Hướng Tư Linh rất hiếm khi xao nhãng. Bắt đầu kể từ ngày quyết định giết La Hồng Dân, cô ta liền giống như một cây cung gỗ cứng chặt, kéo căng hết cỡ suốt ngày suốt đêm. Thân cung chính là sống lưng cô ta, dẻo dai và uốn cong, còn dây cung là con tim cô ta, bền bỉ không gãy.
Tuy nhiên, đến những ngày trước và sau khi Tiền Thành Phong bị giết, cô ta đã có những lúc thư thái hiếm hoi. Có lẽ là vì đã đoán trước được kết cục của bản thân hoặc cũng có lẽ là vì sắp sửa phải chia xa cô con gái yêu dấu, cây cung căng cứng đó dần dà trở lại hình thái lỏng lẻo tự nhiên như lúc ban đầu.
Vậy nên cô ta mới bàn bạc với Tiền Thành Phong đưa con gái đi cắm trại.
Bởi vì đối với con gái, đây chắc chắn là lần cuối cùng trong đời, kỷ niệm có bố mẹ ở bên, hạnh phúc vô ngần.
Đến nỗi mùi máu tươi bị gió cuốn bay đi cũng không khiến cô ta chú ý. Mãi cho tới khi vén cửa lều, Hướng Tư Linh mới nhận ra đây là mùi gì.
Thứ mùi quen thuộc, dù rằng chỉ trải qua một lần nhưng cũng đeo đẳng cô ta suốt cuộc đời.
Cô ta nhìn thấy Tiền Thành Phong bị trói gô nằm trên mặt đất, còn cả nồi máu kia. Đôi mắt Tiền Thành Phong hơi mở, đang hấp hối.
Hướng Tư Linh kéo con gái quay đầu định bỏ chạy.
Nhưng đã muộn rồi.
Nữ sát thủ nằm phục bên cửa lều từ lâu, lao như bay đến. Phản ứng của Hướng Tư Linh không chậm, nhiều năm rèn luyện đã tôi nên sự nhanh nhẹn và bền bỉ của cô ta. Cô ta nghiêng đầu né cú đấm của nữ sát thủ và đá đối phương một cú. Nhưng đối phương quá mạnh, dù đã ăn một cú đá của cô ta song vẫn không lui bước. Con dao găm trong tay cô ta đã kề sát cổ Hướng Tư Linh, tay còn lại thì siết chặt lấy cổ Tiền Tư Điềm, nhấc cô bé lên khỏi mặt đất.
Tiền Tư Điềm bật khóc.
Hướng Tư Linh giận phừng phừng.
Nhưng một lát sau, nữ sát thủ đã rút dao về, chỉ xách Tiền Tư Điềm, lùi lại một bước, đôi mắt ấy lạnh thấu xương.
Hướng Tư Linh không dám động đậy.
Nữ sát thủ lấy dây rút từ trong túi ra, nói: “Trói hay chân trước rồi hai tay sau. Cắn chặt răng vào.”
“Cô đừng làm hại con bé.”
Nữ sát thủ ra hiệu cho cô ta nhanh lên.
Hướng Tư Linh làm theo, sau đó ngồi xuống lều, bên cạnh là người chồng cũ đã chết.
Nữ sát thủ lanh lẹ trói luôn cả Tiền Tư Điềm lại rồi đẩy nhẹ một cái, Hướng Tư Linh vội vàng đỡ cô bé nằm vào lòng, yên tâm được một nửa. Cô ta liên tục dỗ dành con gái nhắm mắt lại, chớ nhìn, cũng đừng khóc.
Nữ sát thủ ngồi xuống đối diện, vẫn cầm con dao trong tay. Cô ấy nói: “Tôi sẽ không làm hại mẹ con cô. Cô và con gái cô hôm nay đều rời khỏi đây trong an toàn.”
Dù rằng lời nói của cô ta thật giả lẫn lộn nhưng nghe vậy cũng khiến Hướng Tư Linh yên tâm đôi phần. Bây giờ cô ta mới có cơ hội nhìn kỹ dung mạo của đối phương, cô ta vô cùng ngạc nhiên, do dự một hồi nhưng không hỏi.
Tạ Tân Nhụy: “Cô nhận ra tôi rồi.”
Hướng Tư Linh không dám trả lời. Cô ta hoàn toàn không thể liên tưởng cô chiêu xuất thân từ gia đình giàu có quyền thế hơn nhà họ La gấp bội với nữ sát thủ thủ đoạn tàn nhẫn trước mắt, người bị giết lại còn là chồng cũ của cô ta.
Tạ Tân Nhụy mỉm cười. Xét bộ đồ rằn ri cô đang mặc, con dao găm trong tay và cả mùi máu tươi nồng nặc trong lều, nụ cười khuynh quốc khuynh thành này lại khiến người ta phải sởn gai ốc.
“Cô có thể gọi tôi là Luna.” Cô ấy nói: “Tôi không nhắm vào cô. Nhưng Tiền Thành Phong bắt buộc phải chết.”
Hướng Tư Linh có phần tin tưởng. Bởi vì nếu đối phương muốn giết người diệt khẩu thì không cần phải ngồi xuống nói chuyện làm gì, ban nãy cô có thể kết liễu hai mẹ con cô ta trong một nhát. Hơn nữa, Tạ Tân Nhụy trông rất thong dong, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy. Cô ấy không cần phải lừa dối họ.
Thế nhưng Tiền Thành Phong đã chết, trái tim Hướng Tư Linh tức thì lạnh buốt. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ không còn người bố nào đến Mỹ cùng con gái, đồng nghĩa với việc con gái cô ta sắp sửa trở thành trẻ mồ côi. Cô ta nén nỗi xót xa, hỏi: “Tại sao chị lại giết anh ta?”
Dù nhìn từ góc độ nào, Tiền Thành Phong cũng không thể với tới Tạ Tân Nhụy, trước đây hai người họ dường như cũng chỉ là hai đường thẳng song song.
Nhưng Tạ Tân Nhụy không trả lời vấn đề này, cô ấy thậm chí còn đổi tư thế ngồi, duỗi thẳng chân cho mình ngồi được thoải mái hơn. Song, lời nói kế tiếp của cô ấy lại như sấm rền, khiến Hướng Tư Linh sững sờ.
“Hướng Tư Linh, tôi biết tất cả mọi chuyện của cô. Hôm cô giết La Hồng Dân, tôi đứng ngay ngoài cửa sổ, trong khu rừng trên sườn núi, nhớ không? Tôi đứng ngay ở đó, quan sát cô. Cô bọc kín mình trong bộ đồ bảo hộ y tế dùng một lần, vấy đầy máu. Bộ đồ bơi bên trong có màu xanh đậm. Tôi tận mắt chứng kiến cô đâm từng nhát dao vào cơ thể ông ta, cô còn cắt nát phần dưới của ông ta. Thực ra, khi đó tôi đã dùng máy ảnh quay lại toàn bộ sự việc, nhưng cô yên tâm, sau khi tìm hiểu rõ chuyện của cô, tôi đã xóa đoạn video đó rồi.”
Hướng Tư Linh nghe mà lạnh sống lưng.
Tối hôm đó, cô ta vừa bơi vào bờ là lau khô người, thay trang bị đầy đủ rồi chạy thẳng đến biệt thự, không dừng lại tại ngọn núi nhỏ trong vườn. Nhưng khi giết người, cô ta quả thực có cảm giác khác lạc, cô ta còn nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần nhưng chỉ nhìn thấy bóng cây đen sì trên sườn núi. Khi đó, cô ta chỉ nghĩ rằng là do bản thân quá căng thẳng.
“Tại…tại sao chị lại có mặt ở đó?”
“Bởi vì tôi vẫn còn đang quan sát và cân nhắc có nên giết La Hồng Dân hay không. Nhưng cô đã ra tay trước.”
“Sao cảnh sát lại không phát hiện ra chị?”
“Trước mỗi lần giết người, tôi thường quan sát tận mấy ngày. Hai ngày trước khi cô giết ông ta, tôi đã ngồi xe tải công ty đến hồ Minh Nhã, băng qua khu rừng để tránh camera an ninh và núp gần biệt thự. Trưa ngày thứ hai sau khi cô giết ông ta, tôi kiểm tra mọi thứ xung quanh bình thường rồi mới rời đi. Vì vậy, khoảng thời gian tôi đến và đi hoàn toàn tránh được khung giờ camera an ninh mà cảnh sát có thể kiểm tra vào ngày La Hồng Dân bị giết, cũng tức là khung giờ hung thủ đến và đi. Hơn nữa, dù tôi bị cảnh sát quay được, không có động cơ, người cũng không do tôi giết, không cần lo lắng.”
“Ra là vậy. Nhưng vì sao chị lại muốn giết ông ta?”
“Chuyện dài lắm.”
“Chị…nói là điều tra rõ chuyện của tôi. Đến cảnh sát còn không điều tra ra được, sao chị lại biết?”
Tạ Tân Nhụy đút dao vào trong túi trước rồi mới nói: “Tôi từng nhìn thấy báo cáo phá thai của cô hồi cô học cấp ba. Ngày 12 tháng 11 năm 2016, phòng khám Viễn An, người ký tên bao gồm Tôn Viễn An, Diệp Tùng Minh và Lý Mỹ Linh. Thực ra tôi chỉ nhìn qua một lần, nhưng tôi có trí nhớ và thị lực cực kỳ tốt, nhìn một cái là nhớ hết. Sau này, tôi nhờ mối quan hệ, tìm hiểu về vụ án Lạc Hoài Tranh và Hướng Vĩ, liên tưởng đến cách cô giết La Hồng Dân rồi lại kết hợp với tính nết bình thường của ông ta, tôi đại khái cũng đoán ra cớ sự gì.”
“Tại sao chị lại thấy được…báo cáo năm đó? Lý Mỹ Linh nói phòng khám đã tiêu hủy nó từ lâu rồi.”
Tạ Tân Nhụy nghiêng đầu, mím môi cười, lộ ra nét hồn nhiên vốn có.
“Đó là một câu chuyện rất phức tạp và đen tối, cũng không có kết cục tốt đẹp, cô muốn nghe không?”
Đều là phụ nữ với nhau, Hướng Tư Linh bỗng dưng có cảm giác bị mê hoặc. Hơn nữa, cô ta thực sự muốn biết rõ chuyện báo cáo phá thai là thế nào. Cô ta đột nhiên nghĩ dù sao mình cũng chẳng còn sống được bao lâu, trò chuyện với một kẻ giết người khác thì có sao đâu? Can gì đến ai? Trên đời này ngoài con gái ra thì còn có chuyện gì đáng để cô ta băn khoăn nữa?
“Muốn nghe.” Cô ta cũng nở nụ cười, tâm trạng căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Cô ta giơ cánh tay lên, để con gái dựa vào lòng mình. “Điềm Điềm, con dựa vào mẹ ngủ một lát đi. Lúc nãy dì chỉ chơi trò chơi cùng chúng ta thôi.”
“Là trò chơi ạ? Vậy bố cũng giả vờ bị bệnh đúng không ạ?” Điềm Điềm ngơ ngác hỏi, rồi lại nức nở: “Nhưng con sợ lắm, mẹ ơi, mẹ không bị thương chứ ạ? Con…con không sao.”
Tạ Tân Nhụy thở dài, nói: “Dì xin lỗi con, vừa nãy tình thế bắt buộc, làm bé con sợ rồi. Bé cưng, lúc nãy dì chỉ đang chơi…trò đánh nhau cùng mẹ con thôi, không có chuyện gì đâu, con ngoan nhé.”
Hai người cô một câu tôi một câu, dỗ dành thêm một hồi. Có lẽ vì trước đó quá căng thẳng, lại bị Hướng Tư Linh che chắn không cho nhìn thi thể trên mặt đất nên cô bé đã vô thức dựa vào lòng mẹ và ngủ thiếp đi.
Tạ Tân Nhụy vén rèm lều lên cho mùi máu tản bớt. Ánh mắt ấm áp chiếu xuống chiếc lều lẻ loi dựng trên mặt đất. Hướng Tư Linh ôm con gái trong lòng, như đã quên mất thi thể đang dần lạnh ngắt dưới đất.
Tạ Tân Nhụy kể rất bình thản, chỉ trong khoảng hai mươi phút, cô ấy đã chậm rãi thuật lại những gì mình từng trải vào bảy năm trước, chỉ là không hề nhắc đến sự tồn tại của Lý Cẩn Thành. Đây là điều cô ấy chưa bao giờ làm. Bởi vì suốt bảy năm nay, cô ấy chưa từng kể cho bất cứ ai, bao gồm cả chủ nhiệm Tống Huy ở Viện Phúc lợi và bố nuôi Tạ Vinh Thành. Bởi vì e rằng chỉ cần nhắc đến một chữ với họ cũng đã khiến Tạ Tân Nhụy cảm thấy tim gan run lên, thở gấp, buồn nôn. Cô ấy không thể nào kể lại những câu chuyện đó một lần nữa.
Nhưng sau khi Tạ Tân Nhụy đoán ra được trải nghiệm đau khổ Hướng Tư Linh có thể từng có và chứng kiến cô ta tự tay đâm chết La Hồng Dân, Tạ Tân Nhụy liền có cảm giác muốn đến gần cô ta. Không ngờ cô ấy cũng có thể kể cho Hướng Tư Linh nghe về những trải nghiệm ấy một cách tự nhiên. Nhìn sắc mặt chết lặng của Hướng Tư Linh sau khi nghe xong, nhìn đôi mắt ướt của cô ta, trong Tạ Tân Nhụy lại có cảm giác cuối cùng cũng có người thật sự thấu hiểu mình.
Bởi vì họ giống nhau. Cô ấy nghĩ. Địa ngục trần gian có nhiều hình dáng khác nhau và họ đều đã từng trải qua.
Sau khi Tạ Tân Nhụy kể xong, hai người ngồi im lặng nhìn nhau.
Hướng Tư Linh cất lời trước: “Anh ta chết là đáng. Chị không giao video tôi giết người cho cảnh sát, tôi cũng sẽ không tiết lộ một chữ về chị với cảnh sát. Chị có gì cần tôi giúp nữa không?”
Tạ Tân Nhụy mỉm cười: “Cảm ơn cô.” Cô ấy lấy từ trong túi ra một tấm ảnh: “Đây là Lạc Long, kẻ thứ ba đã giam giữ tôi năm đó, cũng chính là kẻ thông minh và tàn nhẫn nhất trong số chúng. Cô chỉ cần nói rằng người mình nhìn thấy trong lều là hắn ta, giúp tôi kéo dài thời gian.”
“Được.”
“Muốn giúp tôi thật à? Đây là tội giết người đấy.”
“Thêm một vụ cũng chẳng sao.”
Sự quyết đoán và khí phách của Hướng Tư Linh nằm ngoài dự liệu của Tạ Tân Nhụy, cũng khiến cô ấy muốn tâm sự với cô ta nhiều hơn.
Tạ Tân Nhụy im lặng, một lúc sau mới hỏi: “Cô có biết Lý Cẩn Thành không?”