Lý Cẩn Thành thực hiện xong nhiệm vụ thì đã là ba ngày sau.
Bàn giao tất cả trang thiết bị hỗ trợ nhiệm vụ lại cho đội, ngày mai sẽ được nghỉ một ngày. Lý Cẩn Thành nằm trên sô pha, lướt điện thoại mà đầu óc trên mây.
Sau khi điện thoại cá nhân của anh bật nguồn, suốt ba hôm nay vẫn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Trần Phổ đi ngoại tỉnh thực hiện nhiệm vụ đã được mười mấy ngày, còn chưa biết khi nào mới được về. Nếu Trần Phổ ở đây, Lý Cẩn Thành có thể bàn bạc với anh về chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả vụ án của Lạc Hoài Tranh và câu chuyện của Lý Ngọc. Tuy rằng chuyện của Lý Ngọc rất có khả năng bị người anh em của anh cười nhạo không thương tiếc, dù gì đối phương cũng là một người đẹp tuyệt trần. Nhưng Lý Cẩn Thành nghĩ, nếu Trần Phổ ở đây, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ anh. Song kiếm hợp bích, rất nhiều việc anh có thể giải quyết dễ dàng, và cũng gan dạ hơn nhiều.
Nào có giống như bây giờ, Lý Cẩn Thành cứ canh cánh trong lòng về một vài điều.
Thực ra, anh chỉ là người ngoài cuộc trong câu chuyện của Lý Ngọc. Căn “nhà” của cô ấy ẩn chứa bao nhiêu góc khuất, nếu anh làm như không hay biết thì cũng không ai có thể trách anh vô trách nhiệm và anh cũng có thể rũ bỏ gánh nặng trong lòng.
Tại sao cánh bướm ấy lại bay đến?
Nó cứ dẫn dắt anh khám phá một mảnh ghép của câu chuyện nào đó trong lúc vô tình. Và bên trong câu chuyện đó ẩn giấu số phận của một cô gái ngây thơ mong manh. Có lẽ đó chỉ là một câu chuyện trời yên bể lặng, là do anh đã suy nghĩ quá tiêu cực về người ta. Hoặc có lẽ, cô ấy thật sự đang chịu khổ trong câu chuyện ấy. Nếu anh nhắm mắt làm ngơ, vậy trên thế giới này còn có ai phát hiện manh mối mờ nhạt và ra tay giúp đỡ cô ấy hay không?
Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Thành trở mình đứng dậy từ sô pha.
Anh biết mình dại từ nhỏ đến lớn.
Song, trên đường bắt xe buýt đến Gia viên Triều Dương, trong lòng Lý Cẩn Thành nhẹ bẫng, dù cơ thể của anh đã mệt mỏi rã rời vì khổ nhọc thiếu ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Xuống xe buýt, Lý Cẩn Thành chạy thẳng đến dưới tán cây ấy.
Anh có linh cảm, nếu hôm nay cô ấy có thể ra ngoài, cô nhất định sẽ chờ anh ở đó.
Nhưng linh cảm của Lý Cẩn Thành đã không trở thành sự thật.
Dưới gốc cây không một bóng người, bầu trời đã sẩm tối, ánh đèn đường mờ tối hắt lên trên chiếc ghế, toát lên sự lạnh lẽo.
Lý Cẩn Thành thất thần một hồi.
Nếu đã đến rồi, thì tới phòng khám Viễn An gặp Diệp Tùng Minh cũng được, xem anh ta suy nghĩ đến đâu rồi. Lý Cẩn Thành định đợi ngày mai sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Tùng Minh, song giờ đến gặp anh ta cũng không sao.
Nhìn từ xa, trong phòng khám Viễn An vẫn còn hai bệnh nhân đang truyền dịch. Tôn Viễn An ngồi trước bàn làm việc, còn Diệp Tùng Minh đang sắp xếp tủ thuốc cùng y tá.
Xem chừng còn phải đợi một lúc nữa. Lý Cẩn Thành đã phát hiện mỗi ngày tan làm, Tôn Viễn An đều rời khỏi phòng khám một khoảng thời gian.
Lý Cẩn Thành tính đi dạo quanh đây.
Anh ăn quàng ăn quấy. Bây giờ thời tiết đã ấm lên, người bày sạp bán hàng trên đường cũng đông hơn. Có vài sạp bán đồ chơi, Lý Cẩn Thành bất chợt nhớ ra hôm nay là ngày mùng 1 tháng 6.
Tết Thiếu nhi, nhỡ đâu chốc nữa gặp bé Lý Ngọc mà tay không thì cũng không hay. Sau khi Lý Khinh Diêu lên mười hai tuổi thì không còn hứng thú với Tết Thiếu nhi nữa. Đã lâu lắm rồi Lý Cẩn Thành không có dịp chọn quà cho em gái.
Anh ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một hộp sô cô la nhập khẩu trước, vẫn là vị Lý Khinh Diêu thích. Lần trước Lý Ngọc rất thích ăn. Tuy rằng cô ấy mắc bệnh tiểu đường, nhưng hôm nay là Tết Thiếu nhi, ăn một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Lý Cẩn Thành cũng không chắc lắm, anh quyết định hôm nay cho cô ấy ăn một miếng nhỏ trước đã.
Anh lại đi dạo dọc theo con đường. Khi đi ngang qua sạp hàng của một ông cụ, Lý Cẩn Thành dừng bước.
Ông cụ tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, ăn mặc lam lũ. Bên cạnh còn có một cậu cháu trai khoảng 5, 6 tuổi, đen nhẻm gầy nhom, đang giúp ông sắp xếp đồ chơi trên sạp. Cũng không biết gia đình thế nào mà lại để già trẻ ra ngoài kiếm sống thế này.
Lý Cẩn Thành động lòng trắc ẩn. Anh ngồi xuống trước sạp hàng, cầm một con búp bê và hỏi: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Ông cụ nhìn anh một cái, rồi nói: “Ba mươi tệ.”
Thực ra Lý Cẩn Thành cảm thấy hơi chát, song anh không trả giá. Anh lấy điện thoại ra quét mã thanh toán 30 tệ rồi lại nhét điện thoại vào trong túi. Khi anh chuẩn bị đứng dậy thì sau lưng xuất hiện một cảm giác lạ.
Anh vội vàng quay đầu lại.
Sau lưng anh chỉ có một vài sạp hàng ở đối diện và hai ba người đi đường. Ánh mắt sắc bén của Lý Cẩn Thành rà qua khuôn mặt họ, anh không nhìn thấy sự khác thường nào, và cũng không có ai đang nhìn anh.
Anh đang định đứng dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc váy trắng, lướt nhanh qua từ con hẻm hẹp đối diện đường. Trái tim Lý Cẩn Thành hẫng lại, anh vội vàng đứng dậy, vừa xách chiếc túi bóng đựng búp bê, vừa cất bước đuổi theo hướng chiếc váy trắng biến mất.
Chiếc điện thoại trong túi quần thể thao của anh tuột ra ngoài, rơi xuống mình một con búp bê khác trên sạp hàng.
Một lúc sau, cậu cháu trai kia nhìn thấy, chỉ vào chiếc điện thoại, nói: “Ông ơi, chú lúc nãy làm rơi điện thoại rồi.”
Ông cụ vội vàng nhìn về phía con hẻm Lý Cẩn Thành biến mất, cầm chiếc điện thoại lên xem rồi nở nụ cười. Thương hiệu điện thoại giống hệt với điện thoại con trai ông sử dụng, chỉ có điều khác loại. Ông cụ tắt nguồn, cho vào trong túi. Lại một lúc sau, tay ông cụ lấm tấm mồ hôi, ông ta dứt khoát gói hết đồ chơi trên sạp hàng lại, vác trên vai, nói với cháu trai: “Không bán nữa. Về thôi.”
Dạo này con trai suốt ngày than thiếu tiền, ông ta sẽ bảo con trai tìm cách bán lại chiếc điện thoại này cho cửa hàng điện thoại cũ, ít nhất cũng kiếm được 1000 tệ.
Cháu trai thắc mắc: “Không trả điện thoại lại cho chú ấy ạ?”
Ông cụ cho cháu trai một bạt tai, nói: “Ông nhặt được thì là của ông. Không được nói cho người khác biết.”
Cháu trai òa khóc, không dám nói gì nữa.
Tuy rằng ông cụ thấy hơi chột dạ, nhưng rồi cũng nhanh chóng đắc ý.
—
Lý Cẩn Thành đuổi theo hơn một trăm mét, mới đuổi kịp chiếc váy trắng ấy trong một con hẻm khác.
Chỉ cần nhìn bóng lưng, Lý Cẩn Thành đã biết đó không phải Lý Ngọc.
Cơ thể anh thả lỏng hoàn toàn.
Cũng đúng, với cái tính nhút nhát của Lý Ngọc thì có lẽ ngoài đứng dưới gốc cây ra chắc cũng không dám đi đâu một mình.
Anh lại cúi đầu nhìn con búp bê trong túi bóng. Tuy rằng gia công ẩu, nhưng vẫn rất đáng yêu. Trực giác mách bảo anh Lý Ngọc nhất định sẽ thích nó.
Anh chỉ mong cô ấy sẽ cảm thấy, có con búp bê này bầu bạn, cô ấy sẽ không cô đơn như trước đây nữa.
Nghĩ vậy, Lý Cẩn Thành ấp ủ hy vọng, lại trở về gốc cây đó.
Vẫn không có ai.
Thực ra anh đã sớm dự được kết quả này. Giờ này đã muộn hơn hai lần họ gặp nhau. Trời cũng tối rồi, chắc chắn cô ấy không thể ra ngoài được.
Lý Cẩn Thành đứng trước gốc cây, ngắm nghía một lúc, tung con búp bê trong tay cách một lớp túi bóng. Xem ra hôm nay không tặng được rồi.
Anh lại ngoái đầu nhìn hướng phòng khám Viễn An, có người đi ra ngoài, chính là Tôn Viễn An.
Vậy có nghĩa anh lại có cơ hội tiếp xúc với Diệp Tùng Minh. Không biết hôm nay thái độ của Diệp Tùng Minh có hoàn toàn thay đổi không?
Lý Cẩn Thành định đợi thêm hai phút, khi nào Tôn Viễn An đi xa thì anh sẽ đến.
Anh đứng cạnh gốc cây, nghĩ bụng nếu để con búp bê ở đây thì Lý Ngọc có lấy được không?
Chắc là không. Anh bật cười bởi suy nghĩ của bản thân. Chỉ e Lý Ngọc còn chưa đến thì con búp bê này đã bị đứa trẻ khác nhặt mất hoặc là đá mất.
Thế thì không ổn.
Con búp bê này là của Lý Ngọc.
Lý Cẩn Thành đang định rời đi thì vô tình bị thu hút bởi những dấu vết trên thân cây.