Trời tối như hố sâu thăm thẳm.
Trong núi sâu lạnh thấu xương, xung quanh lặng ngắt cứ như ngày tận thế, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua và âm thanh không rõ là tiếng thú dữ hay tiếng gió hú ở xa xăm.
Rặng núi ban ngày khiến con người hướng tới, nhưng khi đêm xuống lại trở nên vô cùng đáng sợ.
Hướng Tư Linh dựa vào một thân cây lớn, nhìn người phụ nữ đứng cạnh. Họ chuẩn bị đầy đủ vật tư, trong đó cũng có gậy phát sáng. Độ sáng được điều chỉnh ở mức thấp, tránh bị người khác phát hiện từ xa nhưng đủ để hai người nhìn rõ dung mạo nhau.
Tạ Tân Nhụy trước mắt khác hẳn với nữ thừa kế kiêu căng trong ký ức của Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh từng gặp cô ấy vài lần ở những buổi tiệc giới thượng lưu Tương Thành, tuy nhiên chưa có dịp trò chuyện.
Nhưng Tạ Tân Nhụy hiện tại đã gỡ bộ tóc vàng, để mặt mộc, song vẫn đẹp đến nao lòng. Có điều nét đẹp này mong manh và cũng thanh tú hơn nhiều. Nhìn góc nghiêng còn phảng phất sự ngây thơ của cô ấy, rất khó để liên tưởng cô ấy với chuỗi án mạng.
“Sao cứ nhìn tôi suốt thế?” Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười, hỏi cô ta.
Lý Khinh Diêu cũng nở nụ cười, rút ra một thanh sô cô la đã bóc vỏ, ngậm vào miệng. Cô ta nói: “Tôi vẫn không tin là mình lại bỏ trốn cùng chị rồi bây giờ lại đang làm chuyện điên rồ thế này. Bị cảnh sát truy đuổi trong rừng, còn phải đuổi theo hai tên tội phạm bỏ trốn. Đây hoàn toàn không phải sở trường của tôi.”
“Trong lòng cô cũng thấy thích thú, đúng không?” Tạ Tân Nhụy nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng.
Hướng Tư Linh sững sờ. Đôi mắt Tạ Tân Nhụy dường như có ma lực, trải qua bao nhiêu thăng trầm mà vẫn đượm nét sáng trong và chân thành hệt như trẻ con. Nhưng lại khiến người ta cảm nhận được linh hồn trống vắng và sâu xa ẩn sau đôi mắt ấy.
Hướng Tư Linh không thể không rung động. Bởi vì khi nhìn thấy đôi mắt của Tạ Tân Nhụy, cô ta như thấy một Hướng Tư Linh khác đang phải chịu sự dày vò. (Truyện được đăng tải tại hyeyangs.wordpress.com)
Đó là ánh mắt mà những ai chưa từng nhìn thấy địa ngục sẽ không bao giờ hiểu được. Đó cũng là sự yên bình mà những ai chưa từng tước đoạt mạng sống của người khác sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Hướng Tư Linh nên nhận ra cô ấy sớm hơn mới phải, cô ta nghĩ.
Nên nhận ra từ lúc bên hồ bơi vào ngày hôm đó.
Hôm ấy, tuy rằng Tạ Tân Nhụy mặc bộ đồ lao công quá cỡ và cổ lỗ nhưng vẫn lờ mờ thấy được vóc dáng cao ráo và thướt tha. Nhưng mấy hôm ấy, Hướng Tư Linh quá phấn khích, mải đấu trí với Lạc Hoài Tranh, đầu óc chỉ toàn là chuyện của bản thân nên nào để ý đến có người thứ ba âm thầm quan sát?
Tạ Tân Nhụy bắt đầu quan sát cô ta từ sớm như vậy rồi. Nhận thức này không làm Hướng Tư Linh khó chịu mà cũng chẳng mang lại niềm vui cho cô ta. Cô ta chỉ cảm thấy cuộc đời ngược xuôi ngang dọc, một số cuộc gặp gỡ đã được định sẵn từ lâu.
Bởi vì Tạ Tân Nhụy nói rằng, khi cô ấy đang phân vân không biết có nên liệt La Hồng Dân vào danh sách tử vong của cô ấy hay không, ngờ đâu vẫn còn chưa suy nghĩ xong thì La Hồng Dân đã bị Hướng Tư Linh giết mất rồi. Cho nên cô ấy muốn quan sát cô ta, tìm hiểu rõ ngọn ngành vụ việc cũng là điều dễ hiểu.
“Sao chị lại chắc chắn hướng bọn chúng tẩu thoát?” Hướng Tư Linh hỏi: “Nhỡ đâu chúng ta nhầm hướng thì sao? Nhỡ đâu chúng hoặc chúng ta bị cảnh sát tóm được trước thì làm thế nào?”
“Đừng cân nhắc nhỡ đâu.” Tạ Tân Nhụy lấy ra một cái chai nhỏ, không ngờ lại là rượu. Cô ấy dốc hết vào miệng, “Nếu việc gì cũng cân nhắc nhỡ đâu thì không bao giờ được làm được việc gì hết.” Cô ấy mỉm cười, nói: “Tôi biết cô là người cẩn thận chu toàn, giết người cũng phải tính toán cả nửa năm. Tôi thì khác, phán đoán phương hướng khái quát, suy nghĩ kỹ lưỡng về điều mình phải có và cân nhắc hậu quả xấu. Nếu nó nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi, tôi sẽ làm mà không chút do dự. Cũng may là cái chết đến bất cứ lúc nào cũng chẳng đáng để tôi sợ hãi, cho nên tôi không sợ giết người.”
Hướng Tư Linh im lặng, một lát sau lại hỏi tiếp: “Chị đã giết bao nhiêu người?” Dù là người đã từng chính tay đâm La Hồng Dân như cô ta khi hỏi câu này, trong lòng cũng rét run như ngọn lửa leo lét trong gió.
Tạ Tân Nhụy mỉm cười, không đáp, mà lại trả lời câu hỏi trước của cô ta: “Cô cho rằng tôi truy sát chúng một cách mù quáng à? Tôi không thể nào đánh mất dấu vết của chúng, chưa bao giờ tôi nóng vội trong chuyện giết người. Trước khi ra tay, tôi đã quan sát chúng suốt mười mấy ngày.
Cô có biết tại sao chúng lại đến Hắc Lê Phong làm nhân viên trông rừng không? Đây là một nơi lý tưởng cho việc giết người, vùng núi sâu chưa khai phá chính là địa điểm nằm ngoài vòng pháp luật. Sao chúng lại trùng hợp đến đây?”
“Tại sao?”
“Tôi đã gặp người quản lý tuyển dụng hậu cần ở Hắc Lê Phong, đút lót cho anh ta một khoản tiền, tôi nói tôi là em gái ngoại tỉnh của Lạc Long, đương nhiên có tên có họ. Kể lể đáng thương một chút, em gái muốn giúp đỡ người anh trai bất tài nhưng bản thân lại có gia đình và gánh nặng cuộc sống riêng, sợ bị chồng phát hiện và cũng sợ anh trai từ chối, cho nên không muốn lộ diện. Đây vốn dĩ là một công việc ai làm cũng được, người đó nhận tiền liền bắt tay vào giải quyết. Tôi dám cá khi cảnh sát đến, người kia biết hai tên này là tội phạm bỏ trốn, sợ bị liên lụy nên có chết cũng không chịu khai ra chuyện nhận tiền đâu, dù sao cũng không có người thứ ba nhìn thấy. Có mạo hiểm không? Mạo hiểm. Có ổn thỏa không? Ổn thỏa. Đây chính là nắm bắt tâm lý con người. Nếu không tôi phải đợi đến bao giờ mới có được cơ hội ra tay lý tưởng như này.”
Hướng Tư Linh bật cười, Tạ Tân Nhụy cũng cười. Cô ấy lấy một chai rượu khác đưa cho cô ta.
Hướng Tư Linh: “Tôi không thích uống rượu.”
“Tôi cũng không thích uống rượu. Nhưng giờ khuya rồi, uống mấy ngụm cho ấm bụng, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi chúng ta sẽ lên đường. Không chừng chính là tối hôm nay.”
Thế là, Hướng Tư Linh nhận lấy chai rượu, uống một ngụm. Vị cay nồng của rượu nồng độ cao xuống bụng, quả nhiên khiến cô ta phấn chấn tinh thần, toàn thân nóng lên.
“Tôi cũng từng đến ngôi nhà gỗ nhỏ đó trước, khảo sát xung quanh, cũng nắm rõ phạm vi hoạt động mỗi ngày đi làm của chúng. Trước vài ngày tấn công căn nhà gỗ, tôi đã làm rơi một món đồ trên con đường chúng phải đi qua.”
“Món đồ gì?”
“Một cái túi đeo hông, nói chính xác thì là một số món đồ. Chiếc túi còn rất mới, chất vải tốt và dày dặn, trông giống như có người cởi ra đặt bên đường rồi bỏ quên. Trong túi có hơn 1000 tệ, một chiếc la bàn, một chiếc đèn pin cỡ nhỏ và một chiếc máy chơi trò chơi cầm tay. Mỗi món đồ đều là đồ hiệu đắt đỏ và hữu dụng, sống trong núi đều phải dùng đến. Bên trong mỗi món đồ đều được lắp thiết bị định vị cỡ nhỏ để phòng trường hợp tôi mất dấu chúng.”
Hướng Tư Linh nghe mà tâm phục khẩu phục. Cái bẫy Tạ Tân Nhụy giăng ra cho hai kẻ kia thật sự có cảm giác áp đảo hoàn toàn. Chỉ tiếc rằng sau đo vẫn để chúng thoát khỏi Hắc Lê Phong.
Dường như đoán được điều cô ta đang nghĩ, Tạ Tân Nhụy nói: “Quả thực kế hoạch ban đầu của tôi hoàn hảo hơn. Đầu tiên là giết chúng, vứt thi thể trong căn nhà gỗ rồi mới giết Tiền Thành Phong, bỏ súng lúc lại căn nhà gỗ, giá họa cho chúng, dựng hiện trường giả như thể chúng đấu đá nội bộ và chém giết lẫn nhau. Tôi không giết Tiền Thành Phong trước là vì một khi đã ra tay, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra người ở toàn bộ ngọn núi, tôi sẽ không có cơ hội giết chúng. Tôi cũng theo dõi Tiền Thành Phong mấy ngày, vô tình nghe được hắn ta gọi điện hẹn cô tới Hắc Lê Phong vào cuối tuần. Dù sao hai kẻ kia cũng sống trong rừng sâu núi thẳm, giết chúng trước, khi cảnh sát phát hiện ra thì thi thể đã rữa rồi, không thể xác định chính xác thời gian tử vong, lệch một hai ngày cũng không sao. Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện gì?”
Tạ Tân Nhụy nở nụ cười trào phúng, “Tôi núp ngoài căn nhà gỗ, vốn định bắn trọng thương Thượng Nhân rồi đến Lạc Long, khảo tra hắn ta một số chuyện. Nào ngờ tôi vừa tiến vào phòng, mở cửa thì Thượng Nhân lại đi ra ngoài. Tôi quên mất ông ta và bố tôi cùng tuổi, đàn ông đứng tuổi sẽ thức dậy lúc nửa đêm. Tôi và ông ta chạm mặt nhau, lão gia đó rất cảnh giác, né được viên đạn của tôi, còn đánh thức Lạc Long dậy.”
Cô ấy nhìn Hướng Tư Linh: “Cũng là do tôi không có kinh nghiệm. Trước đây, tôi chỉ đối phó với đàn ông đơn lẻ, chúng ở chung với nhau, lại giỏi đánh đấm và giàu kinh nghiệm, không ngờ lại chạy thoát được, còn suýt nữa đánh bị thương tôi.”
“Đây là lý do chị rủ tôi làm trợ thủ à?”
Tạ Tân Nhụy lắc đầu: “Lần tấn công thứ hai tôi sẽ cẩn thận và quyết đoán hơn. Tôi tin rằng mình sẽ làm được. Rủ cô là vì tôi nghĩ có lẽ cô thích chuyện như vậy. Dù sao cô cũng không còn lối nào để đi, đúng không?”
Hướng Tư Linh im lặng.
“À quên, chắc cô biết quan hệ giữa mình và Thượng Nhân nhỉ?”
“Tôi từng điều tra.”
“Vậy ông ta biết cô là ai không?” Tạ Tân Nhụy nhìn cô bằng với ánh mắt hứng thú.
Hướng Tư Linh ngẫm nghĩ, một lát sau mới trả lời: “Còn phụ thuộc vào bảy năm trước Hướng Vĩ gặp ông ta, có cho ông ta xem ảnh tôi không. Tuy nhiên, khi đấy ông ta cầm tiền của Hướng Vĩ rồi mới chịu làm xét nghiệm DNA. Vậy cô nghĩ ông ta có bận tâm đến việc mình có một cô con gái chưa từng nuôi nấng hay không? Nhưng, nói thật, đây cũng là một trong những lý do tôi đồng ý đến đây cùng cô. Đời này chẳng còn được bao lâu, nếu đã biết có một người như ông ấy tồn tại, tôi đương nhiên cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta trông thế nào.”
Tạ Tân Nhụy nhìn cô ta.
Hướng Tư Linh mỉm cười: “Chị đừng lo. Việc khốn nạn mà ông ta và Lạc Long gây ra cho gia đình kia trên đường chạy trốn khiến tôi cảm thấy ông ta chết cũng không hết tôi. Dù sao tôi đã mất đi hai người bố, thôi thì góp tam dương khai thái, cũng được.”
(*) Tam dương khai thái: Ba con dê mang lại điều tốt đẹp.
Khóe môi Tạ Tân Nhụy hơi cong lên: “Thú vị đấy. Mẹ bán con gái, con gái giết cha. Tôi không biết chuyện hai ta gặp phải, rốt cuộc ai mới là người thảm hại hơn.”
Hướng Tư Linh nâng ly với cô ấy: “So ai thảm hại hơn ai làm gì. Tôi chưa bao giờ thấy đời mình thư thái như mấy hôm nay.”
Trong ánh sáng tờ mờ, đôi mắt Tạ Tân Nhụy thâm trầm. Cô ấy nói: “Niềm vui ngắn ngủi, đau đớn mới là vĩnh hằng.”
“Bây giờ chị vẫn còn thấy đau đớn à?”
“Tôi không rõ. Trước kia tôi đau khổ triền miên, bởi vì không biết anh ấy rốt cuộc đang ở đâu. Nhưng hiện tại tôi sắp sửa không còn cảm giác gì nữa, đối với bất cứ điều gì cũng vậy.”
Nước mắt của Hướng Tư Linh bỗng ứa ra.
Cô ta nhớ đến tình cảnh lúc gặp Tạ Tân Nhụy trong lều vào ngày hôm ấy.