Lý Khinh Diêu đẩy Hạ Vinh Thành đi đến sạn đạo ven hồ. Sạn đạo gỗ là một con đường mòn quanh co, thấp thoáng giữa những bụi lau sậy cao vút, vươn dài ra giữa hồ rồi lại uốn cong về bờ.
Tạ Vinh Thành: “Tôi hút thuốc, cháu không phiền chứ?”
“Chú cứ tự nhiên. Bác sĩ cho chú hút à?”
Tạ Vinh Thành mỉm cười: “Không cho, tôi vẫn hút.”
Lý Khinh Diêu cũng cười đáp lại. Tạ Vinh Thành rút từ trong túi ra một hộp thuốc lá, không phải xì gà hay thuốc lá nhập khẩu như trong tivi mà là loại thuốc lá đặc sản Tương Thành chính gốc. Ông châm một điếu, ngậm vào miệng, híp mắt hưởng thụ và nói: “Như vậy mới có hơi sức. Phiền cháu đỡ tôi dậy.”
Lý Khinh Diệu vội vàng tiến tới đỡ ông dậy. Quả thực như ông nói, đi lại không thành vấn đề, có điều cơ thể suy yếu.
“May I? (Không phiền chứ?)” Ông chống một tay lên, ý bảo cô khoác tay mình. Lý Khinh Diêu nhớ ra người này không những là sinh viên đại học trọng điểm thập niên 1980, mà còn học được phẩm cách quý ông khi còn ở Hồng Kông. Cô vui vẻ khoác tay Tạ Vinh Thành, đồng thời cũng đỡ lấy cơ thể ông. Hai người bước chầm chậm về phía trước.
“Đến Hồng Kông, Tạ Tân Nhụy có thích nghi được không ạ?” Cô hỏi ông.
Tạ Vinh Thành rất hài lòng khi Lý Khinh Diêu sử dụng cái tên này để gọi con gái nuôi của ông, chứng tỏ cô hiểu ý nghĩa cái tên này.
“Luna rất giỏi. Thực ra ở Hồng Kông, mọi người gọi con bé bằng tên tiếng Anh nhiều hơn. Nếu ngày nào đó cháu gặp được con bé, cháu cứ gọi nó bằng cái tên này cũng được.” Ông ấy mỉm cười và nói, cứ như đã quên người đứng trước mặt ông là cảnh sát hoặc có lẽ ông đã không còn bận tâm nữa rồi.
Có điều, ông phải diễn tả như thế nào đây? Thế nào mới gọi là thích nghi với cuộc sống mới? Nếu nhìn vào kết quả học tập của Luna khi vừa đến trường cấp ba quý tộc, hoặc là cảm nhận của cô về cuộc sống mới, đương nhiên là không thích nghi được. Các môn học khác còn tạm ổn, riêng môn Tiếng Anh không đuổi kịp các bạn. Kinh nghiệm và năng lực dự án thực tiễn cũng thua kém rất nhiều. Xung quanh toàn là con em thương quan hợm hĩnh, sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông.Tạ Vinh Thành ông tuy có chút tiếng tăm, nhưng không nhiều.
Tuy nhiên, nếu bàn đến sự quyết tâm và cố gắng của Luna thì cô lại thích nghi cực kỳ tốt với hoàn cảnh mới, thậm chí có thể nói là vượt trội rất nhanh. Tạ Vinh Thành còn nhớ, nửa năm đầu Luna đến Hồng Kông, đèn trong phòng chưa bao giờ tắt trước hai giờ sáng. Ông không khuyên nhủ Luna nghỉ ngơi, cũng không can thiệp.
Tiếng Anh giao tiếp còn hạn chế, Luna liền nhờ ông tìm giúp một giáo viên bản ngữ để luyện giao tiếp hàng ngày. Năng lực thực tiễn xã hội còn nhiều thiếu sót, cô âm thầm quan sát các bạn học xung quanh, cũng không bận tâm đến những ánh mắt giễu cợt và mỉa mai của một số người, cô học hỏi từ họ, còn nhờ Tạ Vinh Thành chỉ bảo. Luna giống như một miếng bọt biển liên tục hút hết tất cả mọi thứ. Đến học kỳ thứ hai, cô đã có thể sử dụng Tiếng Anh trôi chảy để lên kế hoạch cho một dự án nghiên cứu khoa học hoặc là dự án hoạt động xã hội, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Tạ Vinh Thành thậm chí còn không rõ tại sao cô lại quen biết nhiều người đến thế, tìm ra được nhiều nguồn lực để cô kết hợp sử dụng như vậy.
Sau một năm, Luna tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, nộp đơn vào trường Đại học tốt nhất Hồng Kông.
“Cô ấy thích nghi tốt thật đấy.” Lý Khinh Diêu xuýt xoa. Cô thật sự hiểu và ngưỡng mộ nghị lực của Luna. Bởi vì cô đã từng có những trải nghiệm tương tự, quyết đánh đến cùng, sống mái một trận. Có lẽ xét từ một khía cạnh nào đó, cô và cô ấy là một loại người. Có điều Luna còn khó khăn hơn cô rất nhiều.
“Cũng không thuận buồm xuôi gió đâu.” Tạ Vinh Thành thở dài, “Con bé từng bị bạo lực học đường, nhưng chưa từng nói với tôi. Sau này, có lần chuyện vỡ lở, nhà trường mời tối đến trường, tôi mới hay biết những chuyện này.”
Lý Khinh Diêu trầm mặc. Trong tiềm thức, cô không còn muốn nghe về bất kỳ chuyện gì đau lòng mà Lưu Đình Muội từng trải.
Nào ngờ Tạ Vinh Thành nhìn thấy nét mặt cô, ông mỉm cười: “Cháu đừng hiểu lầm. Lần đó con bé không bị bắt nạt mà là chính nó phản kháng quá quyết liệt. Cháu là một đứa trẻ tốt bụng, giống hết anh trai cháu.”
Đây là lần thứ hai ông nhắc đến anh trai cô, Lý Khinh Diêu nhìn ông một cái.
Tạ Vinh Thành còn nhớ như in cảnh tượng mình nhìn thấy hôm đó khi đến trường.
Mấy cô bé kia mặt mũi đều bầm dập, tóc tai bù xù, áo quần lấm lem, nét mặt hoảng sợ. Còn Luna nhà ông khóe miệng cũng bị thương nhưng nhẹ hơn nhiều so với họ. Nét mặt cô thậm chí còn thư thái và bình tĩnh.
Tạ Vinh Thành vui mừng.
Giáo viên chất vấn mấy cô bé rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai là người ra tay trước. Luna vẫn im lặng, liếc nhìn cô bé cầm đầu bên kia. Tạ Vinh Thành biết cô bé đó, bố cô bé là quan chức cấp cao, vênh váo hống hách xưa giờ. Nhưng hôm nay, cô bé đó lại hồn xiêu phách lạc, nói: “Chúng em…chúng em nghe nói Luna đến từ Đại lục, từng luyện võ nên mời cô ấy dạy chúng em vài chiêu chứ không hề có xung đột gì, chỉ đùa giỡn thôi ạ. Miss Hu, cô đừng lo lắng.”
Rõ là vô lý.
Nhưng dù giáo viên có gặng hỏi cỡ nào thì mấy cô bé vẫn khăng khăng rằng không có chuyện gì cả. Cuối cùng giáo viên đành thôi.
Trên đường lái xe về nhà, Tạ Vinh Thành hỏi: “Sao con làm được hay vậy?”
Luna hình như rất khát, uống hết một chai nước có ga không đường rồi mới trả lời: “Jony – huấn luyện viên thể hình của bố biết võ thuật. Con nhờ anh ấy dạy con hai tiếng mỗi tuần và dành ra một tiếng buổi tối để tự tập luyện. Bọn ngu đấy đã bắt nạt con một thời gian rồi, hôm nay con chỉ dùng chút mưu mẹo, nhốt chúng trong hội trường tối om, khống chế và hành hạ từng đứa một. Con biết những chỗ nào trên cơ thể đau đớn nhưng không để lại vết thương ngoài ra, cũng biết hành hạ thế nào sẽ khiến chúng không thể nói ra.”
Tạ Vinh Thành im lặng, một lát sau mới nói: “Gia đình mấy đứa đấy cũng không phải dạng vừa đâu. Sao con có thể khiến nó chịu thiệt mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế?” Nếu đổi lại là ông cũng chưa chắc làm được.
Luna nhoẻn cười, nói: “Con nói rằng bố tao là Tạ Vinh Thành, nếu chúng mày dám mách giáo viên, chỉ cần lần này chúng mày không giết chết tao thì lần sau tao chắc chắn sẽ giết chết chúng mày. Tao không sợ ngồi tù đâu vì dù sao tao cũng không còn thiết sống nữa. Thế là lũ đấy sợ quá khóc bù lu lên.”
…
Kể xong câu chuyện ấy, sắc mặt Tạ Vinh Thành trở nên bình tĩnh và dịu dàng, cứ như nhìn qua mặt hồ, ông thấy được cô con gái nuôi bướng bỉnh và lạnh lùng năm nào, cũng nhìn thấy được tổn thương và sự trong sáng lương thiện đã không thể quay trở về.
Lý Khinh Diêu vẫn giữ im lặng.
“Năm thứ hai lên đại học, con bé đã khắc ba cái tên: Lạc Long, Tiền Thành Phong, Lưu Hoài Tín lên cạnh bàn học trong phòng. Tôi phát hiện ra, hỏi những người này là ai, con bé trả lời là những kẻ từng hại con bé. Tôi hỏi con bé có hận bố mẹ không, có định trả thù người thân không. Cháu biết con bé đã trả lời như thế nào không?
Khi đó con bé rất bình tĩnh, nói rằng bố mẹ đưa con bé đến thế giới này, tuy rằng không đối xử tốt với nó nhưng họ vẫn cho nó học đến cấp ba, chưa bao giờ để nó chịu đói chịu khát. Bản thân nó ngã từ mái nhà xuống quả thực là tai nạn. Nó không cần phải làm gì cả, cặp vợ chồng ấy tự khắc sẽ trả qua cuộc sống rối ren. Không có nó, gia đình ba người ấy sẽ chẳng còn hy vọng gì trong đời, cuộc sống chỉ ngày càng tệ hơn. Từ nay về sau nó không gặp lại họ nữa, xem như là hết nợ.”
“Cháu nhìn đi.” Tạ Vinh Thành cười mỉa, “Thực ra thâm tâm Luna vẫn là một người lương thiện, chuyện gì cho qua được, con bé đều cho qua. Nếu đổi lại là tôi thời son trẻ, bị bố mẹ đẩy đến bước đường này, tôi chắc chắn sẽ trả thù. Tôi nghĩ, trước khi gặp những chuyện đó, có lẽ con bé chẳng biết thù hận là gì. Trừ khi nó thật sự không chịu được nữa, không thể vượt qua nổi nữa, nó mới khắc sâu vào trong tim và bất chấp tất cả để trả thù.”
Lý Khinh Diêu nói: “Trong sáng vô cùng, cũng cố chấp tột độ. Cô ấy có kể cho chú nghe chuyện ba người họ từng làm với cô ấy không ạ?”
“Con bé không nói, tôi cũng không hỏi. Không cần thiết phải hỏi. Ba thằng đàn ông tráng niên, có được một cô gái mất hết trí lực, xinh đẹp tuyệt sắc, lại có thể kiếm được số tiền kếch xù từ cô ấy mỗi đêm, thế thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chúng sẽ làm gì với con bé? Tôi không muốn hỏi, cũng chẳng muốn nghe.”
Lý Khinh Diêu thở dài, ngẩng đầu nhìn, họ đã đi đến nơi xa nhất của sạn đạo dẫn ra lòng hồ, phía trước là mặt nước mênh mông, bèo rêu xanh mướt tô điểm lòng hồ, trải dài một màu xám xanh. Cánh chim màu đen sải cánh bay qua, phát ra tiếng kêu trầm buồn. Ánh mắt xuyên qua màn sương, chiếu xuống mặt hồ bao la, phản chiếu những vệt sáng nhạt.
“Con bé còn khắc một cái tên ở nơi kín đáo nhất trong góc bàn, là tôi vô tình phát hiện ra.” Tạ Vinh Thành nhìn Lý Khinh Diêu bằng đôi mắt nhuốm đầy tang thương và từ bi. “Cái tên đó là Lý Cẩn Thành. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái tên này.”
Lý Khinh Diêu ngậm ngùi, “Anh trai cháu…cô ấy có nói…”
Tạ Vinh Thành lắc đầu: “Con bé cũng muốn tìm được cậu ấy.”
Cõi lòng Lý Khinh Diêu rối bời, cô nuốt ngược vào trong lồng ngực, hỏi tiếp: “Đêm hôm đó, cái đêm anh trai cháu mất tích còn cô ấy thoát ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì, cô ấy có nhắc đến không ạ?”
Tạ Vinh Thành vẫn lắc đầu.
Lý Khinh Diêu chầm chậm thở hắt ra nhưng cảm xúc vẫn khó yên. Cô vỗ mạnh lên lan can. Lý Khinh Diêu thầm nhắc bản thân Lý Khinh Diêu giữ bình tĩnh, mày đang thực hiện nhiệm vụ, chuyện quan trọng bây giờ là làm rõ chuyện của Lưu Đình Muội.
Rồi sẽ gặp thôi.
Sắp gặp được rồi.