Tạ Vinh Thành nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lưu Đình Muội.
Khoảng thời gian ấy, tâm trạng ông sa sút nên ở lại Tương Thành luôn. Hàng ngày quan tâm đôi chút đến chuyện công ty, ăn chơi hưởng lạc, xa hoa đồi trụy. Ông không muốn về quê, cũng không thiết trở lại Hồng Kông. Bởi vì hai nơi đó giờ đây đã không còn điều gì để níu chân ông nữa. Về phần người vợ đầu tiên và con gái, họ đã hoàn toàn không còn nếm xỉa đến ông nữa rồi.
Bạn ông nói hộp đêm Kim Đô có mấy cô gái trẻ đẹp mới tới, vẫn còn non tơ, đều là sinh viên đại học, nhất quyết đưa ông đi “giải khuây”. Tạ Vinh Thành buồn chán nên đồng ý luôn, trong lòng cười nhạo, sinh viên đại học à? Mồi chài kiểu này ông đã gặp ngán từ hồi hai mươi tuổi rồi.
“Tổng giám đốc Tạ, đừng uống rượu một mình nữa. Chúng ta luống tuổi thì phải chơi cùng mấy người trẻ tuổi thì mới trẻ ra chứ.”
Các cô gái Kim Đô quả thực rất xinh đẹp, cũng không rắc rối, sến súa như các cô gái ở những nơi khác, có lẽ vì ông chủ không dính đến những thứ như bán dâm, cờ bạc, ma túy. Tạ Vinh Thành rất thích ở đây để giết thời gian.
Ông phải công nhận bạn ông nói chí phải. Nhìn các cô gái non nớt nõn nà xoay quanh mình, có thể khiến con người tạm quên đi tuổi tác và cơ thể đang già yếu theo thời gian, cũng quên đi tất cả phiền muộn trong lòng. Ở cái chốn ăn chơi sa đọa, niêm yết giá cả, không có tình cảm, cũng không có thứ gì gọi là tính toán đối với Tạ Vinh Thành.
Giữa những cô gái ngoan ngoãn và e ấp, Tạ Vinh Thành đã nhìn thấy Lưu Đình Muội, một bông hoa gai góc lạnh lùng.
Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà đã xinh đẹp đến mức khiến người ta phải thốt lên. Mắt mày đen như mực, bẩm sinh toát lên nét ngây thơ không rành thế sự. Thế nhưng phong thái của cô lại rất lạnh lùng, lúc nào cũng cụp mắt, chỉ ngồi ở đó, cũng không chủ động bắt chuyện với người khác. Dù là khi nở nụ cười với người khách hàng sộp như ông, nụ cười của cô cũng rất nhạt và hời hợt. Trong mắt cô cứ như cất giấu một lớp băng sương không thể nào tan chảy.
Tạ Vinh Thành hứng chí, giữ một mình cô ở lại và bảo những người khác ra ngoài hết. Khi đi, một cô gái mặt tròn trĩnh còn nhìn Lưu Đình Muội bằng ánh mắt lo lắng, giống như sợ cô ấy chịu thiệt.
Lưu Đình Muội vẫn hành xử đúng mực. Tạ Vinh Thành bảo cô ấy rót rượu thì cô ấy rót rượu, bảo cô ấy đút trái cây thì cô ấy đút trái cây, hỏi gi đáp nấy, ngoài ra cô không nói thêm câu thừa nào. Cô ấy cũng không dán lên người ông, ngồi cách ông nửa thân mình, không nhiệt tình chút nào.
Tạ Vinh Thành hơi buồn cười, cảm thấy cô ấy quả thực là đến đây làm việc, bèn cố tình trêu cô ấy: “Tối nay đi khách sạn với tôi, giá bao nhiêu?”
“Tôi không bán thân.”
“Ấy là do người ta trả chưa đủ nhiều thôi. Ra giá đi.”
Cô ấy ngẩn ra, hình như đấu tranh một lúc rồi mới nói: “100 nghìn.”
Tạ Vinh Thành mỉa mai: “Em đúng là biết hét giá đấy.”
Cô ấy cười nhạt: “Trước đây tôi vất vả cả buổi tối, tiền kiếm được còn nhiều hơn con số 100 nghìn này.”
Không hiểu vì cớ gì mà trực giác Tạ Vinh Thành mách bảo rằng cô ấy nói thật. Tuy nhiên, ông không biết trước đây cô làm gì, song chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tạ Vinh Thành không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Có bạn trai chưa?”
Cô ấy lại sững sờ, một lát sau liền đáp: “Tôi không có phúc phần đó.”
Tạ Vinh Thành im lặng một hồi, không hỏi tiếp nữa.
—
Về sau, Tạ Vinh Thành lại đến Kim Đô vài chục lần, lần nào cũng gọi Lưu Đình Muội bồi. Hai người cũng không làm gì khác, chỉ ngồi nói chuyện, nghe nhạc, ăn trái cây. Đôi khi, Tạ Vinh Thành cũng dẫn Lưu Đình Muội ra ngoài, đi câu cá, leo núi hoặc là ăn một bữa thịnh soạn. Lần nào Tạ Vinh Thành cũng boa cho cô 3000 tệ, Lưu Đình Muội cũng không hề chối từ. Nhờ có khoản tiền boa này nên thái độ làm việc của cô cũng tốt lên trông thấy, tích cực phối hợp và cũng cởi mở hơn.
Thực ra, Tạ Vinh Thành cũng không biết tại sao mình lại gần gũi với một tiếp viên hộp đêm. Ông vốn không phải là Đức Chúa Trời, muốn ra tay cứu vớt những cô gái này thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Ông nghĩ, có lẽ trong mắt cô có nét tương đồng với ông, hoặc là vì cô ấy yên lặng, không khiến người ta thấy khó chịu, hay có thể là những lời nói lạnh lùng đôi khi lọt ra từ miệng cô khiến ông cảm thấy chân thật.
Khi đó quả thực Tạ Vinh Thành từng nghĩ đến chuyện tự tử. Nhưng mỗi lần tiếp xúc với Lưu Đình Muội, ý nghĩa tự tử trong ông lại vơi đi đáng kể.
Có lần, Tạ Vinh Thành đưa cô lên núi câu cá, còn mang theo bữa ăn thịnh soạn năm sao, làm một buổi dã ngoại bên bờ suối. Trong lúc thư thái tâm trạng, Tạ Vinh Thành uống hơi quá chén, nổi hứng muốn nghe cô hát. Chính ra hát hò vốn là kỹ năng bắt buộc của tiếp viên hộp đêm, nhưng Lưu Đình Muội mặt nhăn mày nhó nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nghĩ ra bài nào để hát.
Tạ Vinh Thành hỏi: “Sao đấy? Công việc kiếm tiền trước đây của cháu không cần phải hát à?”
Cô ấy lắc đầu: “Nếu hát mà kiếm được tiền thì dễ quá. Ngày trước lúc đi học cháu cũng chưa bao giờ học bài hát nào.”
“Hát đại một bài đi.” Ông nói: “Hát không hay tôi cũng không cười đâu.”
Cuối cùng cô vẫn cất giọng hát một bài ca dao quê nhà:
“Đòn gánh gỗ dâu nhẹ tênh ới a
Ta gánh lá trà ra ~ à Động Đình
Nhà đò hỏi ta khách phương nao
Bên Tương Thành, ta trồng trà hỡi a
Đòn gánh gỗ dâu nhẹ tênh ới a
Hỉ thước trên đầu thánh thót hót
Ta hỏi hỉ thước ngươi hát chi
Chim đáp vì ta là người hạnh phúc ới a…”
Giọng cô êm tai, chậm rãi, như sữa bò bị đổ, dịu dàng chảy xuôi. Lời của bài hát này đơn giản, giai điệu du dương trầm bổng, vậy mà cô lại hát hay đến lạ. Nhưng Lưu Đình Muội không hề hay biết, cô hát theo trí nhớ, hát từng nhịp từng nhịp, giống như một học sinh ngoan ngoãn.
Ánh sáng trong khu rừng tối mờ, dòng suối chảy róc rách. Chỉ có tiếng hát lẻ loi ấy vang lên bên tai Tạ Vinh Thành.
Đôi mắt Tạ Vinh Thành đã ướt nhòe từ khi nào không biết.
Lưu Đình Muội hát xong, im lặng ngoái đầu nhìn ông. Cô ấy rút khăn giấy đưa cho ông, sau đó ôm gối, nhìn về phía bóng tối trong khu rừng. Lát sau, đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoen.
Hóa ra, cô ấy nghĩ, hai ta cùng chung một nguyện vọng, đều mong muốn được làm người hạnh phúc.
Tạ Vinh Thành nhanh chóng lau nước mắt, nét mặt lạnh nhạt. Ông chống tay lên thảm cỏ, nói: “Bài hát này đã chạm đến trái tim tôi. Tôi khônhg ngờ xa quê bao nhiêu năm mà vẫn có thể nghe được bài hát này. Cháu hát rất hay, đây là phiên bản hay nhất tôi từng nghe. Vì vậy tôi định cho cháu một cơ một, chỉ một cơ hội một lần duy nhất. Hãy nói cho tôi biết một nguyện vọng của cháu, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp cháu thực hiện.”
Lời hứa của ông chủ Tạ không thể gọi là có thể lên trời xuống đất, nhưng đối với người như Lưu Đình Muội, lời hứa ấy đủ sức thay đổi cuộc đời cô ấy.
Nhưng cô không để lộ nét ngạc nhiên, chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ, một lát sau mới nói: “Doanh nghiệp của chú rất lớn mạnh và thành công, chắc hẳn chú là một người cực kỳ tài giỏi. Không biết chú có thể dạy cháu, hoặc là chỉ cho cháu một con đường để bản thân trở nên có năng lực, kiếm được thật nhiều tiền và thực hiện được những điều mình mong muốn hay không?”
“Trước đây không phải một buổi tối cháu kiếm được hơn 100 nghìn tệ à? Số tiền đó đâu rồi?”
Cô ấy không nói.
“Bị đàn ông lừa sạch rồi à?”
“Họ không cho cháu một cắc nào.”
Tạ Vinh Thành nghe xong có phần bực bội, giận cô không biết tranh đấu. Tuy nhiên, nhìn lại gương mặt non nớt và quật cường của cô, cơn giận của ông cũng nguôi, dù sao cô cũng vẫn còn thơ.
“Tại sao lại có nguyện vọng như vậy?”
“Cháu có một việc cần làm, nhưng hiện tại không biết phải làm như thế nào. Cháu nghĩ, cũng cần phải giàu có và rất có năng lực mới có thể làm được.”
“Ồ.” Tạ Vinh Thành hứng thú, lại trêu cô: “Dễ thôi. Làm người phụ nữ của tôi, có thể sẽ kiếm được một khoản kha khá và làm được rất nhiều việc đấy.”
Cô ấy lắc đầu: “Nếu còn con đường khác, cháu không muốn như vậy. Cháu căm ghét cơ thể này, nó bẩn thỉu lắm. Đời này cháu chẳng muốn kiếm tiền bằng nó đâu. Hơn nữa, tiền của chú, trước sau gì cũng vẫn là của chú. Thứ cháu muốn có được không chỉ là tiền mà còn là khả năng kiếm tiền. Tôi muốn trở nên tài giỏi, có thể thật sự nhìn thấu mọi người và mọi việc xung quanh. Học được khả năng giải quyết mọi việc, việc có khó cỡ nào cháu cũng có thể phân tích, có dũng khí và năng lực giải quyết nó.”
Tạ Vinh Thành vô cùng bất ngờ.
Một tiếp viên nhưng lại có chí khí lớn vậy à. Nghe giọng điệu của cô ấy cũng không giống như người thất học. Tạ Vinh Thành bỗng nhiên muốn tìm hiểu thêm về cô ấy.
“Để tôi suy nghĩ đã.” Ông nói.
Chẳng mấy mà cấp dưới đã điều tra ra lai lịch của Lưu Đình Muội. Chẳng trách ông lại nghe được bài ca dao quê hương từ mười mấy năm trước từ cô ấy. Hóa ra họ là đồng hương. Câu chuyện éo le của gia đình Lưu Đình Muội, bố mẹ trọng nam khinh nữ, con phượng hoàng sắp đỗ Đại học Bắc Kinh bất ngờ gãy cánh, con ngốc bỏ nhà đi…Tuy nhiên, chuyện sau đó thì cấp dưới không điều tra ra được.
Hiện tại tình trạng của Lưu Đình Muội ở trong hệ thống công an là mất tích, Tạ Vinh Thành yêu cầu cấp dưới không được để lộ thông tin của Lưu Đình Muội.
Tạ Vinh Thành đột nhiên cảm thấy mình đã gặp một người rất thú vị, một sự việc rất đặc sắc.
Bố mẹ ruột đã bỏ rơi cô ấy rồi đấy còn gì? Sau khi cô ấy hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, không phải ai cũng ruồng bỏ cô ấy hay sao? Mất tích bao lâu nay, đến tìm mà cũng không tìm cho tử tế.
Phải chăng tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuộc đời của Lưu Đình Muội đã khép lại? Đến cả bản thân cô ấy cũng chìm sâu xuống đáy xã hội, không tìm ra lối thoát.
Ông nhất định phải trở thành vị thần bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời cô ấy.
Ông muốn vớt cô ra khỏi kiếp đời bùn lầy, đưa cô từ trong khổ đau vô tận về lại thế gian ấm áp. Ông sẽ lấy lại cho cô mọi huy hoàng và vinh quang vốn thuộc về cô.
Tại sao một người sắp sửa trở thành sinh viên Đại học Bắc Kinh giờ lại sống không bằng một kẻ tầm thường? Tại sao mỗi một ngày trong cuộc đời cô ấy lại đắng như mật? Tiên sư cha cái dừng đẻ con gái, sư bố cái số phận khỉ gió. Ông sắp chết tới nơi, không thể thay đổi số phận của mình, chẳng nhẽ còn không thể nghịch thiên cải mệnh cho một cô bé như cô ấy sao?
Tạ Vinh Thành nói với cô: “Tôi cho cháu một con đường. Cháu theo tôi về Hồng Kông. Từ rày trở đi, cháu họ Tạ, không mang họ Lưu nữa. Tôi sẽ chu cấp cho cháu đi học lại, thi đại học. Con người chỉ có tiếp tục học tập thì mới tìm được lối thoát. Tôi cũng sẽ đích thân dạy cháu một số thứ. Có như vậy, cháu mới có thể trau dồi kiến thức và tầm nhìn thật sự, sở hữu năng lực xuất sắc mà cháu muốn.”
Lưu Đình Muội chỉ ngẫm nghĩ một lát, liền nói: “Vâng. Vậy thì chú muốn có được gì từ cháu?”
“Cháu không có thứ tôi muốn, tôi cũng không yêu cháu. Chi phí nuôi một sinh viên đại học như cháu tổng cộng chưa đến hai triệu tệ. Đối với tôi mà nói, chút tiền ấy chẳng đáng là bao. Tuy nhiên, đợi đến ngày cháu trả thù thành công, cháu có thể báo tôi một tiếng để tôi cũng vui lây. Tạ Vinh Thành tôi xưa giờ luôn thích những câu chuyện có thù tất báo, thích những kết cục lạnh lùng tàn nhẫn.”
“Tại sao chú biết cháu muốn trả thù?”
“Nó viết rõ trong đôi mắt cháu, khắc sâu trên gương mặt cháu. Tiếng gào thét trong tâm hồn cháu cứ vang vọng bên tai tôi mỗi ngày. Tôi cũng đã từng trả thù nên chỉ cần nhìn là tôi biết ngay. Nhưng hiện tại kẻ thù của tôi không còn nữa, tất cả chúng đều đã bị tôi xóa sổ. Tôi chỉ có thể giúp cháu mà thôi.”