Trời thu mát mẻ trong lành, núi rừng đổi sắc. Ánh nắng chan hòa trải khắp vùngnúi sâu tỉnh Quý Châu, phóng tầm mắt ra xa, đâu đâu cũng phủ đầy màu xanh tươi tốt, không gian yên tĩnh và vắng vẻ.
Mấy chiếc xe cảnh sát đậu ven con đường núi chật hẹp. Trần Phổ và một số thành viên Đội Hai đứng bên vệ đường.
Một tổ trưởng trong Đội Cảnh sát Hình sự tỉnh Quý Châu bước tới, bắt tay với Trần Phổ. Anh ấy nói: “Sau này phải nhờ các cậu giúp đỡ rồi. Xử lý xong vụ án trong thành phố, tôi sẽ lập tức dẫn người về ngay. Tôi đã gửi báo cáo, cấp trên sẽ sớm điều một đội Cảnh sát Vũ trang đến hỗ trợ các cậu.”
Trần Phổ gật đầu, vỗ vai anh ấy và nói: “Anh Tần, nhanh lên nhé. Nếu không chúng tôi nhất định sẽ tóm được người, đến lúc đấy các anh chỉ có đứng sau mà vỗ tay thôi.”
Mấy đồng chí cảnh sát Quý Châu đều bật cười.
Dù rằng trước vụ án của Lạc Long, hai bên vốn không quen biết nhau. Nhưng tiếp xúc suốt mười mấy ngày qua, mọi người cũng đã trở nên thân thiết. Trần Phổ nhạy bén, quyết đoán, vừa có chủ kiến vừa có thân thủ. Đội Hai do anh dẫn dắt lại cực kỳ chịu khó. Các đồng chí cảnh sát tỉnh Quý Châu đã sớm coi anh như anh em.
Hôm qua, tại thành phố thủ phủ tỉnh Quý Châu đã xảy ra một vụ đại án liên quan đến lãnh đạo ban ngành, gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Gần một nửa số đồng chí cốt cán bao gồm cả tổ trưởng Tần đều được điều về khẩn cấp, ưu tiên giải quyết vụ án kia. Nhiệm vụ truy bắt Lạc Long và Thượng Nhân chỉ có thể tạm thời giao lại cho phía cảnh sát Tương Thành. Dù phía cảnh sát Quý Châu đã để lại một nửa số nhân lực và cũng hứa sẽ điều động cảnh sát vũ trang đến hỗ trợ, song cảnh sát vũ trang không phải là cảnh sát hình sự, họ am hiểu đột kích nhưng lại không giỏi về khoản điều tra hình sự. Hơn nữa, cảnh sát Tương Thành không nắm rõ địa hình tỉnh Quý Châu bằng người bản địa, cũng không sõi tiếng địa phương ở rất nhiều vùng, cho nên chuyện này đã gây ra không ít khó khăn trong công tác điều tra của họ.
Nhưng hiện giờ cũng chỉ biết cắn răng điều tra tiếp.
Sau khi tổ trưởng Tần rời đi, tiểu đội điều tra vốn được hợp thành từ cảnh sát hai tỉnh hiện giờ do Trần Phổ chỉ huy, bốn người Đội Hai, cộng thêm hai cảnh sát hình sự tỉnh Quý Châu lưu lại, tổng còn lại sáu người. Lát nữa có thể còn bổ sung thêm vài người cảnh sát vũ trang. Bốn người khác trong Đội Hai do Phương Giai dẫn dắt thì được phân đến một tiểu đội khác.
Sau khi mấy chiếc xe cảnh sát của tỉnh Quý Châu rời đi, Trần Phổ chỉ huy mọi người tiếp tục công tác truy bắt hôm nay.
Họ làm việc một mạch từ lúc trời sáng cho đến khi mặt trời ngả về Tây.
Hiện tại, vòng vây của cảnh sát đã thu hẹp lại trong phạm vi năm, sáu ngọn núi xung quanh. Có thể nói, vào lúc này, trên mỗi ngọn núi đều có bóng dáng của cảnh sát. Chỉ là vùng núi quá rộng lớn, rừng cây lại rậm rạp nên các thành viên phải chia ra, mỗi nhóm hai người, liên lạc với nhau bằng tiếng còi, khu vực tìm kiếm không ngừng mở rộng.
Trần Phổ cộng tác cùng Châu Dương Tân, không lâu sau, hai người liền phát hiện ra tình hình của ngọn núi trước mặt không giống những ngọn núi trước. Trước đây, có khi họ đi trên núi cả ngày nhưng không nhìn thấy bóng dáng ai. Tuy nhiên hôm nay chỉ mới một hai tiếng đồng hồ mà họ đã gặp được hai người xuống núi, đều là du khách ba-lô.
Trần Phổ và Châu Dương Tân mở bản đồ ra nghiên cứu, một lúc sau lại gọi điện cho cảnh sát Quý Châu xác nhận mới biết được, vùng núi này tuy không có thôn xóm nhưng sau lưng ngọn núi này, ở giữa lưng chừng một đỉnh núi khác có một thác nước vừa. Phía dưới thác nước treo lơ lửng giữa trời chính là một nhánh của sông Kim Lãng nổi tiếng với dòng nước chảy xiết và hiểm trở. Cô phong thác đổ, nước sông cuồn cuộn, hùng vĩ tráng lệ. Thế nhưng vẫn chưa phát triển thành điểm du lịch, lại không có đường lớn, xa xôi gập ghềnh nên chỉ có số ít người biết đến. Song thi thoảng vẫn sẽ có du khách đi bộ lên núi tham quan.
Đối với cảnh sát, đây là tin tốt nhưng cũng là tin xấu.
Tin tốt là, có người qua lại, nghĩa là nếu Lạc Long và Thượng Nhân thật sự từng đi qua tuyến đường này, khả năng có người nhìn thấy là rất lớn. Tin xấu là nhỡ đâu hai kể đó lại nảy lòng tham, cướp của người qua đường, thậm chí làm những việc nguy hiểm hơn thì sẽ rất rắc rối.
Trần Phổ hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.
Đến khoảng chập tối, họ đã có phát hiện quan trọng.
Trên con đường núi hẹp dẫn lên đỉnh núi có một “Trạm dừng Du lịch” đã đóng cửa từ vài năm trước. Thực ra đó chỉ là một căn nhà gỗ, bên ngoài có đặt vài băng ghế dài để du khách nghỉ ngơi. Theo tìm hiểu, mười năm trước, khi du lịch đang độ nở rộ, chính quyền địa phương muốn khai phá địa điểm du lịch nên đã xây một số “trạm dừng” trên núi. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, kế hoạch phải gác lại vì vấn đề vốn, kế hoạch khai phá cũng thất bại. Những “trạm dừng” này đều bị bỏ hoang ở đây, cửa sổ đóng kín, mục nát và mốc meo.
“Trạm dừng” nhỏ trước mặt Trần Phổ và Phương Giai nằm ven con đường đất giữa lưng chừng núi, hai bên đều là rừng rậm, có một con suối chảy qua, đổ vào sông Kim Lãng.
Cánh cửa “trạm dừng” đã bị người ta dùng dao phá tung, để lại một cái lỗ toang hoác trông vô cùng đáng sợ, gỗ vụn mùn cưa vương vãi khắp sàn nhà. Bên trong có một số thùng giấy trống cùng năm sáu vỏ mì ăn liền vứt bừa bãi, gói gia vị vẫn còn nguyên bên trong, chưa được mở ra. Vài chai nước khoáng rỗng. trong mỗi chai đều có nước đọng chưa khô còn sót lại. Trên mặt đất có ít nhất hai mươi vỏ xúc xích.
Trần Phổ lập tức báo cáo phát hiện này lên cấp trên, đồng thời xin cấp trên cử nhân viên giám định đến hiện trường.
“Ở đây!” Châu Dương Tân đứng trên mảnh đất lầy lội ven suối, hét lên: “Là bọn họ.”
Trần Phổ chạy tới xem xét, Châu Dương Tân đang nhặt một chiếc nhẫn vàng cho vào túi đựng vật chứng. Cả hai đều nhận ra chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này chính là một trong những vật chứng bị mất của gia đình bị Lạc Long và Thượng Nhân cướp.
Trần Phổ lại nhìn chung quanh, trên mảnh đất lầy lội xuất hiện một loạt dấu chân lộn xộn. Có vẻ như hai người kia đã đến bờ suối rửa ráy, một trong số chúng bất cẩn làm rơi chiếc nhẫn vàng trong túi mà không hề hay biết.
Căn cứ vào những dấu vết ở hiện trường, không thể xác định được hai kẻ đó rời đi khi nào. Có thể là vài ngày trước, có thể mới chỉ nửa tiếng trước. Vùng núi ẩm ướt, nước đọng sót lại trong chai nước khoáng có thể mất vài ngày mới khô được.
Trần Phổ kết hợp với bản đồ, quan sát địa hình xung quanh: Phía trước chỉ có một con đường đất nhỏ dẫn lên và xuống núi. Hai bên bờ suối và con đường núi đều là rừng rậm, không có lối đi sẵn. Tuy nhiên, hai kẻ đó nếu đã đủ tiếp tế thì trong thời gian ngắn chúng sẽ không cần phải cướp bóc. Nếu không tiếp tục lên núi mà băng qua đỉnh núi này thì có thể trốn vào trong núi sâu hoang vu hơn ở gần đó và tạm lánh thêm một thời gian nữa.
Trần Phổ lệnh cho mọi người chia ra, leo lên trên sườn núi hai bên bờ phía trên dòng suối, tiếp tục tìm kiếm.
Thực tế chứng minh dự đoán của Trần Phổ vô cùng chính xác.
Chẳng mấy chốc họ đã phát hiện dấu chân mới ở phần đất trên cao. Bởi vì mấy hôm nay không có mưa, lại có cây cối che chắn cho nên những dấu chân này vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng những dấu chân này lại khác với những gì họ dự đoán.
Bởi vì họ không chỉ phát hiện ra dấu chân của Lạc Long và Thượng Nhân, mà còn phát hiện thêm hai nhóm dấu chân hoàn toàn mới.
Trần Phổ vừa nhìn đã nhận ra, những dấu chân mới này dù là kích cỡ hay hình dạng, đều giống dấu chân của phụ nữ để lại. Bàn chân nhỏ nhắn, một dấu chân cỡ 37, một dấu chân cỡ 38. Hơn nữa, có lẽ họ đang mang vác vật nặng nên dấu chân in sâu hơn.
Dấu chân của họ dừng tại chỗ một lúc rồi theo sau Lạc Long và Thượng Nhân, men theo lưng núi ngày càng dốc và hiểm trở, tiến lên trên theo hướng ngang.
Từ vị trí dấu chân dừng lại, vừa khéo nhìn rõ được bên trong khe sâu và toàn cảnh xung quanh trạm dừng nghỉ.
Những người khác vẫn còn đang mù mờ thì Châu Dương Tân đã giật mình, sống lưng lạnh buốt. Trần Phổ lập tức biết ngay là chuyện gì đang diễn ra.
“Đuổi theo! Số người chúng ta phải bắt là bốn, không phải hai người!” Trần Phổ ra lệnh ngay lập tức. Sáu cảnh sát hình sự giống như những chú báo săn nhanh nhẹn, bắt đầu một cuộc truy đuổi mới trong chạng vạng chiều. Tất cả đều nhận ra, họ đã đến ngày càng gần với con mồi họ săn lùng ròng rã suốt nửa tháng.
Nhưng trong cuộc săn đuổi sinh tử này, rốt cuộc ai là con mồi, ai sẽ là thợ săn?
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Trần Phổ vừa trèo vọt lên trên lưng núi, vừa đeo tai nghe gọi điện cho Đinh Quốc Cường: “Thầy ạ, hai nữ sát thủ đã bắt tay với nhau. E rằng họ đang ở phía trước chúng ta, truy sát Lạc Long và Thượng Nhân.”
—
Lý Khinh Diên dẫn một đội đến tòa cao ốc nguy nga tráng lệ nằm tại khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố – Trụ sở chính của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Cùng lúc đó, Hạ Dũng Trạch dẫn theo một đội khác, đang tiến vào biệt thự tráng lệ nằm ở Dương Hồ Loan của Tạ Tân Nhụy – cũng chính là cô con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Hoa Đỉnh (Hiện đã xác nhận là con nuôi) để tiến hành thu thập chứng cứ và lấy mẫu DNA.
Tối hôm qua, sau khi Lý Khinh Diêu hay tin Lưu Đình Muội được một phú thương họ Tạ đến từ Hồng Kông nhận làm con gái và đưa đi, cô lập tức nhớ đến trong vụ án La Hồng Dân, cô và Trần Phổ đã từng gặp ông Tạ Vinh Thành – một doanh nhân Hồng Kông. Lúc đó, Tạ Tân Nhụy – con gái ông ấy, tên tiếng Anh là Luna, là người đã tiếp đón họ.
Tân Nhụy, nhụy hoa vừa hé nở. Luna, ánh trăng, thuần khiết và sáng trong. Cái tên thật đầy ý nghĩa.
Cũng có lẽ bởi vì ngày hôm ấy chỉ gặp nhau thoáng qua, hoặc có thể lúc ấy lớp trang điểm của Tạ Tân Nhụy quá đậm nên giờ đây khi nhớ lại khuôn mặt cô ấy, ký ức Lý Khinh Diêu lại trở nên mờ nhạt, hoàn toàn không nhớ cô ấy trông như thế nào. Tuy nhiên, cô có thể khẳng định rằng Tạ Tân Nhụy khác hoàn toàn so với Lưu Đình Muội năm xưa. Cô ấy chắc hẳn đã chăm chỉ tập thể hình đều đặn, bởi vì cô ấy sở hữu vóc dáng đầy đặn, cơ bắp săn chắc, thậm chí có thể nói là cường tráng. Hơn nữa, cô ấy trang điểm rực rỡ, gấm vóc lụa là, khí chất kiêu kỳ, khó trách lại nổi tiếng là người kiêu căng và hống hách.
Còn Lưu Đình Muội, dù là trong ảnh hay là trong ấn tượng của mọi người. Cô ấy cũng là một người gầy gò, thiếu sức sống, ngây thơ, trong sáng và trầm lặng. Vì vậy, dù khuôn mặt của Tạ Tân Nhụy đã bị lớp trang điểm dày cộp che phủ, có đôi nét tương đồng với Lưu Đình Muội, e rằng cũng không ai kết nối hai người phụ nữ đối lập này lại với nhau.
Tối hôm qua, Kim Thịnh ông chủ hộp đêm cũng đã xác nhận với cảnh sát. Dù ông ta không biết chuyện Lưu Đình Muội theo ông Tạ Vinh Thành, nhưng ông ta đã chứng thực, năm đó người đến hộp đêm trong khoảng thời gian đó chính là Tạ Vinh Thành, chủ Tập đoàn Hoa Đỉnh.
Trong danh sách phương tiện tại Hắc Lê Phong mà Phương Hạo đã điều tra trước đó, trùng hợp có một chiếc xe vận tải của công ty con bất động sản Hoa Đỉnh. Khi đó, tài xế phủ nhận việc có người từng lên xe. Nhưng tối hôm qua sau khi bị cảnh sát thẩm vấn gấp và gây áp lực, cuối cùng tài xế cũng thừa nhận rằng Tạ Tân Nhụy – Tổng giám đốc Tập đoàn đương nhiệm đã từng lên xe của anh ta sau khi vụ án xảy ra, và còn cho anh ta một khoản tiền. Tạ Tân Nhụy nói với anh ta, cô ấy muốn một mình đi bộ lên Hắc Lê Phong, không muốn lái xe nên tiện đường đi nhờ xe anh ta. Sau khi vụ việc xảy ra, phía cảnh sát triển khai điều tra, Tạ Tân Nhụy lại gọi điện nói mình không muốn ứng phó với cảnh sát nên căn dặn anh ta giữ bí mật, anh ta liền làm theo.
Hiện tại, quan trọng nhất là lấy được DNA của Tạ Tân Nhụy để đối chiếu với DNA nữ trong vết máu ở căn nhà gỗ. Đồng thời xác nhận liệu Tạ Tân Nhụy có phải Lưu Đình Muội năm xưa hay không?
—
Một vị Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hoa Đỉnh vội vàng đến, nhìn thấy sự xuất hiện của cảnh sát, anh ta cau mày nói: “Tôi hiện đang đảm nhiệm vị trí Tổng Giám đốc tạm quyền của tập đoàn. Tổng giám đốc Tạ đã nghỉ phép từ một tháng trước. Đó là chuyến đi cá nhân của cô ấy nên chúng tôi cũng không rõ cô ấy đã đi đâu.”
Lý Khinh Diêu đưa Quyết định Phê duyệt Kế hoạch hành động mình vừa được cấp sáng nay cho anh ta, Phó Tổng giám đốc đành phải cho cô vào văn phòng của Tạ Tân Nhụy để thu thập dấu vân tay và DNA.
Trong lúc nhân viên giám định tất bật, Lý Khinh Diêu hỏi thư ký của Tạ Tân Nhụy: “Tôi muốn gặp ông Tạ Vinh Thành, không biết ông ấy có thời gian không?”
Thư ký nói: “Xin lỗi, để tôi hỏi lại thư ký của Chủ tịch Tạ. Ngài ấy không có mặt tại công ty.”
“Ông ấy ở đâu?”
“Chủ tịch Tạ an dưỡng tại một Viện Điều dưỡng ở Giang Thành đã được hai năm rồi.”
Một lát sau, thư ký cúp điện thoại, ngạc nhiên nói với cô: “Chủ tịch Tạ đồng ý gặp cô. Đây là địa chỉ.”