Về điểm thứ ba, đúng là không có bằng chứng cụ thể. Nhưng xét theo logic bình thường, một cô gái nếu chịu áp lực học tập quá lớn, có một người bạn trai giàu có, vả lại còn đối xử tốt với mình như Tôn Hạo Thần, có lẽ sẽ là một lối thoát, một con đường trốn chạy của cô bé mới phải. Nhưng biểu hiện của Trương Hi Ngọc lại không như vậy nên em mới cho rằng, học tập và gia đình chỉ là một phần của áp lực, áp lực lớn nhất của cô bé đến từ quan hệ tình cảm và tình dục của cô bé.”
Mọi người lặng như tờ, trong nét mắt có sự kinh ngạc, cũng có sự thán phục.
Phương Giai chửi tục, rồi mỉm cười nói: “Lần này anh không có gì để phản bác. Tiểu Lý, em làm rất tốt.”
Lý Khinh Diêu vẫn giữ nguyên nét mặt khiêm tốn và ngại ngùng, còn nhìn Phương Giai với ánh mắt biết ơn.
Trần Phổ thong thả xoay bút vài vòng, rồi dừng lại và nói: “Cô ấy đã nói đến nước này rồi, còn ai có ý kiến khác không?”
“Không còn!”, “Không còn ạ.”
Mọi người bật cười.
Trung đội hai của Trần Phổ là một nơi phát biểu dựa vào sự thật, phá án dựa vào thực lực. Hôm nay Lý Khinh Diêu đã tung đòn sát thủ khiến mọi người không kịp trở tay. Họ còn nói được gì đây? Người ta là một cô gái, nghé mới sinh không sợ hổ, cắn một nhát vào ngay mạch sống vụ án, ai không phục cũng phải nín thinh.
Trần Phổ thấp giọng chế nhạo: “Một người, hai người…”
“Tôi đồng ý với quan điểm của Tiểu Lý, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là.” Châu Dương Tân vẫn luôn cau mày xem biên bản ngẩng đầu nói: “Nếu người này tồn tại, hắn ta yêu đương bình thường với Trương Hi Ngọc, thì tại sao không để lại dấu vết? Năm ngoái mọi người cũng không tra ra được người này.”
Trần Phổ tựa vào ghế, bắt chéo chân, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối. Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác màu xám, không cài cúc áo, để lộ áo phông đen bên và đường nét cổ rõ ràng. Anh nói: “Thầy tôi từng nói một câu: Lẻ bóng nuôi ác. Mỗi vụ án, những chi tiết phi lý nhất, kỳ lạ nhất, “lẻ bóng” nhất, chính là chìa khóa phá án.
Nếu người này thật sự tồn tại, thì tại sao bọn họ không liên lạc qua Wechat, QQ, mail, cũng không bị ai phát hiện? Ngoại trừ khả năng người này vô cùng cẩn trọng, thì khả năng lớn nhất đó là: Hắn ta và Trương Hi Ngọc có thể liên lạc với nhau mà không cần sử dụng những phương tiện giao tiếp này.
Vì mỗi lần hai người gặp nhau, người đó thậm chí có thể gọi cô bé vào văn phòng ngay trước mặt của mọi người mà không ai thấy lạ.
Lý do tương tự, trên bàn nhà Lưu Hoài Tín đặt ba bộ dụng cụ uống rượu, nhưng tại sao hôm ấy anh ta chỉ gửi tin nhắn hẹn Trương Lương Vỹ, trong điện thoại không có tin nhắn gửi cho người thứ ba? Bởi vì anh ta nói chuyện trực tiếp với người đó sẽ tiện hơn. Hôm ấy, tuyến đường của Lưu Hoài Tín sau khi tan làm là đi từ trường đến tòa nhà cán bộ, dọc đường đi anh ta mua rau dưới nhà, quãng đường chỉ có 300 mét ngắn. Người đó sống ngay trên tuyến đường này, hai người họ một là nói chuyện tại ở trường, hai là nói chuyện tại tòa nhà cán bộ.
Cuối cùng còn có một chi tiết, tại sao trên bàn lại là rượu Mao Đài? Đàn ông lựa rượu mời khách, ngoại trừ dựa vào mối quan hệ, thì còn phụ thuộc vào việc anh ta đánh giá địa vị xã hội của đối phương. Em sẽ không bao giờ tiếp đãi lãnh đạo bằng chai rượu Nhị Qua Đầu hai mươi tệ, cũng sẽ không mang chai rượu Mao Đài 2000 tệ ra đãi một kẻ bình thường đâu. Phương Thần Vũ là bạn tốt của Lưu Hoài Tín, Cao Kế Xương là cấp trên của anh ta. Dù là ai đi chăng chữa, thì anh ta đãi khách bằng rượu Mao Đài cũng vô cùng hợp lý, dù là Hồng Môn Yến*.
Xong rồi đấy, xem xem còn sót chi tiết nào không?”
Châu Dương Tân cười, nói: “Đâu còn gì nữa? Anh đã vá xong lỗ hổng cuối cùng rồi.”
“Em thấy Phương Thần Vũ phù hợp với đặc điểm của tội phạm IQ cao, còn Cao Kế Xương thì mang lại cho người ta cảm giác giả tạo và kín đáo.” Có người nói.
Diêm Dũng hoa cả mắt, cậu nhìn Lý Khinh Diêu, lại nhìn Trần Phổ, cảm thấy đầu óc mình đã thông suốt, vô cùng vui vẻ. Không chỉ riêng mình cậu, tất cả mọi người ai cũng phấn chấn hẳn, tuy rằng Lý Khinh Diêu và Trần Phổ đóng góp nhiều nhất trong quá trình phân tích tình tiết vụ án, nhưng thành quả hôm nay là trái ngọt mà tất cả thành viên đội hai đồng tâm hiệp lực, quên ăn quên ngủ mới hái được. Phá án chỉ sau hai ngày xảy ra vụ án, đỉnh không? Còn lật lại được bản án cũ, lần này Đội hai lại có cơ hội nở mày nở mặt ở phân cục rồi.
“Lý Khinh Diêu.”
Lý Khinh Diêu lại bị điểm danh, cô nhìn Trần Phổ, đôi mắt anh lạnh lùng, nói: “Là người mới mà đã biết mạnh dạn đưa ra giả thiết, cẩn thận tìm kiếm chứng cứ. Làm việc tỉ mỉ, cũng chịu thương chịu khó, hiếm người không vội vàng như em, nắm bắt phương hướng rất chuẩn. Làm rất tốt.”
Lý Khinh Diêu giật mình, vừa định nở nụ cười nhe tám răng, nói rằng đều là do anh dạy tốt thôi, thì Trần Phổ đã không cho cô cơ hội bợ đít, chuyển sang chủ đề khác: “Hồi đấy em thi đại học hạng mấy?”
Lý Khinh Diêu: “Dạ?”
“Hạng điểm thi đại học.”
“220 toàn tỉnh.”
Cô trả lời trôi chảy, Trần Phổ gật đầu ra hiệu đã hiểu, giống như chỉ là đang hỏi cô sáng nay ăn gì.
Nhưng những người khác ai cũng hãi như gặp ma — 220!? Cô bảo 220? Cả tỉnh có ba, bốn trăm nghìn thí sinh thi đại học mỗi năm, cô nói thế thì những người thi đại học còn chẳng lọt bảng xếp hạng như bọn họ chịu sao nổi? Trần Phổ tự dưng tự đế hỏi chuyện này làm gì? Tính khoe khoang với mọi người à? Khoe gì mà khoe, đâu có liên quan gì đến anh. Dù anh là sinh viên xuất sắc nhất trường cảnh sát, so với con số 220 toàn tỉnh, thì anh cũng chỉ là cái đinh gỉ y như mọi người mà thôi.
“Nhưng.” Trần Phổ mặt lạnh như tiền, nói: “Cái gì nên phê bình thì cũng phải phê bình, sau này không được tự ý hành động một mình, dù vợ Trương Lương Vỹ không phải nghi phạm thì cũng không được.”
Lý Khinh Diêu ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Mọi người còn đang bị bàng hoàng khi trong Đội 2 lòi ra quả 220, chỉ có Phương Giai trải đời là người đầu tiên lấy lại được giọng nói của mình. Dù sao trong nhà anh cũng có học sinh cấp hai, nên rất bình thản chấp nhận khoảng cách giữa học giỏi và học dốt. Anh nói: “Dù đã xác định được hai nghi phạm, vụ án Trương Hi Ngọc đã qua một năm rồi, thi thể cũng đã được hỏa táng, dấu vân tay trong nhà Lưu Hoài Tín không đủ làm bằng chứng, chúng ta phải tìm chứng cứ kiểu gì?”
Trần Phổ nói: “Không phải đã có người tìm chứng cứ hộ chúng ta à?”
Anh nói xong liền nhìn Lý Khinh Diêu trong vô thức, chỉ thấy cô nở nụ cười trong trẻo với anh, vui mừng như tâm linh tương thông. Trần Phổ thấy đau cả mắt, quay sang nhìn Phương Giai.
Phương Giai suy nghĩ một lát liền hiểu ra: “Đúng vậy.”
Diêm Dũng vẫn đang còn mù mờ: “Mọi người đang nói ai vậy?”
Châu Dương Tân sờ cằm: “Nạn nhân đáng kính và đáng thương của chúng ta chứ còn ai nữa. Suốt một năm đó, Lưu Hoài Tín tiếp xúc cả ngày với người đó, chắc chắn phát hiện ra điều bất thường. Anh ta còn gặp Tôn Hạo Thần nữa mà? Chứng tỏ đang thu thập chứng cứ. Chắc chắn anh ta đã lấy được chứng cứ xác đáng nên mới bày ra Hồng Môn Yến, định vạch trần sự thật, bút ghi âm là để ghi lại lời khai của người đó, còn con dao gọt dưa hấu dùng để phòng thân.”
Lý Khinh Diêu chọc tay Diêm Dũng, nói nhỏ: “Nếu chúng ta mà tìm camera an ninh một năm trước khi chẳng khác nào mò kim đáy bể, phải tốn rất nhiều thời gian. Có lẽ có người đã không quản khó khăn tìm một lần rồi. Chúng ta chỉ cần tìm camera an ninh gần đây có quay được Lưu Hoài Tín, thì sẽ biết được anh ta từng đi đâu, lấy được chứng cứ gì. Đây chính là con đường tắt mà Trần Phổ nói.”
Trần Phổ: “Nhưng hiện tại chứng cứ đó đã biến mất. Vụ án chỉ mới xảy ra được một ngày, trường học và tòa nhà cán bộ đều có người phía ta canh gác, liên tục tra hỏi thẩm vấn. Rất có khả năng hung thủ vẫn chưa kịp xử lý bằng chứng hắn ta lấy từ hiện trường vụ án. Nếu có thể tìm được, có thể đó sẽ là bằng chứng xác đáng chứng minh hắn ta giết người.”
Mắt mọi người sáng rực.
—Hết chương 18—