong lều cô ngủ, các đồng nghiệp khác có nói ra nói vào không nhỉ? Thôi, không hay lắm. Cơ mà anh nghĩ mình rất có thể sẽ không nhịn được, khỉ thật.
Trong hoàn cảnh gian khổ cỡ này, sau biết bao nhiêu ngày xa cách, ngủ chung với Châu Dương Tân, bĩu môi chê nhau trong lều sánh sao với được ôm bạn gái ngủ một hôm? Sánh sao được?
Hay sáng sớm lại lẻn ra ngoài, không để người khác nhìn thấy? Chắc cũng được. Cô cũng thích được anh ôm ngủ mà?
Gió trên núi thổi phần phật, buốt hết cả trán Trần Phổ. Nhưng trong đầu anh vẫn đang mải mê suy nghĩ vấn đề quan trọng là lát nữa ngủ thế nào, cứ như đong đầy mật ngọt ấm áp.
Tiếng vang ồn ào của thác nứa cứ văng vẳng bên tai anh.
“Đoàng, đoàng đoàng.”
Trần Phổ khựng lại.
Anh nghe thấy tiếng súng loáng thoáng, không rõ ràng, cũng không chắc chắn đó có phải tiếng súng không.
Nhưng lạ thật, nửa đêm nửa hôm trên núi sao lại có tiếng động lạ?
Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch đi đến đâu rồi?
Con tim anh thắt lại, khuôn mặt lạnh như băng, bắt đầu lao thẳng lên đỉnh núi nhanh như tên bắn.