Tạ Vinh Thành, hiện tại 58 tuổi, quê thôn Mã Vĩ, huyện Tinh Sa, Tương Thành. Tạ Vinh Thành là sinh viên đại học thập niên 1980 song từ thuở thiếu thời, ông đã không hài lòng với hiện trạng. Thập niên 1990, Tạ Vinh Thành thôi công chức, xuôi Nam làm thuê. Nhắm chuẩn thời cơ, ông hợp tác với người ta kinh doanh bất động sản và kiếm được khoản tiền đầu tiên. Về sau, Tạ Vinh Thành đến Hồng Kông phát triển, đầu tư vào nhiều lĩnh vực như bất động sản, tài chính, logistics, từng bước xây dựng vị thế vững chắc trong giới kinh doanh Hồng Kông. Sau năm 2001, Tạ Vinh Thành nắm bắt cơ hội phát triển nhanh chóng của nền kinh tế Đại lục và quay trở lại Đại lục đầu tư phát triển nhiều dự án bất động sản, tài sản được nhân lên gấp bội, đế chế thương nghiệp ngày càng được mở rộng. Hiện tại, trong giới kinh doanh Hồng Kông, tuy không thể sánh được với những gia tộc giàu có từ đời này sang đời khác, nhưng cũng xếp vào hàng nhân vật có máu mặt.
Hơn 20 tuổi, Tạ Vinh Thành có một người vợ ở quê, là giảng viên đại học, còn sinh được một cô con gái. Sau khi ông xuôi Nam làm thuê, hai vợ chồng xa mặt cách lòng. Năm năm sau, hai người ly hôn, con gái được giao cho người vợ nuôi dưỡng.
Hiện nay, người vợ đầu của Tạ Vinh Thành đã nghỉ hưu và sống tại Tương Thành cùng người chồng thứ hai, cũng là giáo sư đại học. Họ còn sinh thêm một người con trai, cả hai người con đều rất ưu tú, con gái đang học Tiến sĩ, còn con trai đang theo học nghiên cứu sinh. Tuy nhiên, nếp sống giản dị và an yên của gia đình này gần như không có mối liên hệ nào với tỷ phú Tạ Vinh Thành.
35 tuổi, tại Hồng Kông, Tạ Vinh Thành lại cưới thêm một người vợ. Khi đó, ông đã kiếm được kha khá tiền, cưới một nữ nghệ sĩ không có tiếng tăm, hai người có với nhau một người con trai. Sau mười năm, cũng chính là khi người con một của họ được mười tuổi, hai vợ chồng đã ly hôn. Điều khiến người ta bất ngờ đó là Tạ Vinh Thành cũng không đòi quyền nuôi dưỡng đứa con này. Ông nắm chặt tài sản của mình, và bằng cách nào đó, Tạ Vinh Thành chỉ cho hai mẹ con một khoản tiền liền thuận lợi ly hôn. Việc này khiến bên ngoài đồn đoán, nói rằng cậu con trai này chắc chắn không phải con ruột của ông ta.
Sau hai năm ly hôn, người vợ thứ hai của ông bị cảnh sát bắt và kết an tù vì tội sử dụng và buôn bán ma túy. Còn con trai ông đến nước Anh xa xôi để du học, không còn quay trở lại Hồng Kông.
8 năm trước, cũng chính là năm 2016, khi Tạ Vinh Thành 50 tuổi, đã được chẩn đoán mắc ung thư gan giai đoạn đầu. Sau đó, ông đã đón các em ở quê lên Hồng Kông và đưa họ vào làm trong ban lãnh đạo của tập đoàn Hoa Đỉnh.
—
Đọc xong tư liệu cơ bản về Tạ Vinh Thành, trong lòng Lý Khinh Diêu xuất hiện một số phỏng đoán. Thí dụ, có phải Lưu Đình Muội và ông là đồng hương nên ông mới giúp đỡ cô ấy? Ngoài ra, suốt nửa đời người, Tạ Vinh Thành kiếm được của cải kếch xù nhưng khi về già lại mắc bệnh nan y, vợ chồng ly tán, thân cô thế cô, lại nhận Lưu Đình Muội làm con nuôi. Trong chuyện này còn ẩn chứa câu chuyện gì?
Tất cả mọi chuyện, chỉ có gặp Tạ Vinh Thành mới biết được.
Khi Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch lái xe đến Viện Điều dưỡng nằm ở ngoại ô thành phố Giang, kết quả xét nghiệm DNA khẩn cấp của Tạ Tân Nhụy cũng đã có.
DNA của cô ấy hoàn toàn trùng khớp với DNA trong vết máu ở căn nhà gỗ, độ khớp trong quan hệ huyết thống với bố mẹ Lưu Đình Muội lên đến 99.99%. Cảnh sát cũng đã tìm được rất nhiều tóc giả màu vàng trong nhà cô ấy, tất cả đều được làm từ tóc thật. Trong số đó, có một bộ tóc giả hoàn toàn khớp với sợi tóc ở căn nhà gỗ.
Tạ Tân Nhụy chính là Lưu Đình Muội, cũng là hung thủ giết chết Tiền Thành Phong và là chủ nhân của khẩu súng lục dùng để mưu sát Lạc Long bất thành trong căn nhà gỗ.
Trong sổ ghi chép của Diệp Tùng Minh từng đề cập cô ấy “cao gầy”, hiện đã xác nhận được chiều cao của Tạ Tân Nhụy là 171cm. Vào ngày mưu sát Tiền Thành Phong, cô ấy chắc chắn đã đi giày cỡ lớn để đánh lạc hướng cảnh sát. Khoảng rộng bước chân tương ứng với chiều cao của cô ấy cũng phù hợp với kết quả đo lường tính toán của cảnh sát.
Cô ấy hoàn toàn có tài lực, cũng có kênh hỗ trợ cho kế hoạch phạm tội, mua súng. Cô ấy chính là kẻ giết người hàng loạt mà cảnh sát đang truy tìm.
—
Viện Điều dưỡng rất lớn, xây dựng xung quanh một hồ nước. Tạ Vinh Thành sống một mình tại một tòa nhà nhỏ trong đó.
Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch đi theo nhân viên công tác, chạy xe đến trước tòa nhà. Hai người uống trà và đợi một lúc tại tầng một thì nhìn thấy một bác sĩ ngoại quốc và một nữ y tá đẩy Tạ Vinh Thành đang ngồi trên xe lăn, đi từ thang máy xuống.
Lý Khinh Diêu quan sát kỹ lưỡng Tạ Vinh Thành. So với mấy tháng trước, ông đã gầy đi trông thấy. Nếu lần gặp trước, ông để lại ấn tượng cho người ta là một người minh mẫn quắc thước, phong thái nho nhã thì bây giờ ông ấy đã lộ rõ nét già nua và bệnh tật. Làn da sạm đi, nếp nhăn cũng nhiều hơn, bọng mắt thâm đen.
Họ chưa cất lời thì Tạ Vinh Thành đã ngẩng đầu nhìn Lý Khinh Diêu, ông mỉm cười hỏi: “Cô Lý, không biết tôi có vinh hạnh được mời cô đi dạo riêng cùng tôi không?”
Lý Khinh Diêu gật đầu với Hạ Dũng Trạch, ý bảo cậu ấy ở lại đây. Tạ Vinh Thành nói với y tá: “Cô cũng ở lại đây đi.”
Y tá do dự, Tạ Vinh Thành lại nói: “Đây là đồng chí cảnh sát. Tôi ở cùng cô ấy còn an toàn hơn ở cùng cô đấy.”
Lý Khinh Diêu đáp: “Tôi thì không sao, nhưng tôi không am hiểu y học, nếu chú có yêu cầu gì, tôi e mình không chăm sóc tốt.”
“Không sao, chúng ta không đi xa, chỉ ở chỗ họ nhìn thấy được. Hơn nữa dạo này tình trạng của tôi rất ổn định, sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”
Bờ hồ có con đường cây xanh, lúc này nắng đẹp, nhiệt độ ấm áp. Mặt hồ soi bóng lấp lánh, cứ như một tấm gương mềm trải dưới chân họ. Lý Khinh Diêu đẩy Tạ Vinh Thành đi chầm chậm. Ông ngắm khung cảnh xung quanh, không lên tiếng, cô cũng im lặng.
“Em gái Lý Cẩn Thành?” Tạ Vinh Thành thình lình hỏi.
“Vâng.”
Song ông không hỏi thêm gì.
“Tạ Tân Nhụy từng nhắc đến anh trai tôi với chú ạ?”
Ông mỉm cười, không trả lời, chỉ ngước nhìn cô, giọng nói chân thành: “Tôi thật lòng mong cháu sớm tìm được anh trai, mong rằng cậu ấy bình an mạnh khỏe.”
Lý Khinh Diêu ấm lòng, nói: “Cảm ơn chú ạ.”
Lại đi thêm vài bước, cô hỏi: “Năm đó, tại sao chú lại nhận nuôi Lưu Đình Muội?”
Tạ Vinh Thành nhìn mặt nước khói sóng mênh mông, một con chim nước đang sải cánh bay qua. Ông ấy thở dài khe khẽ, nói: “Khi đấy con bé rất đặc biệt, cũng rất tuyệt vọng. Cháu hiểu không? Là nỗi tuyệt vọng toát ra từ từng lỗ chân lông, từng sợi tóc. Tôi và con bé có lẽ là đồng loại thu hút nhau.”
“Khi đó chú…”
“Cháu là cảnh sát, tư liệu về tôi chắc hẳn cháu đã điều tra rồi nhỉ? Lúc đó vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chuyện bác sĩ thảo luận với tôi đã là tỉ lệ sống sót 5 năm. May mắn là tôi đã sống qua được 5 năm, cũng đã đủ rồi. Đứa con trai tôi nuôi nấng suốt mười năm hóa ra lại không phải là con ruột. Hôn nhân của tôi cũng là cái bẫy do bạn bè và cô ta giăng ra. Nếu tôi không phát hiện sớm và đánh trả mạnh tay bọn họ thì hiện tại chỉ e tài sản của tôi đã bị họ lừa gần sạch rồi. Phim thương chiến TVB Hồng Kông rất đặc sắc, nhưng cái bẫy tôi mắc phải còn kịch tính và độc ác hơn cả trong phim truyền hình. Khi đó, tôi thật sự muốn giết chết bọn họ.
Tôi muốn có một đứa con nối dõi, nhưng con gái ruột cũng không nhận tôi. Bởi vì hồi đó tôi ngoại tình, còn bỏ rơi mẹ con họ. Con bé rất có chí khí, nói cả cuộc đời này sẽ không nhận tôi, cũng không ham tiền của tôi. Điểm này đáng mừng, chứng tỏ vợ cũ của tôi đã nuôi dạy nên một đứa trẻ rất tốt, chỉ là cô ấy đã không thuộc về tôi nữa rồi. Đương nhiên, đây cũng do tôi tự chuốc lấy. Thời trẻ, người vợ ở quê, một đứa con gái thì có đáng là gì? Nào sánh được với xứ Cảng Thơm, Thâm Quyến, tôi muốn hạng phụ nữ nào mà chẳng có? Khi đó tôi nghĩ mình vẫn còn trẻ, kiểu gì mà chẳng có con? Thiếu gì phụ nữ sinh con cho tôi.
Năm 2017 là thời điểm tài sản của tôi đạt đến con số cao nhất, là lúc tôi giàu có nhất và cũng là lúc tôi nhận ra vàng son cả đời, đến cuối cùng chẳng còn lại gì. Sau đó, tôi đã gặp được Lưu Đình Muội.”